Ngàn Năm Say
32: Xuân Phân Ly Biệt Khung Thương
Trong trận chiến trùng phùng sau cuối
Trời chuyển màu trút chuỗi mưa giông
Nhà Thiên trước thủ sau phòng
Tướng Thương dồn lực tấn công kinh thành.
______________________________________________
Trịnh Khinh Ái đứng dậy, cũng không xem thử tóc mình được chải chuốt ra sao mà trực tiếp bước đến thanh kiếm được đặt trên giá đỡ.
Trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời lúc này chẳng kiêng nể gì mà cố với vào trong căn phòng, một vài tia sáng chạm đến thanh kiếm tinh xảo kia, khiến nó phản chiếu lại những thứ ánh sáng đủ màu sắc.
Kiếm ấy không có vỏ, trên chuôi kiếm được điêu khắc một đóa cúc bất tuyệt đỏ tươi, một nửa lưỡi kiếm được quấn quanh bởi ngọc lục bảo, và kì lạ hơn là thanh kiếm này chỉ có một lưỡi.
Bạch Vân nheo mắt, ánh sáng do nó tỏa ra chẳng hiểu sao lại mang theo chút cảm giác lạnh lẽo, thoáng chốc làm nàng rùng mình.
Trịnh Khinh Ái lấy từ ngăn tủ ra một đoạn vải trắng.
Nàng ta ngồi xuống ghế, chậm rãi dùng vải quấn quanh lưỡi kiếm, động tác rất chậm, lại vô cùng nâng niu.
Bạch Vân ngồi cạnh chăm chú nhìn, thoáng chốc lại thấy Trịnh Khinh Ái xoa nhẹ nếp nhăn do quấn hỏng, làm nó thẳng thớm trở lại.
Sau khi làm xong tất cả, nàng ta mới cầm nó trên tay, giọng nhẹ nhàng.
"Chúng ta phải đi thôi."
"Được." Bạch Vân đứng dậy, theo thói quen chỉnh lại ghế ngồi, Trịnh Khinh Ái vẫn còn chưa bước ra khỏi cửa, Bạch Vân đi tới vài bước để mở cửa ra, buộc miệng đùa.
"Nàng có vẻ thích cái cây Bát diện vô sắc kiếm này hơn tôi rồi."
"Bạch Vân nên ra ngoài thôi." Trịnh Khinh Ái nghe nàng nói cũng không lấy làm phiền lòng, nàng ta vừa nhẹ nhàng chỉnh lại vải che mắt vừa nói.
"Tại sao?" Bạch Vân khó hiểu hỏi.
Trịnh Khinh Ái đứng dậy, chiếc áo khoác ngoài lúc này bất ngờ trễ xuống, để lộ một bên xương quai xanh nhô cao, Bạch Vân hốt hoảng che mắt, nhanh chóng lùi ra ngoài.
"Nàng cứ thay đồ đi, tôi...!tôi ra ngoài trước."
Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, hai tay chạm đến cửa, trước khi đóng lại, nàng ta bất chợt nhớ ra gì đấy, chợt cười hỏi.
"Ta to hơn đúng không?"
Bạch Vân nghe xuong chợt ngẩn người, nàng còn chưa kịp lên tiếng, thì cửa đã bị Trịnh Khinh Ái đóng lại.
Muốn cãi cũng không cãi được.
Bạch Vân mím môi, cuối cùng bỏ ra bên ngoài ngồi với Thất Tinh đang sắp xếp xe ngựa.
Bạch Vân nhìn xe được kéo bởi hai con ngựa lông màu đen tuyền, nhìn qua y hệt Thất Tinh lúc hóa thú.
Nàng từ phía sau nhào đến, khoác lấy vai hắn mà đùa:
"Người anh em, cảm giác cưỡi đồng loại của mình thế nào?"
Hắn im lặng nhìn nàng, sau đó chậm rãi phun ra bốn chữ:
"Chúng cũng là ta."
