Ngạo Mạn
Chương 8
221@-8.
“Ở bên ngoài cũng phải nhớ đến tôi.”
Toàn bộ quá trình Phương Bạch Cảnh đều nơm nớp lo sợ, cậu kháng cự cau mày, đẩy Phó Phong ra.
Vết thương nhỏ trên môi nhức nhối, nhưng Phó Phong không cho cậu hòa hoãn nửa giây nào.
Loại thời tiết này, rất hiếm khi có người xuất hiện trên đường quê nhỏ, nhưng cũng chẳng có nghĩa trăm phần trăm không có người đi ra. Chỉ cần chẳng may chạm mặt người, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Phương Bạch Cảnh liều mạng đạp Phó Phong mấy cái, cậu vừa bị hôn đến không hít thở nổi, vừa muốn duỗi móng ra cào người.
Phương Bạch Cảnh cuối cùng quýnh lên, cắn một cái lên đầu lưỡi Phó Phong. Cậu hạ răng không quá nặng, nhưng vẫn nếm được vị máu tươi.
“Đừng sợ.”
Kẻ đầu sỏ thế mà còn dám bình tĩnh dỗ dành cậu như vậy sao?
Bàn tay Phó Phong đỡ sau gáy cậu, mới thoáng khe khẽ x0a nắn, liền bị Phương Bạch Cảnh hất ra, y tập mãi thành quen mà giữ tay lại.
Sắc mặt Phương Bạch Cảnh hết hồng lại trắng, rõ ràng là tức giận.
Ở ngay trước mặt trò Phó Phong, cậu chẳng chút kiêng dè lấy ngón tay lau khóe miệng mình, đại khái lần này là giận thật rồi. Phương Bạch Cảnh còn “Phì” mấy cái, dẫu cho chẳng nhổ ra được cái gì.
Phương Bạch Cảnh ức chế, đã quên sạch bách sự dạy bảo hôm qua, vẻ mặt cậu rực cháy sự ghét bỏ: “Sao anh có thể ph@t tình mọi nơi mọi lúc như vậy chứ?”
Phó Phong vĩnh viễn không vì chuyện Phương Bạch Cảnh làm ầm ĩ mà giận dữ, cậu rủa xả có khó nghe đến đâu, y cũng có thể xem như không nghe thấy gì cả.
Hơn nữa lời này của Phương Bạch Cảnh kỳ thật cũng có chút đúng, nhưng cũng có chút sai.
Trước lúc Phó Phong và Phương Bạch Cảnh ở bên nhau, y cảm thấy hành vi trao đổi nước bọt này là có chút ghê tởm. Nhưng hiện tại, y chỉ muốn hôn Phương Bạch Cảnh, không ngừng muốn hôn Phương Bạch Cảnh.
Phó Phong theo bản năng tiến về phía trước mấy bước, ngay tại thời điểm Phương Bạch Cảnh ngửa cổ, tay đã nâng lên muốn táng vào mặt y, Phó Phong lại cúi đầu ngửi bên cạnh cổ cậu, hỏi: “Uống thuốc Bắc à?”
Phương Bạch Cảnh ngờ vực ngửi ngửi mùi trên thân mình —— nhưng lại chẳng ngửi ra được thứ gì.
Cậu phản xạ có điều kiện lẩm bẩm: “...... Mũi chó.”
Phó Phong lại hỏi: “Sắc cho ông nội em à?”
Từ miệng Phó Phong nghe được xưng hô thân thuộc đó của cậu, Phương Bạch Cảnh nháy mắt cảnh giác: “Liên quan gì đến anh!”
Phó Phong không quá thích ánh mắt hiện giờ của cậu, y hơi nhíu mi, vừa mới bắt đầu giải thích: “Tôi......”
Lời còn chưa dứt, từ xa xa sau lưng liền truyền đến âm thanh của Phương Thế Dự: “Dương Dương, sao đi lâu thế mà không về vậy!”
Cách hơn phân nửa con đường, Phương Bạch Cảnh từ xa trông thấy ông nội mình đang đứng tại cổng sân. Áng chừng là thấy cậu quá lâu không quay lại, ông Phương mới ra ngoài xem thử.
Phản ứng đầu tiên của Phương Bạch Cảnh chính là kéo Phó Phong cao hơn cậu nửa cái đầu ra phía sau, bởi vì căng thẳng, mồm mép cậu liền trở nên không lưu loát: “Ông, ông, cháu gặp được, một người bạn, nên hàn huyên với y vài câu!”
Phương Thế Dự tuổi lớn, mắt khó tránh khỏi có chút mờ mịt, ông nheo mắt nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra được người bên cạnh Phương Bạch Cảnh là ai. Khoảng cách không xa cũng không gần, ông mơ hồ có thể thấy được anh chàng bên cạnh Phương Bạch Cảnh cũng rất đẹp trai.
Nhưng nếu Phương Bạch Cảnh đã nói là bạn, xuất phát từ lịch sự, ông khẳng định là phải chào hỏi.
