Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em
Chương 20
Trình Mạt không nỡ, véo má bé bánh trôi một cái: “Ôi chao, thật sự đáng yêu muốn chết.”
Sở Thác xót xa xoa khuôn mặt nhỏ của Sở Viễn: “Không được véo nữa! Nhìn xem tối nay cậu véo mấy lần rồi. Muốn chơi trẻ con thì tự đi mà sinh!”
Trình Mạt bị cô nói làm đỏ mặt. Hạ Từ cười ôn nhu, tiếp lời: “Vậy để anh nỗ lực thêm.”
“Áu áu, cẩu độc thân bị ngược!”
“Hì hì, bái bai.”
“Ừ, đi đường cẩn thận! Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tớ.”
“Được rồi, bên ngoài gió to, hai người mau vào nhà đi!”
Tiễn Trình Mạt xong, Sở Thác tò mò quay đầu lại nhìn: “Sao ba anh không ra tiễn thế?”
“Ba tôi hồi trẻ tính cách quá mạnh mẽ, quan hệ với hai người cô đều không tốt. Cô cả sau khi lấy chồng… đã mất sớm. Cô út cũng vì chút chuyện mà quan hệ với ba rất tệ. Mấy năm gần đây mới đỡ hơn chút, nếu không phải vì bà nội ốm, cô út cũng chẳng muốn nói chuyện với ba tôi. Còn về Tiểu Mạt, thực ra ba tôi rất thương con bé, nhưng người già rồi, sĩ diện, bao nhiêu năm qua ông không cho người trong nhà tiếp xúc với nhà họ Trình.”
Chuyện nhà Trình Mạt, Sở Thác cũng biết một chút nên không hỏi nhiều: “Thảo nào ba anh thích Tiểu Viễn thế.”
“Ừ. Ông ấy thực ra biết mình sai rồi, nhưng không chịu xuống nước.”
“Vậy, anh cũng không cho ông ấy cái bậc thang nào à?”
“Không có.”
Kỷ Hoài Xuyên kiệm lời như vàng, nhưng Sở Thác lại nghe ra chút cảm xúc kháng cự từ hai chữ này. Có lẽ… có lẽ quan hệ cha con giữa anh và Kỷ Nghiêm cũng không tốt. Thực ra có thể nhìn ra được, họ không hề thân thiết.
Cô cân nhắc rồi mở lời: “Bác Kỷ chắc chắn rất yêu anh. Chỉ là không biết cách bày tỏ thôi. Dù sao bác ấy cũng lớn tuổi rồi, có lẽ bây giờ anh chưa biết cách giao tiếp với bác ấy, nhưng cứ từ từ tìm cách, có lẽ có thể nói chuyện với bác ấy nhiều hơn, cũng làm bác ấy vui hơn?”
Kỷ Hoài Xuyên ngẩn ra, cúi đầu cười: “Hình như tìm được rồi.”
“Hả?”
“Vào nhà thôi.”
Kỷ Hoài Xuyên không giải thích, sải bước dài đi vào sân. Sở Thác đuổi theo phía sau: “Cách gì thế?”
Người đàn ông cao ráo chân dài, đi nhanh hơn cô, nhưng lại không quá nhanh, vừa vặn kiểm soát ở khoảng cách cô có thể đuổi kịp, nhưng lại không thể lại gần hơn dù chỉ một tấc.
Ánh đèn treo nhỏ trong sân ấm áp, dịu dàng và tinh tế, nhẹ nhàng phủ lên hai người. Rõ ràng hai người cách nhau một đoạn ngắn, nhưng bóng của một lớn một nhỏ lại dựa vào nhau rất gần, như đang tựa vào nhau, lâu dài bền bỉ.
Gió thanh trăng sáng, đêm đẹp vô ngần.
Kỷ Hoài Xuyên cười nhạt, lẩm bẩm nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Là em đó.”
Đêm đó, Sở Viễn vẫn chủ động đòi ngủ cùng Kỷ Nghiêm. Kỷ Nghiêm vui vẻ đồng ý, bế bé lên lầu, còn không quên dặn dò hai người trẻ tuổi: “Hai đứa cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Kỷ Hoài Xuyên gật đầu với Sở Thác: “Tôi sang phòng khách tắm rửa, em về phòng trước đi.”
Sở Thác khẽ hừ nhẹ một tiếng, không tiếp lời.
Cô gặng hỏi cả buổi tối cũng không nhận được câu trả lời của Kỷ Hoài Xuyên. Tên đàn ông chó má này chắc chắn cố ý trêu ngươi cô, giờ cô vẫn còn đang ghim thù đây.