Bạch Vân ngớ người trong giây lát, nhưng nàng trước giờ là người nói càng nhanh, suy nghĩ càng mạch lạc.
Vì thế liền đáp lại:
"Thế cảm giác cưỡi chính mình như thế nào?"
Thất Tinh: "..."
Thất Tinh là thần thú, khả năng của hắn chính là phân thân.
Nếu hắn mang linh thức chia nhỏ ra thì sẽ tạo rất nhiều Thất Tinh khác, còn không thì các bản sao kia cũng chỉ là những con ngựa bình thường thôi.
Bạch Vân nghĩ nghĩ, vẫn là sau này ít gây sự với Thất Tinh một chút, kẻo hắn cãi không lại sẽ phân thân ra hội đồng nàng.
Hai người đợi không quá lâu thì Trịnh Khinh Ái đã trở ra, nàng ta hôm nay mặc một bộ váy đỏ, Bạch Vân nheo mắt nhìn, chẳng hiểu vì sao lại thấy nó phù hợp đến lạ.
Chắc là do bình thường Trịnh Khinh Ái chỉ mặc váy trắng, lúc đó dáng vẻ nàng ta khá là lạnh nhạt.
Còn bây giờ thì Bạch Vân đã nhìn thấy Trịnh Khinh Ái khỏa thân rồi...!nên dĩ nhiên sẽ thấy đỏ hợp hơn.
"Đường nhanh nhất để ra khỏi Thiên Yêu vực cũng mất tầm hai ngày." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng phẩy quạt, nàng ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ nhàng dặn dò Thất Tinh.
"Không cần đi quá gấp.
Sẽ không có ai đuổi kịp đâu."
Bạch Vân khó hiểu nghiêng đầu, ai đuổi kịp? Chúng ta phải chạy khỏi ai sao?
Thất Tinh gật đầu, hắn chỉnh yên ngựa một chút, sau đó kiểm tra xe lần nữa.
Cuối cùng mới nói rằng có thể lên xe.
Bạch Vân đợi Trịnh Khinh Ái vào trước, bản thân nàng sau đó cũng nhanh chóng tiến vào xe.
Bạch Vân vẫn cho rằng đây chỉ là một chiếc xe ngựa bình thường, nhưng hóa ra nàng đã lầm.
Bên trong lớn như một căn phòng vậy! Có cả đệm ngồi, bàn trà,
Thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại không có vẻ gì là hài lòng, nàng ta phe phẩy quạt, thở dài.
"Thất Tinh, ở đây thiếu một ghế nằm."
"Để tôi lấy giúp người nhé?" Thất Tinh vén lên rèm, ló đầu vào trong.
"Nàng cần ghế nằm làm gì?" Bạch Vân thắc mắc.
"Xe này rộng quá chừng, ba người chúng ta đâu cần ngồi chung một ghế?"
"Dĩ nhiên là để nằm." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng đáp.
"Ta đâu có phúc phần mà ngồi cùng ghế nằm với Bạch Vân chứ.
Câu này như kiểu "Ai cho cô ngồi vào ghế nằm của ta vậy."
"Đi lấy giúp ta nhé Thất Tinh."
Nghe Trịnh Khinh Ái nói, Thất Tinh gật đầu, hắn nhanh chóng bước xuống xe, sau đó tiến vào trong nhà.
Trên xe rốt cuộc chỉ còn mỗi Bạch Vân và Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân nhìn dáng vẻ nghiêm túc đứng thẳng của người kia, có chút buồn cười mà nhích đến gần.
Bạch Vân dễ dàng khoác lấy vai Thiên nữ vì nàng vốn cao hơn Trịnh Khinh Ái.
"Hậm hực sẽ mau già lắm đấy." Bạch Vân nhẹ nhàng gác má lên vai nàng ta, giọng đầy vẻ trêu cợt.
Bạch Vân nheo mắt, nàng nhìn một góc má của Trịnh Khinh Ái, đột nhiên có cảm giác muốn sờ lên.