Phương Thế Dự đẩy sống mũi, thân thể tráng kiện có thể so với thanh niên, sải bước đến gần đường cái đối diện.
Ông càng đến gần, thần kinh Phương Bạch Cảnh lại càng siết chặt, tay cậu bị Phó Phong nắm trong tay, động tác mười ngón đan xen giữa tiết trời oi bức đặc biệt túa mồ hôi.
Phương Bạch Cảnh ngừng thở, trong lòng cậu hốt hoảng, rất muốn trực tiếp hất tay Phó Phong ra, nhưng lại không dám làm ra động tác biên độ quá lớn.
Hành động này của bọn họ quá ám muội, chỉ cần bị Phương Thế Dự thấy, phỏng chừng cậu có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
“Phó...... Phó Phong......”
Phương Thế Dự càng lúc càng tiến gần, âm thanh của Phương Bạch Cảnh bắt đầu run rẩy.
Cậu rất rõ ràng bản thân hiện tại đang bị nhốt trong nước sôi lửa bỏng, cuống đến độ muốn khóc, nhưng vẫn chết vì sĩ diện nói: “Anh mau buông tay ra đi!”
Phó Phong vẫn chẳng có ý cựa quậy, Phương Bạch Cảnh tâm hoảng ý loạn bắt đầu nói bừa bãi: “Anh mà không buông thì cả đời này đừng hòng chạm vào tôi nữa!”
Những lời này vừa hạ xuống, chớp mắt Phương Bạch Cảnh cảm nhận được bàn tay mình bị Phó Phong càng xiết chặt hơn. Ngay sau đó, Phó Phong thế nhưng lại nhân từ thả lỏng tay ra.
Phương Bạch Cảnh không kịp phỏng đoán Phó Phong đang suy nghĩ cái gì, vội vàng rụt tay lại sau lưng, bước chân hỗn loạn lùi ra bên cạnh mấy bước.
Trống ngực dồn dập của Phương Bạch Cảnh vẫn chưa bình ổn lại, ánh mắt cậu không ngừng bay loạn, đợi đến khi Phương Thế Dự đến gần mới thấp giọng hô: “Ông nội.”
Giây tiếp theo, tim cậu lại rơi “Bộp” xuống, bởi vì Phó Phong rất tự nhiên gọi một câu: “Ngài Phương.”
Mắt Phương Bạch Cảnh trừng lớn, có chút đoán không ra hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, nhưng liền thay đổi suy nghĩ—— cũng đúng, dựa theo thân thế của Phó Phong, quen biết ông nội cậu quả thật cũng rất bình thường.
Phó Phong hơi cúi về phía Phương Thế Dự, tiếp tục nói: “Ngài còn nhớ tôi không ạ, tại bữa tiệc từ thiện lần trước tôi có mua tranh của ngài.”
Phương Bạch Cảnh nhanh chóng tỉnh ngộ, quay đầu lén lút trừng Phó Phong.
Cậu rất có ấn tượng với buổi tiệc từ thiện Phó Phong nhắc đến.
Ngày đó cũng không biết Phó Phong phát điên gì, bình thường chưa bao giờ dẫn cậu tham gia tiệc tùng gì, nhưng lần đó nhất định phải mang cậu theo.
Khuyên nhủ hết lời, Phương Bạch Cảnh mới không tình nguyện đi theo.
Cậu vốn không thích mặc đồ nghiêm trang, cảm thấy vẻ cổ lỗ trói buộc bản thân, mặc áo sơmi còn muốn cởi vài khuy, một thân Haute Couture bị cậu mặc chẳng ra cái hồn gì.
Nhưng Phương Bạch Cảnh vừa quay đầu, liền thấy Phó Phong đội lốt người* bên cạnh. cậu ngưng mắt nhìn, đột nhiên phát hiện trâm cài Phó Phong đeo trên ngực có chút quen mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh rẻ tiền của nó.
*Nguyên văn (nhân mô nhân dạng): Từ dùng để châm biếm, dùng để chỉ một người có cách ứng xử không đúng với địa vị của mình.
Chòng chọc nhìn nửa ngày, Phương Bạch Cảnh rốt cuộc mới phản ứng lại —— đây chẳng phải cái ghim cài cậu mua hết hai mươi đồng ở vỉa hè hay sao?
Lúc đó cậu ở thành phố lân cận quay quảng cáo ba ngày, trên đường trở về, bất chợt nhận được của điện thoại Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh không muốn nhận, trực tiếp ngắt máy.
Âm thanh điện thoại bận mới vang vài giây, lái xe Phó Phong cấp cho cậu liền đưa di động của mình qua.
Phương Bạch Cảnh giằng co với lái xe cường tráng trong chớp mắt, cuối cùng vẫn đưa tay đoạt lấy di động. Trong lòng cậu khó chịu, giọng điệu tiếp điện thoại càng thêm không tốt lành: “Gì đấy?”
