Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em

Chương 57


“… Hửm?”


“Tớ chỉ muốn nói là, anh ấy quan tâm cậu nhiều hơn những gì cậu biết. Nếu đặt vào địa vị của tớ, nhìn thấy người mình thích người đầy máu me như vậy, tớ cũng chẳng cách nào giữ nổi bình tĩnh. Cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa Sở Sở, anh ấy có lẽ là một người rất kiêu ngạo, nhưng đối với cậu, sự kiêu ngạo đó chẳng thấm tháp gì so với lòng quan tâm đâu, cậu biết không?”


Sở Thác ngẩn người, những ký ức khi vừa tỉnh lại trên giường bệnh dần hiện về. Cô nhớ khi ấy vừa mở mắt ra… râu anh đã mọc lởm chởm, đôi mắt vằn đầy tia máu. Nhưng lúc đó cô đã quên hỏi tại sao anh lại thành ra như vậy, chỉ bị dáng vẻ lạnh lùng của anh dọa cho sợ hãi, không dám trêu chọc anh nửa lời.


Nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã. Cô vừa lau nước mắt vừa nức nở: “Tớ không biết. Thật sự tớ không biết.”


Cô dừng lại một chút, rồi nói khẽ: “Giờ thì tớ biết rồi.”



Đêm giao thừa, Sở Thác đưa Sở Viễn đến điểm bắn pháo hoa quy định của thành phố. Những luồng sáng rực rỡ nở rộ giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. Gió đông thổi mạnh, hơi thở ra đều hóa thành làn sương trắng. Sở Viễn từ xa chạy lại: “Cô ơi cô ơi! Chúng mình đốt cái to nhất đi!”


Sở Thác đồng ý, khênh từ trong xe ra hộp pháo hoa lớn nhất, loại “kính vạn hoa rực rỡ”. Sở Viễn phấn khích nhảy cẫng lên: “Sau khi đốt cái này, chúng mình cùng ước nhé!”


“Được thôi, Tiểu Viễn muốn ước điều gì nào?”


Sở Thác cẩn thận châm ngòi nổ rồi bịt tai chạy ra xa. Những luồng sáng lung linh thắp sáng cả chân trời, lộng lẫy đến nao lòng. Giữa tiếng pháo nổ giòn giã, Sở Thác nghe thấy tiếng cậu bé hét lớn: “Cháu ước rằng! Hành tinh của mỗi người đều sẽ được thắp sáng, giống như bầu trời đêm đang được pháo hoa thắp sáng lúc này vậy!”


Sở Thác sững sờ, rồi cúi đầu mỉm cười. Có người từng nói với cô rằng, cô đã thắp sáng hành tinh của anh.


Sở Viễn sốt ruột giậm chân: “Cô ơi cô ơi, cô ước gì thế?”


Sở Thác lấy lại tinh thần: “Cô ước ở trong lòng rồi, nhưng không nói cho cháu biết đâu.”


“Ơ kìa!”


Pháo hoa đã tàn, Sở Viễn vừa cười vừa nhào vào người cô, nhất quyết đòi cô phải nói ra điều ước. Nhưng Sở Thác chỉ mỉm cười xoa đôi má nhỏ của cậu bé: “Sau này cháu sẽ biết thôi.”




Kim đồng hồ nhích qua một vòng, năm mới đã đến. Sáng mùng Một Tết, Sở Thác nhận được điện thoại của Giang Lâm Tú: “Sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”


Giang Lâm Tú nói rất nhanh: “Hiện tại có một buổi phỏng vấn gấp, em có thể về công ty một chuyến không? Lương gấp ba, mấy ngày tới chị sẽ cho em nghỉ bù vào kỳ nghỉ đông.”


Sở Thác ngồi bật dậy: “Được ạ, em đến ngay.”


“Em nhắn tin vào nhóm xem có bao nhiêu người đến được nhé.”


“Vâng ạ.”


Cô vốn không thích ở nhà quá lâu, mẹ cô cứ lải nhải suốt khiến cô phải kiềm chế lắm mới không cãi nhau. Có công việc làm cái cớ cũng tốt, đỡ phải đối mặt với áp lực xem mắt ngay mùng Một Tết.


Lúc cô cầm túi xuống lầu, bà Lâm Nhã đang cho Sở Viễn ăn mì: “Con định đi đâu đấy?”


“Công ty có việc mẹ ạ. Mẹ có muốn mua gì không, lát con mang về cho.”


Thấy con gái cười nịnh nọt, bà Lâm Nhã phẩy tay: “Đi đi cho khuất mắt.”


Đến công ty, Sở Thác vừa vặn gặp Triệu Thi Nhu: “Tiểu Triệu!”


Triệu Thi Nhu chạy đến mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển: “Chị Giang có nói là việc gì không chị?”


“Chưa nói, vào trong rồi tính.”


Các đồng nghiệp khác ở xa nên lác đác đến sau, mặt ai nấy đều mếu máo vì phải đi làm đột xuất.


