Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức
Chương 77: Chương 77
Buổi tối cuối tuần, Thẩm Kình Vũ đang ngồi chờ ở tiệm cơm thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, tóc bạc nửa đầu bước vào từ cửa.
Ông nhìn khắp nơi như đang tìm người, Thẩm Kình Vũ vội đứng dậy vẫy tay: “Huấn luyện viên Lý, ở đây!”
Lý Vinh Quang thấy anh, đôi mắt sáng lên, nhanh chân bước về phía anh.
“Giỏi lắm!” Đến trước mặt Thẩm Kình Vũ, Lý Vinh Quang dùng sức vỗ mấy lần vào vai anh, cười ha hả.
“Tôi xem tất cả trận đấu của cậu rồi, đánh không tệ! Không phụ công dạy dỗ của tôi!”
Trước kia khi Lý Vinh Quang huấn luyện cho Thẩm Kình Vũ, ông muốn khen mà chẳng dám khen quá lời, phê bình cũng không dám phê bình kịch liệt, sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và trạng thái huấn luyện của anh.
Bây giờ đã giao học trò cho người khác, Lý Vinh Quang nhẹ nhõm hẳn, từ “thằng nhóc thối” thành “giỏi lắm”.
Hai người ngồi xuống, nhân viên bèn tiến lên phục vụ bọn họ gọi món, Lý Vinh Quang ra hiệu Thẩm Kình Vũ tự gọi.
Thế là anh cầm thực đơn, nói: “Cho một nồi nầm bò, nồi lớn.”
Nhân viên ghi tên món: “Thưa anh, nồi lớn của tiệm chúng tôi phù hợp cho bốn, năm người ăn…”
Thẩm Kình Vũ có vẻ nắm chắc lượng thức ăn: “Vậy thêm một đĩa bò hầm, một đĩa vịt quay, một đĩa đậu phụ nướng và một suất rau sống.”
Người phục vụ: “…”
“Làm mấy món này trước đi.” Thẩm Kình Vũ trả thực đơn lại cho đối phương.
“Không đủ tôi sẽ gọi thêm.”
Nhân viên phục vụ nhìn dáng người không chút mỡ thừa của Thẩm Kình Vũ từ trên xuống dưới, khiếp sợ cầm thực đơn ra ngoài.
Lý Vinh Quang uống một hớp, hỏi Thẩm Kình Vũ: “Bao giờ cậu bắt đầu giảm cân?”
“Cuối tuần bắt đầu.” Thẩm Kình Vũ sờ bụng, cười.
“Vậy nên phải buông thả một chút hai ngày cuối cùng này chứ.”
Lý Vinh Quang: “Cậu giảm cân suôn sẻ chứ?”
“Cũng ổn.
Hiện tại tôi giảm mười mấy cân không vấn đề gì, bình thường của tôi đã 81 cân rồi.”
“Chẳng trách…” Lý Vinh Quang bừng tỉnh.
“Tôi cũng thấy cậu nhìn khỏe mạnh hơn trước mà.”
Ông vốn lo Thẩm Kình Vũ mấy năm rồi không giảm cân nhiều, đột nhiên trở lại đánh hạng cân nhẹ sẽ rất khó khăn, ai ngờ chỉ qua hai trận đấu chuyên nghiệp, khả năng giảm cân của Thẩm Kình Vũ đã leo lên một bậc thang mới! Trước đây, khi giảm cân mấy thằng nhóc này đều rền rĩ kêu cha gọi mẹ vì quá khổ, quá mệt, cuối cùng chỉ giảm được vài cân tượng trưng… Bây giờ đúng là đã trưởng thành rồi, ý chí nghị lực của vận động viên cũng vượt xa quá khứ.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Lý Vinh Quang hỏi thành quả huấn luyện của Thẩm Kình Vũ sau khi vào câu lạc bộ, rồi hỏi kế hoạch thi đấu sau này của anh.
“Đối thủ tiếp theo của cậu là ai?”
“Từ Lực Cường.”
“A, người có cằm sắt đấy?” Lý Vinh Quang đã xem giải đấu tân binh, cũng có hiểu biết đối với các tuyển thủ dự thi.
“Cậu ta khó đối phó đấy.”
“Đúng vậy, đến giờ tôi vẫn chưa quyết định được nên đánh như thế nào, chờ xem tình huống trên võ đài vậy.”
Lý Vinh Quang muốn nói gì đó, song nghĩ một lúc rồi lại thôi.
Ông chỉ hỏi vậy chứ không hiến kế cho Thẩm Kình Vũ – dù sao hiện tại anh đang theo một huấn luyện viên khác, lỡ ông và huấn luyện viên trưởng của đối phương có suy nghĩ khác nhau sẽ chỉ khiến Thẩm Kình Vũ càng khó xử.
Đối với bữa chè chén say sưa cuối cùng trước khi giảm cân, Thẩm Kình Vũ càng háu ăn, chẳng bao lâu đã chén gần hết cả bàn.
Người phục vụ đi qua hai người, thấy bàn sạch trơn suýt rớt mắt ra ngoài.