“Mang quà về cho tôi.”
Phương Bạch Cảnh cảm thấy da mặt gã Phó Phong này thật là quá dày, đòi quà mà hoàn toàn không có nửa phần ngượng ngùng.
Cậu lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Không có tiền.”
Phó Phong bên đầu kia điện thoại hiếm thấy trầm mặc, ngay khi Phương Bạch Cảnh chuẩn bị cúp điện thoại, y mới mở miệng tiếp tục nói: “Em có thể quẹt chiếc thẻ tôi đưa cho, vốn dĩ là tặng cho em mà.”
Ngay ngày đầu tiên bọn họ bên nhau, Phó Phong đã đưa cho Phương Bạch Cảnh một chiếc thẻ, được gắn chung với tài khoản của y, cũng có nghĩa là Phương Bạch Cảnh có muốn dùng nó để mua một đống nhà ở cũng không thành vấn đề.
Dẫu rằng ngay ngày đầu đến tay Phương Bạch Cảnh nó đã biến thành hai nửa.
“Cút!” Phương Bạch Cảnh nghĩ đến lại giận, cảm thấy tiền này chẳng khác gì tiền nuôi gái, cậu gác đùi phải lên đùi trái, không thoải mái nói, “Ai muốn dùng tiền của anh chứ, ai mà biết có sạch sẽ hay không?”
“Tôi không phạm pháp.” Phó Phong nói, “Em muốn thì dùng không muốn thì thôi, nhưng quà thì nhất định phải mang về cho tôi.”
Trước khi Phương Bạch Cảnh kịp bắt bẻ, Phó Phong bình tĩnh tranh nói trước: “Lần nào tôi cũng mang quà về cho em.”
“...... Tôi cần đấy à?” Phương Bạch Cảnh thoáng có chút chột dạ, “Chẳng phải đều là anh tự nguyện mua cho tôi sao?”
Phó Phong quả thật lần nào cũng mang quà cho cậu, mà món quà mỗi lần đều chọc trúng sở thích của Phương Bạch Cảnh một cách khó hiểu.
Đa phần đều không đắt đó, nhưng Phương Bạch Cảnh lại thích.
Có đôi khi là chữ ký của một đạo diễn Phương Bạch Cảnh rất hâm mộ, có khi là chiếc vòng dây xích tay chế tác thủ công, thậm chí Phó Phong còn có thể mua một ly trà sữa từ chốn xa lắc xa lơ cho cậu.
“Biết rồi! Biết rồi!”
Phương Bạch Cảnh mỗi lần xấu hổ liền thích cất cao ngữ điệu, cậu lầu bầu nói: “Để mua cho, phiền chết được!”
Xe vừa vặn dừng ở khu trung tâm, Phương Bạch Cảnh kéo mở cửa xe, chân mới vừa dẫm xuống mặt đất, cậu lại bắt đầu hối hận.
Không đúng, vì lẽ gì mà cậu phải tiêu tiền cho Phó Phong chứ?
Vệ sỹ bề ngoài thoạt nhìn như lái xe còn đang theo sát phía sau cậu như bóng với hình, Phương Bạch Cảnh bâng quơ đưa mắt về mấy sạp hàng vỉa hè xa xa, cậu bỗng thông minh đột xuất, co chân chạy đến.
Quả nhiên, mấy thứ trên sạp vỉa hè rẻ hơn rất nhiều so với trong trung tâm thương mại.
Phương Bạch Cảnh khom lưng, tùy tiện nhặt một cái trâm cài ngực lên, dưới ánh nhìn khó hiểu phức tạp của vệ sỹ, chẳng chút áp lực tâm lý quét mã QR trả tiền.
Miệng cậu ngọt, lại thêm tâm tình tốt, mỗi câu một tiếng “Chị gái ơi” gọi dì bầy sạp.
Tâm trạng dì bán hàng cũng tốt, hất tay lên, còn tính rẻ cho Phương Bạch Cảnh thêm mười đồng.
Phương Bạch Cảnh cảm thấy thỏa mãn cất món quà hai mươi đồng vào trong túi, phủi phủi mông, đầy mặt thoải mái đặt mông ngồi xuống, sai phái: “Đi thôi!”
Xe chậm rì rì lái một tiếng mới về đến nhà, Phương Bạch Cảnh đeo bịt mắt, dựa vào cửa sổ ghế sau ngủ mê mệt.
Đợi đến lúc cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa tay vén một góc bịt mắt lên.
Sắc trời đã tối muộn, ánh sáng tầng hầm ngầm càng thêm mờ mịt, cậu mở miệng có chút khàn khàn: “Tới rồi à?”
Không ai đáp lời cậu, Phương Bạch Cảnh còn buồn ngủ ngáp một cái, lưu loát vén hết bịt mắt lên.
