Ngắm Bắn Hồ Điệp

Chương 56

209@-Edit: Hà Thu

Chiều hôm đó, Sầm Căng theo ba về nhà. Lúc chia tay ở bãi đậu xe, sắc mặt Lý Vụ rất bình tĩnh, cũng không có bao nhiêu luyến tiếc, nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường đại học F, Sầm Căng ngồi ghế phụ đã nhận được tin nhắn của thiếu niên: [Về đến nhà thì nói với tôi một tiếng.]

Sầm Căng cong mắt, liếc mắt nhìn ba đang tập trung lái xe, mới hơi nghiêng màn hình trả lời: [Cậu về ký túc xá chưa?]

Đối diện trả lời: [Về rồi, mới nhận được quân phục huấn luyện.]

Sầm Căng hỏi: [Trông như thế nào?]

Lý Vụ đáp: [Kiểu ngụy trang.*]

*Đồng phục ngụy trang là một loại đồng phục đào tạo cơ bản.”Ngụy trang” là một loại màu bảo vệ mới với các hoa văn không đều bao gồm màu xanh lá cây, vàng, trà, đen và các màu khác. Đồng phục ngụy trang yêu cầu sóng ánh sáng phản xạ của nó gần giống với sóng phản xạ của cảnh vật xung quanh, điều này không chỉ có thể gây nhầm lẫn cho trinh sát mắt thường của kẻ thù mà còn đối phó với trinh sát hồng ngoại, khiến thiết bị trinh sát hiện đại của kẻ thù khó bắt được mục tiêu.

Sầm Căng: [Hình như là giống với bọn tôi trước đây.]

Đối diện chủ động hỏi: [Muốn tôi mặc chụp ảnh cho chị xem không?]

Sầm Căng hơi giật mình, sau khi phản ứng lại thì che miệng cười: [Không cần, bạn cùng phòng mới của cậu sẽ cảm thấy con người cậu rất kỳ quái.]

Lý Vụ nói: [Trước kia muốn tôi mặc đồng phục học sinh chụp ảnh chị cũng không sợ người khác cảm thấy kỳ quái.]

Giống như mình thật sự có cái gì kỳ quái, Sầm Căng hơi nóng mặt: [Lúc đó cậu mới lớn được bao nhiêu, người nhà muốn xem ảnh chụp cũng đâu có vấn đề gì?]

Bên kia im lặng một lát, trả lời một câu: [Nhưng lúc ấy bạn cùng phòng của tôi đều cho rằng tôi gửi cho đối tượng yêu đương trên mạng xem.]

Những lời này như móng vuốt gảy nhẹ, khiến trái tim Sầm Căng run lên: [Cậu thừa nhận rồi?]

Lý Vụ trả lời: [Tôi nói không phải, bọn họ không tin, sau này tôi cũng coi như là đúng.]

Cô cố ý hỏi trách: [Lúc đó trong đầu cậu lấp đầy mấy thứ nhảm nhí này đúng không? Thảo nào kỳ thi tháng đầu tiên chỉ xếp thứ 89.]

Thiếu niên thẳng thắn thừa nhận: [Ừm, ngoại trừ học tập thì chính là chị.]

Sầm Căng không thể chống đỡ được sự thẳng thắn, chân thật không hề giữ lại này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút. Nếu không phải lúc dừng đèn đỏ, ba tò mò hỏi một câu “Căng Căng xem cái gì mà vui vẻ như vậy”, thì chắc cô có thể cười đến tận khi xuống xe. Cô vội vàng giả vờ thản nhiên khép điện thoại lại, ấn vào giao diện Weibo nói: “Là video hài hước thôi ạ.”

Không dám làm càn nữa, về đến nhà, Sầm Căng mới trốn về phòng, dùng giọng điệu phụ huynh cảnh cáo cậu: “Tuy hiện tại cậu đã là sinh viên đại học, nhưng vẫn phải kiên trì học tập chăm chỉ.]

Lý Vụ lại trở thành đứa bé ngoan ngoãn nghe lời kia: [Được.]

Sầm Căng tiếp tục dặn dò: [Nhớ phải chung sống hòa thuận với bạn cùng phòng. Mặc dù thời gian ở trường đại học không nhiều như thời trung học, nhưng quan hệ giữa các cá nhân trong ký túc xá không đơn giản như hồi trung học đâu.]