Lần này ở lại nhà họ Kỷ hai ngày, cô bất ngờ phát hiện… hóa ra ở nhà họ Kỷ còn thoải mái tự tại hơn ở nhà mình. Chắc do ba mẹ đẻ có nhiều chuyện quá làm cô đau đầu, ở đây cô được tự do tự tại, thỉnh thoảng còn chọc tức Kỷ Hoài Xuyên, cũng vui phết.
Hôm nay cô tiện tay cầm vài bộ quần áo mặc thường ngày để tiện tắm rửa, các đồ dùng sinh hoạt khác cũng mang theo một ít, chắc sau này sẽ thường xuyên qua bên này.
Sở Thác đóng cửa lại, ôm quần áo vào phòng tắm, thuận tay mang theo chiếc loa nhỏ trên bàn trà vào, đổ tinh dầu hoa cam vào bồn tắm, hí hửng bắt đầu ngâm mình.
Cô nheo mắt nghe nhạc, tinh thần thư thái, càng ngâm càng vui vẻ, thời gian trôi qua lúc nào không hay.
Khi Kỷ Hoài Xuyên về phòng, vừa vặn nghe thấy tiếng hát “ma âm xuyên não” của cô. Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, vẫn là câu hôm đó: “… Bên trái cùng tôi vẽ một con rồng, bên phải vẽ một cầu vồng…”
Anh đau đầu day thái dương, đi qua gõ cửa phòng tắm: “Sở Thác, trật tự!”
Sở Thác gào thét vài câu trong phòng tắm, anh chẳng nghe rõ câu nào, nhưng tiếng nhạc không ngừng khiến anh bực mình. Anh cứ gõ cửa liên tục, thùng thùng, thùng thùng.
Cho đến khi cửa phòng tắm đột ngột mở ra.
Kỷ Hoài Xuyên cứng họng: “Em, em em sao không mặc quần áo?”
Sở Thác quấn khăn tắm trên người, đường nét bờ vai tròn trịa tú lệ, bọt nước từ từ lăn xuống theo đường cong bờ vai. Có lẽ do hơi nước trong phòng tắm quá dày đặc, đôi mắt cô cũng ướt át, sáng rực rỡ khác thường: “Tôi còn chưa tắm xong mà, mặc đồ ngủ sẽ bị ướt. Mặc thế nào được. Anh làm gì đấy?”
Kỷ Hoài Xuyên nhất thời không nói nên lời, chỉ buông một câu “em tắm tiếp đi”, rồi đóng sầm cửa lại.
Anh sắp bị cô chọc tức chết rồi!
Phàm là con gái trẻ ở cùng một người đàn ông trưởng thành không quá thân thiết… đều phải biết tự bảo vệ mình chứ. Sao cô chẳng có chút ý thức nào về phương diện này thế!
Tâm trạng bình tĩnh bị khuấy đảo, Kỷ Hoài Xuyên quay đầu nhìn lại cửa phòng tắm một cái, ánh mắt bất giác sững sờ.
Trong phòng tắm bật đèn sưởi, kính mờ mông lung ảo ảnh, nhưng bóng dáng sạch sẽ tú lệ của người đó lại hiện lên rõ ràng lạ thường. Từ chiếc cổ thon dài tinh tế, đến vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn, xuống chút nữa… đường cong nhu mỹ, kiều diễm sinh động.
Mặt anh nóng bừng, đột ngột thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút rối bời, chộp lấy áo khoác đi ra ngoài.
Sở Thác đánh nhanh thắng nhanh, không nấn ná trong phòng tắm nữa. Nhìn vẻ mặt như mót tiểu vừa rồi của Kỷ Hoài Xuyên, cô hiểu ý, cũng rất biết điều đi ra.
Nhưng trong phòng không có ai, cửa ban công mở một nửa, gió lạnh lùa vào khiến cô rùng mình một cái: “Lạnh lạnh lạnh quá!”
Lúc này Kỷ Hoài Xuyên mới lên tiếng: “Lạnh thì mặc nhiều vào.”
Anh đứng ngoài ban công, ánh đèn trong phòng xuyên qua lớp kính, nhàn nhạt phủ lên người anh. Quầng sáng vừa vặn tôn lên vóc dáng cao lớn tuấn tú, ngũ quan lạnh lùng thâm thúy cũng thêm vài phần nhu hòa.
Phía sau anh là bóng tối vô tận, nhưng trong mắt anh lại vô thức mang theo vài phần ý cười.
Sở Thác cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hừ… Câu dẫn mình.”
Kỷ Hoài Xuyên hóng gió lạnh một lúc cũng bớt nóng trong người, đóng cửa lại rồi đi vào: “Em nói gì cơ?”