Khoảnh khắc tầm nhìn được khôi phục, giọt nước mắt mới chảy ra của Phương Bạch Cảnh liền bị dọa đến chui trở lại. Cậu co rụt về phía sau, đè lồ ng ngực thình thịch của mình, vô cùng không thể hiểu nổi mắng: “Anh bị điên đấy à!!!”
—— Phó Phong không biết từ khi nào lặng yên không một tiếng động ngồi bên cạnh cậu, tiếng hô hấp nhỏ đến không thể nghe thấy. Y chẳng hề làm gì, cứ như vậy mà đăm đăm nhìn cậu.
Mí mắt y thoáng rũ, khuất nửa con ngươi nhạt màu, Phương Bạch Cảnh trong thoáng chốc nghĩ không được từ nào để hình dung ánh mắt này của Phó Phong.
Phó Phong hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Phương Bạch Cảnh phải chịu k1ch thích lớn, thậm chí còn mắng ra câu th ô tục: “Mẹ nó có hôn mê cũng bị anh dọa tỉnh lại!”
Cậu còn chưa kịp hồi phục, thình lình lại bị nâng cằm hôn một cái.
Phương Bạch Cảnh đi ba ngày, cũng là ba ngày không thân mật, ôm hôn với Phó Phong, cậu theo bản năng ngẩng cằm nghênh đón y.
Hôn xong, Phó Phong hỏi: “Quà của tôi đâu?”
Phương Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, lần tìm chiếc trâm ngực từ trong túi, cũng mặc kệ Phó Phong có thích hay không, hất cằm lên nói: “Đấy, cho anh.”
Chiếc trâm ngực ngay cả bao bì cũng chẳng có, Phương Bạch Cảnh nhìn hồi lâu, tự thân cũng cảm thấy phần quà này quá quê mùa*.
*Nguyên văn (bất thượng thai diện): không đặt lên được mặt bàn | không xứng tầm; không tương xứng | chưa ra cái gì | tầm thường quê mùa | không dám gặp người.
Cậu dời tầm mắt, thấy Phó Phong không lấy, Phương Bạch Cảnh đỏ bừng tai dùng giọng điệu hung ác nói: “Có muốn hay không! Không cần thì vứt!”
Phó Phong dùng hành động nói với cậu, rằng y muốn món quà này.
Dây xích va chạm vang lên tiếng nặng nề, nhưng giọng nói của Phó Phong lại có thể nghe thấy rõ ràng: “Tôi muốn.”
Đêm hôm đó, Phương Bạch Cảnh cảm thấy Phó Phong cực kỳ quá đáng.
Thời điểm cậu khóc đến mệt nhoài trước kia, Phó Phong đều sẽ dừng lại, ôm cậu, hôn nước mắt trên khóe mắt cậu.
Nhưng đêm nay Phó Phong không như vậy, Phương Bạch Cảnh cảm thấy bản thân tựa như đang trên mây, lông vũ trắng thuần không tì vết chẳng thể mở tung, mỏ ưng sắc nhọn lại gắt gao cắn cậu.
Nước mắt Phương Bạch Cảnh rơi trong đêm tối, lại được người dịu dàng lau đi.
Cổ cậu vô thức ngửa lên, kéo thành đường cong yếu ớt lại xinh đẹp. Phương Bạch Cảnh cảm thấy yết hầu của mình bị người nhẹ nhàng li3m qua, hiện giờ thần trí cậu đã bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh của Phó Phong.
“Sau này ở bên ngoài cũng phải nhớ đến tôi.”
Y thả Phương Bạch Cảnh ra ngoài ba ngày, ba ngày này Phương Bạch Cảnh căn bản chẳng nghĩ tới việc liên lạc với y, ăn ngon ngủ kỹ, còn kề vai sát cánh với kẻ khác, sướng đến không thể sướng hơn.
Phó Phong hiện tại tựa như nam sinh cáu kỉnh, hiếm khi có chút ấu trĩ không hiểu đạo lý: “Thích ôm ấp người khác đến thế cơ à?”
Phương Bạch Cảnh bị y k1ch thích đến tuôn lệ ào ạt, như thể tiến vào tâm xoáy của trong cơn lốc, cậu chỉ có thể bất lực ôm lấy Phó Phong.
Phó Phong thấp giọng hỏi bên tai cậu: “Em thích ai?”
“Muốn ôm ai?”
“Lại muốn hôn ai?”
Y vừa truy vấn, vừa dùng sức.
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Phương Bạch Cảnh đã sụp đổ, cậu ôm Phó Phong càng lúc càng chặt, như bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
Cậu khóc hô: “...... Anh!”
Người thật sự sắp sụp đổ, Phương Bạch Cảnh hoảng hốt biết bản thân hiện tại chỉ có thể dựa vào Phó Phong, y đang làm cái gì, đang làm thế nào đã hoàn toàn không hay biết gì nữa.
Cậu chỉ biết là, Phó Phong ôm cậu càng chặt hơn.
Ngạo Mạn
“Ở bên ngoài cũng phải nhớ đến tôi.”