Giang Lâm Tú nhanh chóng bước vào: “Vất vả cho mọi người rồi. Chuyện là thế này: Đội quay phim phỏng vấn truyền hình của công ty gặp tai nạn xe cộ trên đường, nhiều thành viên bị thương. Bên chương trình đang hối thúc chúng ta quay gấp, nên chỉ còn cách mượn người từ đội của chúng ta. Chúng ta làm báo viết nhưng cũng có nhiều điểm tương đồng. Bây giờ cần quyết định xem ai sẽ lên hình và đảm nhận vai trò phỏng vấn chính.”


Mọi người im lặng nhìn nhau. Đây thực chất là một cơ hội lớn để thăng tiến. Trong thời đại báo giấy đang dần thoái trào, việc được xuất hiện trên màn ảnh là một bước đệm tuyệt vời.


“Mọi người tự thảo luận và phân công, mười phút sau trả lời chị.” Nói xong, Giang Lâm Tú liền đi ra ngoài.



Sở Thác nhận thấy những ánh mắt đổ dồn về phía mình, có người tán thành, có kẻ lại đầy toan tính. Nhưng cô không quá bận tâm, cô vốn thích viết lách hơn là lên hình.


Lưu Tiểu Vi vẫn tách biệt như mọi khi, đứng khoanh tay bên cửa sổ, trong lòng thầm mỉa mai: Ai cũng muốn cơ hội này nhưng cứ thích giả vờ.


“Lưu Tiểu Vi.” Sở Dương đứng bên cạnh gọi khẽ. Anh ta đẩy gọng kính, cười nhã nhặn: “Tôi sẽ đề cử cô.”


“Cái gì?”


“Sở Thác là đối thủ chung của chúng ta, không phải sao? Từ ngày đầu vào đây cô ta đã được chị Giang coi trọng, thậm chí còn định cho lên làm phó tổng biên tập… Nếu cô ta thăng chức, chúng ta sẽ là cấp dưới của cô ta đấy. Cô vốn không ưa cô ta, chắc chẳng muốn thấy cảnh đó đâu.”


“Nên?”


“Nên chúng ta hãy hợp tác. Tôi sẽ thuyết phục bốn người nữa chọn cô. Cô kéo thêm Triệu Thi Nhu và một phiếu của chính cô nữa là đủ. Lần này tôi nhường cơ hội cho cô, lần sau cô giúp lại tôi. Chúng ta cạnh tranh công bằng.”


Lưu Tiểu Vi nhìn anh ta, bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Được thôi. Thành giao.”


Sở Dương hài lòng mỉm cười. Nhưng khi anh ta quay đi, Lưu Tiểu Vi nhìn vào cái bút ghi âm trong túi áo anh ta mà khinh bỉ. Cái kịch bản này cô lạ gì.


Sở Thác cho mọi người năm phút suy nghĩ rồi đưa ra ba phương án: Đề cử, bỏ phiếu kín hoặc tranh cử. Cuối cùng, mọi người chọn bỏ phiếu kín.


Kết quả kiểm phiếu: Sở Thác 6 phiếu, Sở Dương 5 phiếu, Lưu Tiểu Vi 4 phiếu. Những người còn lại chỉ được 2-3 phiếu. Ai cũng ngạc nhiên, không hiểu ai đã bầu cho Lưu Tiểu Vi.


Lưu Tiểu Vi thản nhiên cười: “Kết quả tốt đấy, tôi phục tùng sự sắp xếp.”


Sắc mặt Sở Dương lập tức sa sầm. Đợi mọi người đi hết, anh ta lạnh lùng chất vấn: “Cô có ý gì hả?”


Lưu Tiểu Vi cũng lạnh mặt: “Tôi có ý gì? Phải hỏi anh có ý gì mới đúng. Sở Dương, các người tưởng phụ nữ đều thích chơi chiêu trò bẩn thỉu sao? Anh tưởng chút lợi lộc nhỏ nhoi đó mà khiến tôi bán đứng lương tâm được à?”


“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có.”


Lưu Tiểu Vi cười nhạo: “Anh còn chối? Anh là hạng ngụy quân tử, bên ngoài thì thanh cao bên trong thì thối nát. Anh mà cũng đòi nói chuyện cạnh tranh công bằng với tôi? Phi, anh không xứng!”



Lưu Tiểu Vi đút tay vào túi, lấy lại vẻ bất cần đời: “Đến đây, giục gì mà giục.”


Sở Thác đang phân công chi tiết, kéo cô lại: “Cậu giúp Tiểu Triệu xử lý phần văn bản nhé, một mình em ấy làm không xuể đâu.”


Lưu Tiểu Vi “ừ” một tiếng, uể oải nói: “Cố lên đấy nhé.”


Sở Thác cười với cô: “Cậu vừa làm Sở Dương tức điên à?” “Hừm.”


Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ hành lang, xua tan đi làn khói mù. Lưu Tiểu Vi nhìn ra nắng, khẽ mỉm cười. Cô nhớ lại lời Sở Thác nói hôm hai người đi uống rượu say: “Nếu cậu muốn thế giới này trở nên như thế nào, thì trước tiên cậu hãy trở thành người như thế đó.”