Lý Vụ ừ một tiếng: [Tôi vừa cùng Từ Thước đến thư viện xem.]

Sầm Căng hỏi: [Thế nào?]

Lý Vụ nói: [Cảm giác sách ở đây cho dù có dùng bốn năm cũng không đọc hết được.]

Sầm Căng nhớ lại dáng vẻ của thư viện trường cũ: [Tất nhiên rồi. Cậu có đi xem tòa nhà Quang Hoa không?]

Lý Vụ: [Có.]

Cậu đang đi trên con đường cô từng đi qua, mặt trời rực rỡ chói chang, rợp bóng cây xanh. Sầm Căng tưởng tượng như thế, cảm giác lo lắng về lựa chọn trường không đúng đắn của Lý Vụ cũng lập tức tiêu tan. Cô khẽ thở dài một hơi, trả lời: [Ngã tư mới rồi, Lý Vụ, tiếp tục buông ra và chạy đi, lần này không cần tôi dẫn đường nữa.]

Trong khung chat yên tĩnh một lát, trả lời: [Vậy chị đứng yên đừng nhúc nhích.]

Sầm Căng cười: [Bây giờ tôi vẫn chưa đứng được.]

Lý Vụ trả lời: [Ngồi đó đừng nhúc nhích.]

Sầm Căng biết cậu muốn nói gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: [Làm gì?]

Thiếu niên không cần suy nghĩ: [Chờ tôi chạy về phía chị.]



Sau buổi huấn luyện quân sự, giáo sư Trương tại trường đã liên lạc với Lý Vụ, còn có người bạn Từ Thước ở chung ký túc xá cùng cậu.

Thành tích văn hóa của Từ Thước cũng không phải là xuất sắc, nhưng thời trung học cậu ta có giành được vài giải thưởng thi vật lý, thuộc tuýp người tài năng có hạn nhưng lại tràn ngập tò mò đối với vạn vật, nhận ra con đường liều mạng này là mục tiêu cuối cùng muốn phấn đấu cả đời, chí hướng lớn không hẹn mà hợp với Lý Vụ.

Sau khi chui vào phòng thí nghiệm, hai vị tân sinh viên năm nhất còn chưa có đủ lý luận hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào việc đọc thêm nhiều tài liệu cùng tư liệu để bổ sung kiến thức. Bình thường phần lớn đều đi theo phía sau đàn anh đàn chị làm trợ thủ, học tập cơ chế vận hành cùng ghi chép số liệu.

Ngoài việc tham gia các môn giáo dục phổ thông tự chọn bắt buộc, sáng sớm mỗi ngày Lý Vụ còn tới sân thể dục chạy bộ buổi sáng, đọc thầm tiếng anh trong làn sương mù, thời gian còn lại cơ bản là đắm mình trong thư viện, chăm chỉ nghiên cứu sách chuyên ngành. Đương nhiên, cậu cũng tham gia thêm một câu lạc bộ nhỏ, câu lạc bộ bài brit, coi việc đánh bài là một trong số ít phương pháp giải trí sau giờ học.

Đoàn kịch bên cạnh thấy ngoại hình của cậu vừa bắt mắt lại có giọng hát hay, mấy lần muốn kéo cậu tham gia, nhưng Lý Vụ đều từ chối vì không có thời gian tập dượt.

Biết được chuyện này, Sầm Căng suýt nữa cười phá lên ở công ty, giễu cợt cậu: [Tâm lý tuổi 40 của cậu đúng là không tài nào nói nổi.]

Thiếu niên coi đó là điều đương nhiên: [Cho nên chị cũng không nên chê tôi tuổi còn nhỏ nữa.]

Sầm Căng thấy cậu lại thuận thế leo lên như vậy, nhịn không được chèn ép: [Tôi cũng không thích đàn ông trung niên lớn tuổi.]



Sầm Căng dừng tay trên bàn phím, cười mà không nói. Một lát sau, ý cười của cô chậm rãi phai nhạt, từ từ toát ra vài phần rời rạc thưa thớt kiểu “Con trai lớn không thể giữ trong nhà”.

Cô có thể cảm giác được rằng cuộc sống đại học đầy màu sắc đã làm cho đứa trẻ này trở nên vui vẻ và tự tin hơn, cũng tràn đầy sức sống thanh xuân.

Tất cả cũng đúng như cô dự đoán, trời cao đất rộng, ngoài việc học ra, cậu thật sự không còn chỉ cần cô nữa rồi.