Toàn bộ quá trình Phương Bạch Cảnh đều nơm nớp lo sợ, cậu kháng cự cau mày, đẩy Phó Phong ra.
Vết thương nhỏ trên môi nhức nhối, nhưng Phó Phong không cho cậu hòa hoãn nửa giây nào.
Loại thời tiết này, rất hiếm khi có người xuất hiện trên đường quê nhỏ, nhưng cũng chẳng có nghĩa trăm phần trăm không có người đi ra. Chỉ cần chẳng may chạm mặt người, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Phương Bạch Cảnh liều mạng đạp Phó Phong mấy cái, cậu vừa bị hôn đến không hít thở nổi, vừa muốn duỗi móng ra cào người.
Phương Bạch Cảnh cuối cùng quýnh lên, cắn một cái lên đầu lưỡi Phó Phong. Cậu hạ răng không quá nặng, nhưng vẫn nếm được vị máu tươi.
“Đừng sợ.”
Kẻ đầu sỏ thế mà còn dám bình tĩnh dỗ dành cậu như vậy sao?
Bàn tay Phó Phong đỡ sau gáy cậu, mới thoáng khe khẽ x0a nắn, liền bị Phương Bạch Cảnh hất ra, y tập mãi thành quen mà giữ tay lại.
Sắc mặt Phương Bạch Cảnh hết hồng lại trắng, rõ ràng là tức giận.
Ở ngay trước mặt trò Phó Phong, cậu chẳng chút kiêng dè lấy ngón tay lau khóe miệng mình, đại khái lần này là giận thật rồi. Phương Bạch Cảnh còn “Phì” mấy cái, dẫu cho chẳng nhổ ra được cái gì.
Phương Bạch Cảnh ức chế, đã quên sạch bách sự dạy bảo hôm qua, vẻ mặt cậu rực cháy sự ghét bỏ: “Sao anh có thể ph@t tình mọi nơi mọi lúc như vậy chứ?”
Phó Phong vĩnh viễn không vì chuyện Phương Bạch Cảnh làm ầm ĩ mà giận dữ, cậu rủa xả có khó nghe đến đâu, y cũng có thể xem như không nghe thấy gì cả.
Hơn nữa lời này của Phương Bạch Cảnh kỳ thật cũng có chút đúng, nhưng cũng có chút sai.
Trước lúc Phó Phong và Phương Bạch Cảnh ở bên nhau, y cảm thấy hành vi trao đổi nước bọt này là có chút ghê tởm. Nhưng hiện tại, y chỉ muốn hôn Phương Bạch Cảnh, không ngừng muốn hôn Phương Bạch Cảnh.
Phó Phong theo bản năng tiến về phía trước mấy bước, ngay tại thời điểm Phương Bạch Cảnh ngửa cổ, tay đã nâng lên muốn táng vào mặt y, Phó Phong lại cúi đầu ngửi bên cạnh cổ cậu, hỏi: “Uống thuốc Bắc à?”
Phương Bạch Cảnh ngờ vực ngửi ngửi mùi trên thân mình —— nhưng lại chẳng ngửi ra được thứ gì.
Cậu phản xạ có điều kiện lẩm bẩm: “...... Mũi chó.”
Phó Phong lại hỏi: “Sắc cho ông nội em à?”
Từ miệng Phó Phong nghe được xưng hô thân thuộc đó của cậu, Phương Bạch Cảnh nháy mắt cảnh giác: “Liên quan gì đến anh!”
Phó Phong không quá thích ánh mắt hiện giờ của cậu, y hơi nhíu mi, vừa mới bắt đầu giải thích: “Tôi......”
Lời còn chưa dứt, từ xa xa sau lưng liền truyền đến âm thanh của Phương Thế Dự: “Dương Dương, sao đi lâu thế mà không về vậy!”
Cách hơn phân nửa con đường, Phương Bạch Cảnh từ xa trông thấy ông nội mình đang đứng tại cổng sân. Áng chừng là thấy cậu quá lâu không quay lại, ông Phương mới ra ngoài xem thử.
Phản ứng đầu tiên của Phương Bạch Cảnh chính là kéo Phó Phong cao hơn cậu nửa cái đầu ra phía sau, bởi vì căng thẳng, mồm mép cậu liền trở nên không lưu loát: “Ông, ông, cháu gặp được, một người bạn, nên hàn huyên với y vài câu!”
Phương Thế Dự tuổi lớn, mắt khó tránh khỏi có chút mờ mịt, ông nheo mắt nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra được người bên cạnh Phương Bạch Cảnh là ai. Khoảng cách không xa cũng không gần, ông mơ hồ có thể thấy được anh chàng bên cạnh Phương Bạch Cảnh cũng rất đẹp trai.
Nhưng nếu Phương Bạch Cảnh đã nói là bạn, xuất phát từ lịch sự, ông khẳng định là phải chào hỏi.