Ánh mắt Sở Thác vô thức rơi vào vạt áo ngủ của anh. Chiếc cúc trên cùng không cài, để lộ một mảng ngực màu mật ong và xương quai xanh gợi cảm, làn da săn chắc, thấp thoáng những đường nét cơ bắp mượt mà đẹp đẽ… Hình như cô lại bị thân thể Kỷ Hoài Xuyên hấp dẫn rồi…
Kỷ Hoài Xuyên cũng cúi đầu theo ánh mắt cô, lập tức cài chiếc cúc trên cùng lại: “Không được nhìn!”
Sở Thác “ồ” một tiếng, rất bình thản nói: “Dáng người cũng thường thôi, hẹp hòi thế làm gì, không xem thì thôi vậy.”
Nói xong, cô quay người, lấy đống chai lọ từ trong túi ra, ngồi bên bàn bắt đầu quy trình dưỡng da buổi tối.
Kỷ Hoài Xuyên bị cô chê dáng người không đẹp, có chút bực bội. Không đẹp, không đẹp mà em còn nhìn chằm chằm mãi thế?
Nhưng anh đã ý thức sâu sắc rằng người phụ nữ này là một kẻ cuồng ăn đậu hũ, anh quyết định tránh xa cô một chút.
Sở Thác thoa kem dưỡng xong, quay đầu lại nhìn dáng vẻ che chắn vạt áo của Kỷ Hoài Xuyên, không nhịn được cười: “Anh sợ tôi ăn thịt anh à?”
Tai Kỷ Hoài Xuyên đỏ lên: “… Em nói năng chú ý một chút!”
Cái gì mà ăn với không ăn, sao có thể cứ treo bên miệng thế chứ!
Sở Thác nghiêm túc nhìn anh, đưa ra kết luận: “Kỷ Hoài Xuyên, trông anh trẻ trung thế này mà không ngờ lại là đồ cổ lỗ sĩ. Này, hồi đi học anh có phải kiểu học sinh ngoan ngoãn gương mẫu đặc biệt không?”
Kỷ Hoài Xuyên không trả lời thẳng câu hỏi, giọng điệu nhàn nhạt: “Từ nhỏ đến lớn tôi đều được tuyển thẳng.”
“Xì, nhìn cái vẻ khoe khoang của anh kìa.”
“Chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Sở Thác mới không thèm tâng bốc cái thói khoe khoang của anh, nhưng trong lòng bỗng nhiên hơi tò mò… Thậm chí không nhịn được tưởng tượng, Kỷ Hoài Xuyên ngày xưa chắc là kiểu thiếu niên mặc đồng phục màu xanh, sạch sẽ nội tâm, nhưng cứ bị trêu là đỏ mặt ngây thơ ấy nhỉ.
Nghĩ đến thôi đã thấy hơi đáng yêu rồi.
Kỷ Hoài Xuyên ngồi dưới đất trải chăn: “Em đang nghĩ cái gì đấy? Thu cái nụ cười bỉ ổi của em lại đi.”
Sở Thác ném cái gối vào người anh: “Bỉ ổi cái đầu anh, anh mới bỉ ổi!”
Kỷ Hoài Xuyên chộp lấy cái gối, nhanh chóng trải chăn nằm xuống, lần này quyết không đùa với cô nữa: “Ngủ mau đi. Mai thứ Hai, tôi có cuộc họp sớm.”
Sở Thác cũng không quậy nữa. Mai phải đưa Sở Viễn đi học rồi mới đi làm. Giờ cũng chẳng còn ngủ được mấy tiếng, phải nghỉ ngơi thật sự thôi.
Hai người đều nằm xuống rồi mới phát hiện đèn chưa tắt.
Mùa đông lạnh, Sở Thác nằm xuống là không muốn dậy: “Kỷ Hoài Xuyên, anh chưa tắt đèn.”
“Tôi ngủ trước rồi, đến lượt em tắt.”
“Phong độ quý ông của anh đâu rồi?”
“Bị em ăn mất rồi.”
“… Anh mắng tôi!”
Sở Thác sững sờ một chút mới nhận ra Kỷ Hoài Xuyên đang mắng khéo mình, lập tức hất chăn ngồi dậy, ngồi bên mép giường lấy chân chọc chọc vào lưng anh: “Anh mắng tôi? Kỷ Hoài Xuyên, cái tên đàn ông chó má này, anh mắng tôi!”
Kỷ Hoài Xuyên bị cô làm phiền đến bực mình, quay người tóm lấy chân cô. Xúc cảm mịn màng mềm mại khiến anh ngẩn người. Sao cô lại lấy chân chọc người ta thế này.
… Còn nữa, con gái từ đầu đến chân đều mềm mại thế này sao?
Sở Thác cũng ngẩn người, mặt đỏ bừng lên, lại đá đá anh: “Buông tay ra, đồ lưu manh!”