Thế nhưng tay còn chưa kịp sờ, Trịnh Khinh Ái đã bất ngờ quay đầu, khiến cho môi của nàng ta chạm đến má của Bạch Vân.
Không ai bảo ai, hai người nhanh như chớp tách ra khỏi nhau.
Trịnh Khinh Ái siết lấy quạt, rồi lại thả lỏng ra.
"Chà...!Không ngờ Bạch Vân lại nhanh chân như vậy đấy."
Bạch Vân cười trừ, nàng nhịn lại việc chạm tay vào má mình, vội vàng lấy cớ đi tìm Thất Tinh mà chạy ra bên ngoài.
Thế nhưng không ngờ là vừa chui ra khỏi rèm đã đụng phải Thất Tinh đang chờ bên ngoài.
"Gì vậy người anh em? Sao ông đứng ngoài này, nếu ông mà..."
Vào sớm một tí thì tôi đã không xấu hổ như vậy.
Bạch Vân nuốt lại mấy lời định nói vào miệng.
Nàng chạm tay lên chỗ vừa bị môi Trịnh Khinh Ái chạm vào, đó là hôn sao? Y hệt như cánh hoa rơi trúng vậy.
Suy nghĩ như thế khiến má Bạch Vân vô thức đỏ lên.
"Không phải hai người đang hôn nhau hả?" Thất Tinh ngơ ngác hỏi.
Hắn rõ ràng vừa chui đầu vào thì đã thấy Trịnh Khinh Ái hôn má Bạch Vân nên mới đứng bên ngoài đợi mà.
Hắn biết điều như thế, mắc gì lại bị trách chứ? Đúng là nhân loại, lấy oán báo ơn!
"Thôi tránh ra, để ta mang ghế vào!" Thất Tinh đẩy Bạch Vân sang bên, mặc kệ nàng á khẩu đứng đó mà tiến vào đặt ghế nằm vào cuối xe cho Trịnh Khinh Ái.
Bạch Vân dù đã ngồi vào xe thì cũng phải mất tận một chén trà mới có thể bình tĩnh lại.
"Bạch Vân, đến đây." Nghe Trịnh Khinh Ái gọi, Bạch Vân từ từ đến gần nàng ta, cũng quên mất mình bối rối vì điều gì.
"Có chuyện gì sao?"
"Thất Tinh quên mang gối đầu ra, nên ta muốn mượn Bạch Vân một chút." Trịnh Khinh Ái vỗ quạt ngọc vào tay, nhẹ giọng nói.
"Sao lúc nãy nàng không bảo Thất Tinh vào lấy?"
"Thất Tinh đi nhiều sẽ mệt."
Bạch Vân muốn nói cũng không nói gì được hùng hồn nói, xe ngựa đang chạy đều đều bỗng tăng tốc.
Bạch Vân bị sự chuyển động bất ngờ này làm lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế.
Trịnh Khinh Ái ngược lại không hề xê xích chút nào, nàng ta ngồi thẳng lưng, một mực nhìn vào Bạch Vân, môi mỏng nhếch lên, khiến Bạch Vân không thể nhìn ra được đó là trêu chọc nàng, hay là buồn phiền.
Trịnh Khinh Ái ngồi trên chiếc ghế nằm, cách xa Bạch Vân một đoạn, Bát diện vô sắc kiếm được nàng ta cẩn thận đặt bên cạnh.
Bạch Vân nhìn vào Trịnh Khinh Ái, nàng hiểu người kia không muốn mình khó xử.
Nhưng mà nghe bảo đường ra khỏi Thiên Yêu vực phải mất tận hai ngày.
Trịnh Khinh Ái ốm yếu như vậy? Nàng ta có chịu nổi không vậy?
Bạch Vân rối rắm nghĩ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
"Trịnh Khinh Ái."
"Hm?" Vị Thiên nữ nọ đáp lại.
Ngay lúc này, Bạch Vân vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trịnh Khinh Ái, kéo về phía mình.
Chẳng hiểu sao nàng lại có cảm giác như Trịnh Khinh Ái chủ động ngã xuống, khẽ khàng gối đầu lên đùi mình nữa.