Phương Thế Dự đẩy sống mũi, thân thể tráng kiện có thể so với thanh niên, sải bước đến gần đường cái đối diện.
Ông càng đến gần, thần kinh Phương Bạch Cảnh lại càng siết chặt, tay cậu bị Phó Phong nắm trong tay, động tác mười ngón đan xen giữa tiết trời oi bức đặc biệt túa mồ hôi.
Phương Bạch Cảnh ngừng thở, trong lòng cậu hốt hoảng, rất muốn trực tiếp hất tay Phó Phong ra, nhưng lại không dám làm ra động tác biên độ quá lớn.
Hành động này của bọn họ quá ám muội, chỉ cần bị Phương Thế Dự thấy, phỏng chừng cậu có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
“Phó...... Phó Phong......”
Phương Thế Dự càng lúc càng tiến gần, âm thanh của Phương Bạch Cảnh bắt đầu run rẩy.
Cậu rất rõ ràng bản thân hiện tại đang bị nhốt trong nước sôi lửa bỏng, cuống đến độ muốn khóc, nhưng vẫn chết vì sĩ diện nói: “Anh mau buông tay ra đi!”
Phó Phong vẫn chẳng có ý cựa quậy, Phương Bạch Cảnh tâm hoảng ý loạn bắt đầu nói bừa bãi: “Anh mà không buông thì cả đời này đừng hòng chạm vào tôi nữa!”
Những lời này vừa hạ xuống, chớp mắt Phương Bạch Cảnh cảm nhận được bàn tay mình bị Phó Phong càng xiết chặt hơn. Ngay sau đó, Phó Phong thế nhưng lại nhân từ thả lỏng tay ra.
Phương Bạch Cảnh không kịp phỏng đoán Phó Phong đang suy nghĩ cái gì, vội vàng rụt tay lại sau lưng, bước chân hỗn loạn lùi ra bên cạnh mấy bước.
Trống ngực dồn dập của Phương Bạch Cảnh vẫn chưa bình ổn lại, ánh mắt cậu không ngừng bay loạn, đợi đến khi Phương Thế Dự đến gần mới thấp giọng hô: “Ông nội.”
Giây tiếp theo, tim cậu lại rơi “Bộp” xuống, bởi vì Phó Phong rất tự nhiên gọi một câu: “Ngài Phương.”
Mắt Phương Bạch Cảnh trừng lớn, có chút đoán không ra hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, nhưng liền thay đổi suy nghĩ—— cũng đúng, dựa theo thân thế của Phó Phong, quen biết ông nội cậu quả thật cũng rất bình thường.
Phó Phong hơi cúi về phía Phương Thế Dự, tiếp tục nói: “Ngài còn nhớ tôi không ạ, tại bữa tiệc từ thiện lần trước tôi có mua tranh của ngài.”
Phương Bạch Cảnh nhanh chóng tỉnh ngộ, quay đầu lén lút trừng Phó Phong.
Cậu rất có ấn tượng với buổi tiệc từ thiện Phó Phong nhắc đến.
Ngày đó cũng không biết Phó Phong phát điên gì, bình thường chưa bao giờ dẫn cậu tham gia tiệc tùng gì, nhưng lần đó nhất định phải mang cậu theo.
Khuyên nhủ hết lời, Phương Bạch Cảnh mới không tình nguyện đi theo.
Cậu vốn không thích mặc đồ nghiêm trang, cảm thấy vẻ cổ lỗ trói buộc bản thân, mặc áo sơmi còn muốn cởi vài khuy, một thân Haute Couture bị cậu mặc chẳng ra cái hồn gì.
Nhưng Phương Bạch Cảnh vừa quay đầu, liền thấy Phó Phong đội lốt người* bên cạnh. cậu ngưng mắt nhìn, đột nhiên phát hiện trâm cài Phó Phong đeo trên ngực có chút quen mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh rẻ tiền của nó.
*Nguyên văn (nhân mô nhân dạng): Từ dùng để châm biếm, dùng để chỉ một người có cách ứng xử không đúng với địa vị của mình.
Chòng chọc nhìn nửa ngày, Phương Bạch Cảnh rốt cuộc mới phản ứng lại —— đây chẳng phải cái ghim cài cậu mua hết hai mươi đồng ở vỉa hè hay sao?
Lúc đó cậu ở thành phố lân cận quay quảng cáo ba ngày, trên đường trở về, bất chợt nhận được của điện thoại Phó Phong.
Phương Bạch Cảnh không muốn nhận, trực tiếp ngắt máy.
Âm thanh điện thoại bận mới vang vài giây, lái xe Phó Phong cấp cho cậu liền đưa di động của mình qua.
Phương Bạch Cảnh giằng co với lái xe cường tráng trong chớp mắt, cuối cùng vẫn đưa tay đoạt lấy di động. Trong lòng cậu khó chịu, giọng điệu tiếp điện thoại càng thêm không tốt lành: “Gì đấy?”
“Mang quà về cho tôi.”