Tai Kỷ Hoài Xuyên cũng lặng lẽ đỏ lên. Vốn định buông tay, nghe thấy cô gọi mình là lưu manh, anh ngược lại cười: “Tôi cứ không buông đấy, em làm gì được tôi?”
Sở Thác: “Anh, anh bắt chước tôi nói chuyện!”
“Không tồi, chỉ cho phép em vô lý với tôi, không cho phép tôi làm thế à?”
Kỷ Hoài Xuyên nhìn bộ dạng chịu thiệt của cô, tâm trạng bỗng tốt lên. Không những không buông tay, anh còn được đà kéo cô xuống một cái, vốn chỉ định dọa cô chút thôi. Ai ngờ Sở Thác ngồi không vững, bị anh kéo một cái liền mất thăng bằng, ngã nhào từ trên giường xuống.
Anh theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô. Sở Thác lao vào lòng anh, lực quán tính không nhỏ khiến cả hai ngã ngửa ra sau. Kỷ Hoài Xuyên vòng tay ôm lưng cô, khuỷu tay đập mạnh xuống sàn nhà.
Sở Thác vội ngồi dậy: “Anh không sao chứ? Đập vào đâu rồi?”
Kỷ Hoài Xuyên vốn định nói không sao, nhưng cô ngồi dậy quá gấp, trán đập mạnh vào cằm anh một cái, anh hít một ngụm khí lạnh: “… Bị em đâm chết rồi.”
“Hả? Đau lắm à, để tôi xem nào!”
Kỷ Hoài Xuyên vừa định nói không cần thì cằm đã bị cô nâng lên. Đường nét cằm người đàn ông góc cạnh, hơi chọc người. Đầu ngón tay cô gái ấm áp mềm mại, cô hơi ngửa đầu, nghiêm túc ngoan ngoãn hơn ngày thường: “Hơi đỏ rồi… Có đau lắm không? Xin lỗi, tôi sai rồi.”
Từ góc độ của anh vừa vặn có thể thấy vẻ quan tâm trong đáy mắt cô, có thể thấy đôi môi hồng phấn mềm mại như cánh hoa anh đào. Ngón tay mềm mại của cô gái khiến anh hoảng hốt trong giây lát, nhưng rất nhanh thu lại tâm tư: “Không sao.”
Sở Thác nghe tiếng hít khí vì đau của anh lúc nãy, cũng không quậy nữa, ngoan ngoãn nói: “Tôi đi lấy đá chườm cho anh nhé?”
“Thật sự không cần đâu, cũng không đau lắm. Mọi người ngủ cả rồi, đừng đánh thức họ.”
Sở Thác gật đầu: “Vậy được rồi, nếu anh đau quá thì nhớ bảo tôi nhé.”
“Ừ, ngủ đi.”
Sở Thác nghe lời hơn hẳn mọi ngày, lạch bạch chạy đi tắt đèn, nằm xuống rồi còn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha.”
“Không sao.”
Kỷ Hoài Xuyên đang xoa cằm, cơn buồn ngủ đã tan biến, mở mắt thao láo không ngủ được, bèn nói chuyện bâng quơ với cô.
Nhưng nói được một lúc, anh cứ cảm thấy dưới người có cái gì đó cộm cộm.
Anh gọi Sở Thác: “Bật đèn ngủ đầu giường lên một chút.”
“Được thôi.”
Sở Thác bật đèn, quan tâm ngồi dậy: “Anh sao thế?”
Kỷ Hoài Xuyên bảo không sao, tay s* s**ng trong chăn: “Có cái gì đó cộm quá… À tìm thấy rồi, cái này là… cái gì?!”
Sở Thác cũng sững sờ, nhìn anh lôi từ trong chăn ra một chiếc nội y ren gợi cảm: “Cái này…?”
“Sở, Thác!”
Kỷ Hoài Xuyên nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Em mua loại đồ này thì thôi đi, sao lại còn…”
Sao lại còn dám nhét vào trong chăn của anh!
Đầu óc Sở Thác chập mạch một lúc mới nhớ ra mình tiện tay ném đống “bảo bối” này xuống gầm giường. Vừa nãy lúc cô ngã xuống giường hỗn loạn một hồi, không rõ chiếc nội y này bị móc ra từ lúc nào, cô cũng không để ý, thành ra nông nỗi này.
“Cái này là tai nạn. Anh nghe tôi nói.”
“Không nghe!”
Kỷ Hoài Xuyên quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao chuyện gì em cũng làm ra được thế hả?”
Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em
Đánh giá:
Truyện Ngàn Vạn Nụ Hôn Trao Em
Story
Chương 20
10.0/10 từ 22 lượt.