"Tôi chỉ sợ người tuổi già sức yếu, đi xe ngựa sẽ đau lưng thôi." Bạch Vân tìm đại cho mình một cái cớ.
"Ta không già, Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái cười nói.
"Ta 23 tuổi, nhỏ hơn Bạch Vân 2 tuổi."
"Sai rồi, sinh nhật nàng đã qua rồi, năm nay nàng 24 mới phải."
Trịnh Khinh Ái hiếm khi ngang ngược phản bác.
"Thiên nữ thì không già đi đâu."
Nàng ta gối đầu trên đùi nàng, ánh nắng từ bên ngoài chui qua rèm cửa, bám vào một bên má của Bạch Vân.
Vị Thiên nữ nọ xòe quạt, nhẹ nhàng dùng nó che đi ánh nắng lén lút kia.
"Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái khẽ gọi, Bạch Vân cúi đầu nhìn nàng.
"Làm một bài thơ về tiết xuân phân đi."
Bạch Vân gãi má, nàng trầm ngâm trong giây lát, làm thơ thực sự không phải sở trường của nàng, mặc dù thỉnh thoảng Bạch Vân sẽ nghe Trịnh Khinh Ái ngâm vài câu, vị Thiên nữ này rất thích làm thơ, cũng như rất thích dùng thơ trêu chọc người khác.
Bạch Vân hắng giọng, mỉm cười đọc lên:
"Xuân phân vừa đến chẳng bao lâu
Nghĩ đến đây thôi đã đau đầu
Hôm nay không viết, hẹn khi khác
Ép uổng cũng chẳng có thơ đâu."
Trịnh Khinh Ái khẽ cười, nàng ta gấp lại quạt ngọc, dùng nó gõ nhẹ trán Bạch Vân, đôi môi xinh đẹp nhẹ ngâm:
"Có lẽ là vui tiết xuân phân
Chia ly tương ngộ biết bao lần
Trăm năm thoáng chốc về chốn cũ
Vấn vương quá đỗi hoá lệ ngân."
Bạch Vân lười biếng nằm tựa lưng vào ghế, nàng khẽ nhẩm đi nhẩm lại bài thơ mà Trịnh Khinh Ái vừa ngâm.
Sau một hồi, nàng lại cúi đầu xuống.
"Nàng lúc nào cũng làm thơ khó hiểu hết..."
Vị Thiên nữ nào đó không đáp lại, Bạch Vân cảm thấy hơi thở của nàng ta đều đều, hẳn là ngủ rồi.
Bạch Vân đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng ở không trung mà vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân vẽ một hồi, cuối cùng lại dừng tay ở mảnh vải trắng nọ.
Nàng vô thức đưa tay về trước, như muốn gỡ xuống thứ đã che đi đôi mắt kia.
"Chỉ là gặp lại cố nhân, vui mừng mà rơi lệ thôi."
Bàn tay Bạch Vân cách mảnh vải kia không quá nửa gang, giọng nói của Trịnh Khinh Ái đều đều vang lên khiến nàng không dám tiếp tục động đậy, cả thở cũng không dám.
Hệt như sợ hãi người kia sẽ phát hiện ra hành động lén lút này của chính mình.
"Bạch Vân sao vậy? Ta không nghe tiếng thở." Trịnh Khinh Ái nói, hệt như không thấy được gì cả, Bạch Vân nhanh chóng rút tay về, nàng giả vờ sờ lên má mình.
"Tôi đang thử xem mình nín thở được bao lâu thôi."
Bạch Vân cũng tự thấy lý do của mình ngu ngốc, Trịnh Khinh Ái không nói gì, có lẽ cũng không nỡ vạch trần.
Bạch Vân quay đầu sang bên, chậm rãi vén lên rèm che, nàng ngắm nhìn bầu trời trong xanh, như muốn xua đi nỗi ngượng ngùng của chính mình.
Có phải trời vào giữa xuân đều trong xanh như thế không?.
Ngàn Năm Say