Phương Bạch Cảnh cảm thấy da mặt gã Phó Phong này thật là quá dày, đòi quà mà hoàn toàn không có nửa phần ngượng ngùng.
Cậu lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Không có tiền.”
Phó Phong bên đầu kia điện thoại hiếm thấy trầm mặc, ngay khi Phương Bạch Cảnh chuẩn bị cúp điện thoại, y mới mở miệng tiếp tục nói: “Em có thể quẹt chiếc thẻ tôi đưa cho, vốn dĩ là tặng cho em mà.”
Ngay ngày đầu tiên bọn họ bên nhau, Phó Phong đã đưa cho Phương Bạch Cảnh một chiếc thẻ, được gắn chung với tài khoản của y, cũng có nghĩa là Phương Bạch Cảnh có muốn dùng nó để mua một đống nhà ở cũng không thành vấn đề.
Dẫu rằng ngay ngày đầu đến tay Phương Bạch Cảnh nó đã biến thành hai nửa.
“Cút!” Phương Bạch Cảnh nghĩ đến lại giận, cảm thấy tiền này chẳng khác gì tiền nuôi gái, cậu gác đùi phải lên đùi trái, không thoải mái nói, “Ai muốn dùng tiền của anh chứ, ai mà biết có sạch sẽ hay không?”
“Tôi không phạm pháp.” Phó Phong nói, “Em muốn thì dùng không muốn thì thôi, nhưng quà thì nhất định phải mang về cho tôi.”
Trước khi Phương Bạch Cảnh kịp bắt bẻ, Phó Phong bình tĩnh tranh nói trước: “Lần nào tôi cũng mang quà về cho em.”
“...... Tôi cần đấy à?” Phương Bạch Cảnh thoáng có chút chột dạ, “Chẳng phải đều là anh tự nguyện mua cho tôi sao?”
Phó Phong quả thật lần nào cũng mang quà cho cậu, mà món quà mỗi lần đều chọc trúng sở thích của Phương Bạch Cảnh một cách khó hiểu.
Đa phần đều không đắt đó, nhưng Phương Bạch Cảnh lại thích.
Có đôi khi là chữ ký của một đạo diễn Phương Bạch Cảnh rất hâm mộ, có khi là chiếc vòng dây xích tay chế tác thủ công, thậm chí Phó Phong còn có thể mua một ly trà sữa từ chốn xa lắc xa lơ cho cậu.
“Biết rồi! Biết rồi!”
Phương Bạch Cảnh mỗi lần xấu hổ liền thích cất cao ngữ điệu, cậu lầu bầu nói: “Để mua cho, phiền chết được!”
Xe vừa vặn dừng ở khu trung tâm, Phương Bạch Cảnh kéo mở cửa xe, chân mới vừa dẫm xuống mặt đất, cậu lại bắt đầu hối hận.
Không đúng, vì lẽ gì mà cậu phải tiêu tiền cho Phó Phong chứ?
Vệ sỹ bề ngoài thoạt nhìn như lái xe còn đang theo sát phía sau cậu như bóng với hình, Phương Bạch Cảnh bâng quơ đưa mắt về mấy sạp hàng vỉa hè xa xa, cậu bỗng thông minh đột xuất, co chân chạy đến.
Quả nhiên, mấy thứ trên sạp vỉa hè rẻ hơn rất nhiều so với trong trung tâm thương mại.
Phương Bạch Cảnh khom lưng, tùy tiện nhặt một cái trâm cài ngực lên, dưới ánh nhìn khó hiểu phức tạp của vệ sỹ, chẳng chút áp lực tâm lý quét mã QR trả tiền.
Miệng cậu ngọt, lại thêm tâm tình tốt, mỗi câu một tiếng “Chị gái ơi” gọi dì bầy sạp.
Tâm trạng dì bán hàng cũng tốt, hất tay lên, còn tính rẻ cho Phương Bạch Cảnh thêm mười đồng.
Phương Bạch Cảnh cảm thấy thỏa mãn cất món quà hai mươi đồng vào trong túi, phủi phủi mông, đầy mặt thoải mái đặt mông ngồi xuống, sai phái: “Đi thôi!”
Xe chậm rì rì lái một tiếng mới về đến nhà, Phương Bạch Cảnh đeo bịt mắt, dựa vào cửa sổ ghế sau ngủ mê mệt.
Đợi đến lúc cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa tay vén một góc bịt mắt lên.
Sắc trời đã tối muộn, ánh sáng tầng hầm ngầm càng thêm mờ mịt, cậu mở miệng có chút khàn khàn: “Tới rồi à?”
Không ai đáp lời cậu, Phương Bạch Cảnh còn buồn ngủ ngáp một cái, lưu loát vén hết bịt mắt lên.
Khoảnh khắc tầm nhìn được khôi phục, giọt nước mắt mới chảy ra của Phương Bạch Cảnh liền bị dọa đến chui trở lại. Cậu co rụt về phía sau, đè lồ ng ngực thình thịch của mình, vô cùng không thể hiểu nổi mắng: “Anh bị điên đấy à!!!”