Cơm nước xong, Thẩm Kình Vũ lấy mấy tấm vé Vua tân binh ra khỏi túi, đưa cho Lý Vinh Quang – đây là nguyên nhân chính anh hẹn gặp Lý Vinh Quang hôm nay.
Thật ra hai trận đấu tân binh anh cũng muốn mời vị huấn luyện viên già đến xem, song đúng thời gian ấy mẹ của Lý Vinh Quang bị bệnh, ông bận chăm người nhà nên không để đến.
Dạo này căn bệnh của mẹ ông đã ổn định hơn, Vua tân binh lại là một giải đấu quan trọng nên Lý Vinh Quang không muốn để lỡ nữa.
“Huấn luyện viên.” Thẩm Kình Vũ nói.
“Mấy tấm vé này gửi chú, chú cho bạn bè nhé.”
Lý Vinh Quang miết ngón tay, nhận ra Thẩm Kình Vũ cho ông khoảng năm tấm vé thì ngạc nhiên: “Cho tôi hết à?”
“Vâng.” Thẩm Kình Vũ cười.
“Tôi không còn ai muốn đưa nữa.”
Ban tổ chức cho mười tấm vé, một nửa trong số đó câu lạc bộ đã lấy, còn lại năm cho Thẩm Kình Vũ tự bố trí.
Nhưng Kỷ Cẩm không dám đi xem trực tiếp, những người anh có thể đưa vé chỉ là một vài anh em ngày xưa.
Những người này hoặc không rảnh đến xem, hoặc đã tự mua vé từ sớm, Thẩm Kình Vũ bèn tặng tất cả lại cho Lý Vinh Quang.
Song câu nói này vào tai Lý Vinh Quang thì biến thành ý khác.
Ông cất vé vào trong túi áo khoác của mình, thở dài: “Cậu còn chưa có bạn gái à? Đường đường là một thanh niên đẹp trai như vậy… Cậu được cái gì cơ chứ?”
Thẩm Kình Vũ dở khóc dở cười – chủ nhiệm giục kết hôn Lý Vinh Quang lại login rồi.
Không chờ anh mở lời, Lý Vinh Quang bỗng lắc đầu: “Nói đến chủ đề này, tôi thấy bây giờ mấy người trên mạng quá vô lý.
Tôi xem livestream trận đấu và buổi phỏng vấn của cậu rồi, trên mạng nói cái gì mà cậu đánh giả, ban tổ chức thiên vị cậu, đúng là cái gì cũng không biết mà dám há mồm nói bậy! Chẳng qua đấy chưa phải thứ tệ nhất, cậu có biết lời đồn kỳ cục nhất trên đó là gì không?”
Thẩm Kình Vũ tò mò: “Là gì?”
“Chuyện này con gái nói tôi mới biết.” Lý Vinh Quang tiếp tục chỉ trích.
“Nó nói trên mạng có lời đồn cậu với ca sĩ Kỷ gì đó là một đôi… Nhưng không phải cậu ta là con trai à?! Nó còn bảo bây giờ yêu đương không phân biệt giới tính… Không phân biệt giới tính?! Tôi không biết trong đầu nó có gì nữa!”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Nói đến đây, Lý Vinh Quang càng trở nên tức giận “Nó còn bảo tôi hỏi cậu chuyện là thật hay giả, bị tôi mắng một trận luôn rồi! Cái này còn phải hỏi à? Chắc chắn là giả rồi! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mà?”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Lý Vinh Quang lòng đầy căm phẫn xả giận xong, thấy Thẩm Kình Vũ vẫn không lên tiếng thì tưởng anh thấy chủ đề này quá lúng túng, bèn nói giọng giảng hòa: “Cậu cũng thấy rất không hợp thói thường đúng không? Hầy, tôi cũng không hiểu nổi bọn trẻ con bây giờ nữa…”
Thẩm Kình Vũ cười gượng hai tiếng.
Một lát sau, anh liếm môi, giương mắt, cười vô hại với Lý Vinh Quang: “Huấn luyện viên, thật ra, tôi cảm thấy… Chuyện này cũng không phải không hợp thói mà?”
Bàn tay định rót trà của Lý Vinh Quang khựng lại giữa không trung, vô cùng hoang mang: “A?”
Đến khi rót xong, đặt bình trà xuống, ông giơ chén đến bên môi, bỗng như có tín hiệu thần kinh chạy qua khiến não phản ứng, tay run lên, suýt giội nước lên người mình.
“Hả?????”
***
Sau hơn một tháng chuẩn bị chiến đấu, tất cả tuyển thủ đều vượt qua kiểm tra cân nặng, giải đấu Vua tân binh mở màn thuận lợi.
Ba, bốn giờ chiều, Lý Vinh Quang đưa người nhà đến nhà thi đấu, chuẩn bị vào trong.
Lúc này chỉ còn hơn nửa tiếng nữa đến trận đầu tiên, bên ngoài đã có tiếng người nhốn nháo.
“Òa!!” Con gái của Lý Vinh Quang – Lý Niên – bỗng hét lên hưng phấn, làm Lý Vinh Quang sợ hết hồn.