Mặc dù mỗi ngày Lý Vụ đều miêu tả, tường thuật lại sinh động như thật về cuộc sống hàng ngày của mình với cô, nhưng đến cùng thì cô vẫn luôn là người ngoài cuộc, là người ngoài cuộc đứng xem.

Cậu cũng sẽ hỏi về công việc của cô, cuộc sống của cô, Sầm Căng không thể kể hết, bình thường chỉ có hai câu tóm tắt ngắn gọn, chủ yếu là vì cuộc sống động vật xã hội hằng ngày cũng không có gì đáng nói. Phần lớn là những lời chửi bới phàn nàn mang năng lượng tiêu cực, làm cho người ta thất vọng mất hứng, sẽ chỉ khiến cậu lo lắng trước về đời sống xã hội trong tương lai thêm mà thôi.

Cô thà không nói còn hơn.

Hậu quả của việc thà rằng không nói chính là thiếu niên cảm thấy mình bị bỏ rơi, thỉnh thoảng khi đạt đến đến giới hạn chịu đựng, cậu sẽ gọi điện thoại hoặc gửi voice ghi âm cho cô, muốn nghe giọng nói của cô. Ở nhà, Sầm Căng sẽ nghe máy trò chuyện một hồi, nhưng khi tăng ca ở công ty, cơ bản là sẽ trực tiếp cúp máy, có khi còn một chữ cũng không trả lời.

Sau mấy lần như vậy, thiếu niên có chút không hài lòng, nhưng cũng sẽ không giận dỗi ở trước mặt cô, chỉ buồn bực ở ký túc xá rèn luyện giải quyết.

Hai người còn lại trong ký túc xá vô cùng bội phục tinh lực tràn đầy của Lý Vụ, cảm giác cậu và Từ Thước mỗi ngày đều có bảy mươi hai tiếng đồng hồ để sắp xếp bản thân.

Đặc biệt là sau một ngày bận rộn, vẫn có thể thực hiện mấy hiệp gập bụng trên giường mà mặt không đổi sắc.

Bạn cùng phòng Chung Văn Hiên mặc dù không còn ngạc nhiên nữa, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Lý Vụ, cậu không mệt sao? Chiều nay chúng ta còn có tiết học bóng rổ đó.”

Lý Vụ dừng động tác lại, thở phào một hơi, lại cầm điện thoại di động bên gối lên, sau khi xác nhận vẫn không có tin tức gì của Sầm Căng, mới bình tĩnh nói “không mệt”, sau đó lại tiếp tục.

Vào lúc nửa đêm, những nam sinh tiết ra nhiều hormone sẽ thỉnh thoảng tán gẫu về các cô gái trong lớp, hoặc những người đẹp khác.

Chung Văn Hiên là người Đông Bắc, giọng nói rất hài hước: “Đàn chị tên Cốc Ức Đồng của Viện quản lý kinh tế xã hội chúng tớ rất đẹp, còn ở cùng quê với Từ Thước, vùng sông nước Giang Nam đúng là nơi nuôi ra người đẹp mà.”

Từ Thước hỏi: “Có ảnh không?”

Chung Văn Hiên nhanh chóng lật xem vòng tròn bạn bè: “Có, hôm nay chị ấy vừa đăng ảnh selfie, chờ tớ tí, tớ gửi vào nhóm ký túc xá.”

Từ Thước mở ra nhìn, giọng điệu bình thản: “Cũng bình thường thôi, ngoài đường chỗ chúng tớ đầy kiểu như thế này.”

Chung Văn Hiên thán phục: “Mẹ kiếp, ít nữa tớ thi nghiên cứu sinh xong sẽ đến chỗ các cậu mở mang tầm mắt.”

Chung Văn Hiên lại tìm đến Lý Vụ để tìm kiếm sự đồng tình: “Lý Vụ cậu xem chưa?”

Sầm Căng đang bận rộn với công việc, Lý Vụ không có việc gì để làm, tập trung vào một trò chơi giải đố trên di động: “Vẫn chưa.”



Từ Thước nói: “Làm sao Lý Vụ có thể cảm thấy đẹp được, cô ấy còn không đẹp bằng chị gái Lý Vụ.”

Ngón tay Lý Vụ dừng lại, lại nghe thấy một người bạn cùng phòng khác là Ôn Huyễn hỏi: “Chị gái Lý Vụ trông như thế nào vậy? Tớ mới chỉ nghe Từ Thước nói thôi, đều tại tớ ngày báo danh đó đến quá muộn, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy chị gái xinh đẹp.”