—— Phó Phong không biết từ khi nào lặng yên không một tiếng động ngồi bên cạnh cậu, tiếng hô hấp nhỏ đến không thể nghe thấy. Y chẳng hề làm gì, cứ như vậy mà đăm đăm nhìn cậu.
Mí mắt y thoáng rũ, khuất nửa con ngươi nhạt màu, Phương Bạch Cảnh trong thoáng chốc nghĩ không được từ nào để hình dung ánh mắt này của Phó Phong.
Phó Phong hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Phương Bạch Cảnh phải chịu k1ch thích lớn, thậm chí còn mắng ra câu th ô tục: “Mẹ nó có hôn mê cũng bị anh dọa tỉnh lại!”
Cậu còn chưa kịp hồi phục, thình lình lại bị nâng cằm hôn một cái.
Phương Bạch Cảnh đi ba ngày, cũng là ba ngày không thân mật, ôm hôn với Phó Phong, cậu theo bản năng ngẩng cằm nghênh đón y.
Hôn xong, Phó Phong hỏi: “Quà của tôi đâu?”
Phương Bạch Cảnh hừ lạnh một tiếng, lần tìm chiếc trâm ngực từ trong túi, cũng mặc kệ Phó Phong có thích hay không, hất cằm lên nói: “Đấy, cho anh.”
Chiếc trâm ngực ngay cả bao bì cũng chẳng có, Phương Bạch Cảnh nhìn hồi lâu, tự thân cũng cảm thấy phần quà này quá quê mùa*.
*Nguyên văn (bất thượng thai diện): không đặt lên được mặt bàn | không xứng tầm; không tương xứng | chưa ra cái gì | tầm thường quê mùa | không dám gặp người.
Cậu dời tầm mắt, thấy Phó Phong không lấy, Phương Bạch Cảnh đỏ bừng tai dùng giọng điệu hung ác nói: “Có muốn hay không! Không cần thì vứt!”
Phó Phong dùng hành động nói với cậu, rằng y muốn món quà này.
Dây xích va chạm vang lên tiếng nặng nề, nhưng giọng nói của Phó Phong lại có thể nghe thấy rõ ràng: “Tôi muốn.”
Đêm hôm đó, Phương Bạch Cảnh cảm thấy Phó Phong cực kỳ quá đáng.
Thời điểm cậu khóc đến mệt nhoài trước kia, Phó Phong đều sẽ dừng lại, ôm cậu, hôn nước mắt trên khóe mắt cậu.
Nhưng đêm nay Phó Phong không như vậy, Phương Bạch Cảnh cảm thấy bản thân tựa như đang trên mây, lông vũ trắng thuần không tì vết chẳng thể mở tung, mỏ ưng sắc nhọn lại gắt gao cắn cậu.
Nước mắt Phương Bạch Cảnh rơi trong đêm tối, lại được người dịu dàng lau đi.
Cổ cậu vô thức ngửa lên, kéo thành đường cong yếu ớt lại xinh đẹp. Phương Bạch Cảnh cảm thấy yết hầu của mình bị người nhẹ nhàng li3m qua, hiện giờ thần trí cậu đã bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh của Phó Phong.
“Sau này ở bên ngoài cũng phải nhớ đến tôi.”
Y thả Phương Bạch Cảnh ra ngoài ba ngày, ba ngày này Phương Bạch Cảnh căn bản chẳng nghĩ tới việc liên lạc với y, ăn ngon ngủ kỹ, còn kề vai sát cánh với kẻ khác, sướng đến không thể sướng hơn.
Phó Phong hiện tại tựa như nam sinh cáu kỉnh, hiếm khi có chút ấu trĩ không hiểu đạo lý: “Thích ôm ấp người khác đến thế cơ à?”
Phương Bạch Cảnh bị y k1ch thích đến tuôn lệ ào ạt, như thể tiến vào tâm xoáy của trong cơn lốc, cậu chỉ có thể bất lực ôm lấy Phó Phong.
Phó Phong thấp giọng hỏi bên tai cậu: “Em thích ai?”
“Muốn ôm ai?”
“Lại muốn hôn ai?”
Y vừa truy vấn, vừa dùng sức.
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Phương Bạch Cảnh đã sụp đổ, cậu ôm Phó Phong càng lúc càng chặt, như bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
Cậu khóc hô: “...... Anh!”
Người thật sự sắp sụp đổ, Phương Bạch Cảnh hoảng hốt biết bản thân hiện tại chỉ có thể dựa vào Phó Phong, y đang làm cái gì, đang làm thế nào đã hoàn toàn không hay biết gì nữa.
Cậu chỉ biết là, Phó Phong ôm cậu càng chặt hơn.
Ngạo Mạn
Đánh giá:
Truyện Ngạo Mạn
Story
Chương 8
10.0/10 từ 20 lượt.