Cô hy vọng có thêm nhiều ánh sáng xua tan bóng tối, nhưng nếu cô không thể là nguồn sáng, vậy thì hãy để người có thể tỏa sáng bước đi phía trước.



“Kính chào quý vị khán giả, chương trình kỳ này là…”


Người đàn ông mặc bộ vest xám lịch lãm ngồi trên sofa, chăm chú nhìn màn hình. Người trên màn ảnh chính là người anh hằng thương nhớ. Cô mặc bộ vest trắng nhỏ nhắn, mái tóc hạt dẻ được cắt tỉa tinh tế, đôi khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn. Cả người cô như bừng sáng, vô cùng rạng rỡ. Cô giống như một con báo nhỏ dũng mãnh, ánh mắt kiên định, phong thái ung dung nhưng đầy quyết đoán.


Hóa ra đây là dáng vẻ của cô khi làm việc. Anh lặng lẽ dõi theo cô. Ánh hoàng hôn nhạt màu đổ lên đôi lông mày sâu và chiếc mũi cao thẳng của anh, khiến gương mặt anh đẹp như một bức tượng điêu khắc. Anh nhớ lại tin nhắn nhận được vào ngày mùng Một Tết từ cô, chỉ có bốn chữ: “Chúc mừng năm mới.”



Sau buổi phỏng vấn trực tiếp, Sở Thác mệt rã rời, ngủ li bì ở nhà hai ngày mới hồi sức. Giang Lâm Tú cho cô nghỉ thêm, thế là cô rủ Thời Dao đi chơi. Thời Dao ở nhà cũng đang buồn chán đến mức mắng Trần Dự Thương tám trăm lần, nghe thấy lời mời liền phấn chấn ngay: “Đi! Đi Hokkaido trượt tuyết thôi!”


Hai người nói là làm, chơi ở Hokkaido hai ngày, nàng đại tiểu thư họ Thời lại nổi hứng muốn đi Nam Mỹ nghỉ dưỡng.


Trên dòng sông Madre de Dios chảy vào rừng rậm Amazon, Sở Thác ngồi trên võng ngắm nhìn thực vật nhiệt đới xanh mướt. Một trận mưa rào vừa dứt, cô hào hứng: “Chúng mình ra ngoài đi dạo đi?”


Thời Dao đang “đại chiến” với đĩa đu đủ: “Không được, tớ phải ăn đu đủ.”


Sở Thác giật lấy đĩa của bạn: “Ăn gì mà ăn, nghe nói đu đủ tăng vòng một… nhưng chắc chẳng bằng bàn tay đàn ông đâu.”


“Sở Thác!” Thời Dao nhảy khỏi giường đuổi theo cô.



Trong sân khách sạn, thằn lằn bò qua bò lại, ra ngoài còn thấy rất nhiều động vật hoang dã. Hai người đi mỏi nhừ chân, gọi hai ly nước chanh dây rồi ngồi lên ghế mây đung đưa.


Thời Dao tựa vào ghế, thỏa mãn nói: “Sở Sở, tớ phát hiện cậu xấu tính thật đấy.”


“Sao lại nói thế?”


“Cậu định ép tiểu Kỷ tổng phải cúi đầu trước cậu bằng được mới thôi đúng không?”


“Dao Dao, tớ không có ý đó, sao cậu lại nói vậy?”


“Nhìn đằng kia kìa,” Thời Dao nhảy xuống ghế mây, “Chỗ này nhường lại cho hai người nhé, tớ chuồn trước đây!”


Sở Thác nhìn theo hướng bạn chỉ. Một người đàn ông đang bước qua hành lang đầy dây leo. Dáng người anh vẫn cao rạng, phong thái đĩnh đạc, ánh mắt kiên định – chính là dáng vẻ khiến tim cô lỡ nhịp.


Sở Thác nhảy xuống ghế: “Kỷ Hoài Xuyên, sao… sao anh lại tới đây?”


Kỷ Hoài Xuyên đã đứng trước mặt cô, ánh mắt anh bao phủ lấy cô một cách thầm lặng: “Em nói xem?”


“Em…”


“Em nói anh kiêu ngạo, chẳng lẽ em không kiêu ngạo sao?”


“Hử?”


“Vậy thì, một kẻ kiêu ngạo như anh, xin cúi đầu trước em.”


Thành thật với lòng mình khó lắm sao? Mất đi người mình yêu mới là điều đau khổ nhất. Anh đã nói sẽ cho cô một câu trả lời, và đó cũng chính là câu trả lời cho chính anh.


Sở Thác kiễng chân, ôm lấy cổ anh: “Kỷ Hoài Xuyên… Ưm…”


Chưa kịp nói hết câu, nụ hôn nồng cháy đã lấp đầy môi cô, nuốt chửng những lời định nói. Cô cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh bên tai, giọng nói trầm khàn chứa đựng tình cảm dồn nén bấy lâu:


“Anh thích em. Từ rất lâu rồi.”


Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em Truyện Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em Story Chương 57
10.0/10 từ 22 lượt.
loading...