Từ Thước nhớ lại: “Nói như thế nào đây, nhìn qua là rất khó quên, thoạt nhìn thì có cảm giác chính là kiểu chị gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực mà tớ rất thích ấy.”

Chung Văn Hiên nói: “Tại sao tớ lại không cảm thấy vậy, tớ chỉ nhớ cô ấy bị què chân.”

“Cô ấy chỉ bị thương ở chân thôi, được không?” Từ Thước hỏi: “Lý Vụ, chân chị gái cậu đã khỏi rồi nhỉ?” Ôn Dục sắp tò mò muốn chết: “Lý Vụ, cậu có ảnh chụp của chị cậu không?”

Lý Vụ trực tiếp đóng giao diện trò chơi trên di động, im lặng trong bóng đêm một lát, mở miệng nói: “Cô ấy không phải chị của tớ.”

Từ Thước kinh ngạc: “Vậy cô ấy là gì của cậu?”

Lý Vụ nói: “Người tài trợ cấp ba cho tớ.”

Trong ký túc xá tràn ngập tiếng thở dài khắp bốn phía. Từ Thước lập tức biến thành một quyển bách khoa toàn thư đầy vấn đề: “Vậy quan hệ của hai người cũng tốt quá đi, cô ấy không tiện đi lại mà vẫn đưa cậu đến báo danh. Cô ấy là người thành phố sao? Có phải gia đình rất giàu không? Đã kết hôn chưa?”

“Liên quan gì đến cậu?” Lý Vụ nghiêm túc phun ra bốn chữ, giống như cắm xuống một cây dùi băng trong không khí.

Từ khi hai người cùng vào cùng ra xưng anh gọi em, đây là lần đầu tiên Lý Vụ đối với mình hung dữ như vậy, Từ Thước không khỏi kinh ngạc một chút, hậm hực nói: “Tớ chỉ hỏi một chút thôi mà.”



Sau khi đi làm trở lại, Sầm Căng bận rộn đến mức xoay vòng, cô đang đảm nhiệm vị trí quan trọng, nên khi nhận lại dự án cơ bản đều là những “bệnh nan y linh tinh”, chỉ chờ cô trở về giải quyết từng việc một.

Việc “tóm tắt lịch trình” cho nam sinh viên đại học trên WeChat mỗi ngày đã trở thành một trong số những niềm vui ít ỏi trong những ngày bận rộn của cô, giống như một tòa tháp ngà có kích thước bằng màn hình điện thoại di động, cô có thể nhân cơ hội này để đi vào đó và hồi tưởng lại một chút vận may thời sinh viên của cô.

Thỉnh thoảng Lý Vụ còn gửi đến vài bức ảnh do chính bản thân chụp, ví dụ như món ăn mới trong căng tin, bầu trời lúc hoàng hôn với một dải màu đỏ tím, còn có chiếc huy chương nhỏ mà cậu giành được trong cuộc thi bài brit của câu lạc bộ.

Ngoài việc cảm thấy cậu quá đáng yêu, Sầm Căng cũng có chút buồn rầu, vì không nghĩ ra được lời chia sẻ, phản hồi tương đương nào cho mình, sự mệt mỏi trong giai đoạn này đã bào mòn hết một số ít tế bào lãng mạn còn sót lại trong cô. Cô chỉ có thể khen ngợi khích lệ bừa vài câu, để tránh phụ lòng mong đợi của cậu nhóc.

Thu đi đông đến, sau hơn một tháng xoay vòng liên tục, khối lượng công việc của Sầm Căng mới dần ổn định, lấy lại được nhịp điệu và trật tự trước đây.

Lúc rảnh rỗi, cô đến trung tâm thương mại mua một chiếc laptop cùng kiểu dáng với mình, định tặng nó cho Lý Vụ vào ngày sinh nhật thứ mười chín của cậu.

Hôm nay trong cuộc họp, Lý Vụ lại không gửi voice ghi âm tới, Sầm Căng liếc mắt nhìn màn hình, lại lập tức ngoảnh đi.

Cô suy nghĩ một chút, lẩm bẩm trong lòng: Đang bận việc gì sao?



Sầm Căng rũ mắt chờ một hồi, lại đặt điện thoại sang một bên, sau đó khoanh tay chống cằm tiếp tục nhìn màn hình lớn.



Đêm giao thừa, thành phố Nghi gặp phải trận tuyết rơi lớn nhất trong những năm gần đây, trời đất là một màu đồng nhất, bông tuyết cuộn lên như lông ngỗng cả ngày, mãi đến tối mới dừng lại.

Các tòa nhà, đường phố và ngõ hẻm được bao phủ bởi một lớp màu trắng xóa, các phương tiện trên đường đều di chuyển cực kỳ cẩn thận.

Cho dù trời rét đậm, điều kiện đường xá xấu, nhưng Lý Vụ vẫn chịu khó đổi sang mấy tuyến tàu điện ngầm để trở về.

Cậu muốn tạo bất ngờ cho Sầm Căng, nên không thông báo trước cho cô, định đợi tới lúc đến dưới lầu công ty cô mới gọi điện thoại cho cô.

Lúc đến trung tâm thành phố, bầu trời lại có tuyết rơi nhẹ, được ánh đèn trong thành phố chiếu rọi, giống như những hạt sao đung đưa.

Lý Vụ ra khỏi ga tàu điện ngầm, hai tay đút túi đi về phía tòa nhà Cửu Lực, vừa nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Sầm Căng, ý cười của cậu liền không ngừng được, liên tục thở ra làn sương trắng.

Đang chuẩn bị băng qua vỉa hè, thì đèn đỏ đột nhiên bật sáng.

Cậu dừng lại theo dòng người, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác màu xám ra, mở Wechat lên, nhìn lên trên, nhìn chằm chằm, suy nghĩ xem nên nói cho cô biết khi nào thì thích hợp.

Suy nghĩ một chút, lại cất trở vào, vuốt v e một hộp quà nhỏ xinh xắn trong túi áo khác, sau đó một lần nữa ngẩng mặt lên, tầm mắt thờ ơ nhìn lướt qua đám người, nhìn về phía bên kia đường.

Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt đen nhánh của cậu ngưng tụ ánh sáng.

Người phụ nữ mà cậu ngày nhớ đêm mong đứng ở bên kia đường, cũng đang chờ đèn đỏ.

Chỉ là cô vẫn chưa nhìn thẳng về phía trước, hơi nghiêng đầu, đang trò chuyện cười nói vui vẻ với người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, cao hơn cô nửa cái đầu, cụp mắt nhìn cô, cũng mỉm cười. Khoảng cách của bọn họ rất gần, một lúc sau, anh ta bỗng nhiên giơ tay lên, ở lại bên tóc mai cô hai giây, mới buông về chỗ cũ. Cô kinh ngạc một chút, cũng sờ lên chỗ kia, lại chỉ vạt áo trước âu phục của anh ta. Người đàn ông nghe vậy, nụ cười càng sâu hơn, phủi phủi trước ngực mình.

Lý Vụ đoán, có thể anh ta đã hái một bông tuyết xuống cho cô.

Giữa đất trời, tuyết dường như đã ngừng rơi.

Người đàn ông chỉ màu xanh lá cây trên đèn giao thông, bắt đầu luân phiên hai chân một cách nhịp nhàng.

Dòng người hai bên chen chúc giữa đường, tụ tập đông đúc. Duy chỉ có một người không nhúc nhích.

Quai hàm Lý Vụ cứng đờ, hốc mắt đỏ lên kịch liệt, hai chân của cậu giống như bị đóng đinh trên mặt đất, hoàn toàn không có cách nào bước đi. Cậu đành dừng ở đó, nhìn chăm chú hai người bọn họ đi tới nơi này, bọn họ căn bản không cần nhìn đường, giống như có vô số đề tài trò chuyện mãi không hết.

Một giây sau, cậu nhận ra rằng trong đề thi trắc nghiệm của Sầm Căng, cậu chẳng phải là A, mà thậm chí còn không đủ tư cách làm D. Bởi vì, căn bản là cậu còn chả có lấy một chỗ nhỏ để đứng.

Ngay trong nháy mắt khi người phụ nữ định quay đầu lại, trong đầu cậu như có một hồi chuông vang lên. Lý Vụ giống như được kéo ra khỏi cơn ác mộng, tri giác sống lại, quay đầu nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngắm Bắn Hồ Điệp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngắm Bắn Hồ Điệp Truyện Ngắm Bắn Hồ Điệp Story Chương 56
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...