Ông chưa kịp hỏi cô bé hét bậy bạ cái gì, xung quanh đã vang lên tiếng hét chói tai của con gái làm trái tim Lý Vinh Quang run rẩy.
“Anh Vũ đẹp trai quá!” Lý Niên chỉ vào màn hình LED bên ngoài nhà thi đấu, nói một cách phấn khích.
Bên màn hình đang chiếu lần lượt ảnh chụp và tài liệu cá nhân của các tuyển thủ dự thi, hiện tại vừa lúc đến lượt Thẩm Kình Vũ.
Tiếng hét của Lý Niên và các cô gái xung quanh hẳn hưởng về phía ảnh của Thẩm Kình Vũ.
Lý Vinh Quang nhìn xung quanh, sợ hãi nhận ra quá nửa số người đang xếp hàng là những cô gái trẻ – ông đã tham gia thi đấu võ thuật nhiều năm như vậy, khán giả nam vẫn chiếm đa số! Thậm chí ở đây còn có không ít cô gái giơ đèn cổ vũ Thẩm Kình Vũ và băng rôn ghi “Thẩm Kình Vũ tất thắng”, hiển nhiên là đến cố vũ cho anh.
Lý Vinh Quang vừa vui vừa thấy phức tạp trong lòng: “Bây giờ thằng nhóc này nổi tiếng thế à?” Ông còn nhớ trong trận chung kết Đỉnh Phong Quyết nửa năm trước, ông là người duy nhất cổ vũ người học trò này.
Mọi thứ thay đổi nhanh thật.
Lý Niên bên cạnh nói thầm: “Bố, con đã nói với bố bây giờ anh Tiểu Vũ là người nổi tiếng rồi, nổi đến mức này! Thế mà bố không tin…”
Ban tổ chức bắt đầu soát vé, dòng người chầm chậm di chuyển vào trong nhà thi đấu.
Mỗi khi màn hình đèn LED chiếu ảnh của Thẩm Kình Vũ, xung quanh lại có tiếng kêu phấn khích.
Lý Niên ôm lấy cánh tay cha cô, thì thầm bên tai ông với vẻ hóng chuyện: “Bố, chuyện lần trước con bảo bố đã hỏi anh Vũ chưa? Rốt cuộc chuyện tình của anh ấy với Kỷ Cẩm có thật không?”
Cái mặt mo của Lý Vinh Quang run lên, khổ sở đổi sắc mặt: “Làm sao bố biết? Bố không hỏi chuyện của người khác!”
Thẩm Kình Vũ đã thừa nhận với ông, dù sao cũng là vị huấn luyện viên già thân thiết với anh nhất, không chừng sau này còn phải đưa Kỷ Cẩm đến ăn một bữa với ông.
Lý Niên bĩu môi, có vẻ nửa tin nửa ngờ.
Lý Vinh Quang vốn đã quên việc nhận thức của mình bị tấn công như thế nào, lại bị Lý Niên gợi về.
Ông đang định vỗ về trái tim già cỗi của mình thì bỗng chú ý đến một bóng lưng đang xếp hàng phía trước.
Lý Vinh Quang biến sắc, đột nhiên bỏ rơi người thân rồi rảo bước về phía trước.
Lý Niên ngạc nhiên, kêu lên phía sau: “Ơ, bố ơi, bố đi đâu đấy?”
Lý Vinh Quang không quay đầu lại, dừng bước trước bóng lưng quen mắt kia.
Đối phương nhận ra bên cạnh mình có thêm một người, quay đầu lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhận ra đối phương, đồng thời khẽ giật mình.
Lý Vinh Quang nhăn mặt, nếp nhăn trên khuôn mặt như sâu hơn: “Hứa Ưng, là cậu thật à?!”
Ánh mắt của chàng trai bị gọi là Hứa Ưng thoáng lóe lên, không hề đáp lại.
Một thoáng sau, Lý Vinh Quang về xếp hàng cạnh con gái.
Lý Niên hỏi ông: “Bố, anh ta là ai thế?”
Lý Vinh Quang vẫn cau chặt mày, trả lời qua loa: “Là một người thua dưới tay anh Tiểu Vũ của con trước đây…”
“Thua dưới tay?” Lý Năm chớp mắt.
“Vậy sao bố làm như thù hận sâu nặng thế? Chúng ta là người thẳng, không phải nên tỏ ra càng tự tin, rộng lượng hơn à?”
Lý Vinh Quang phất tay: “Không liên quan đến con, con bớt quản đi.”
Lý Niên chẳng hiểu sao.
Lý Vinh Quang nhìn bóng lưng phía trước, lấy điện thoại định gửi một tin nhắn cho Thẩm Kình Vũ, do dự một lúc lại đút máy lại vào túi áo.
Ông thầm lo lắng trong lòng: Sao Hứa Ưng lại đến xem trận đấu? Thẩm Kình Vũ đã gặp cậu ta chưa? Có biết cậu ta đến không? Nếu khi đứng trên võ đài đột ngột nhìn thấy cậu ta, có thể ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu không…
Các khán giả lục tục vào sân, giải đấu chính thức bắt đầu..
Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức