Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức
Chương 53: Chương 53
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Lý Vinh Quang mới kể cho Thẩm Kình Vũ về những điều khoản ông mới bàn với Tưởng Thu Lăng.
Yêu cầu đầu tiên của ông là câu lạc bộ Quyền Bá phải xếp cho Thẩm Kình Vũ đội ngũ huấn luyện tốt nhất, đây cũng là lí do hai người muốn ký hết với Quyền Bá chứ không phải câu lạc bộ tư nhân nào khác – đây là nơi có trong tay những huấn luyện viên đứng đầu trong nước.
Nếu đàm phán thành công, bọn họ ắt sẽ coi Thẩm Kình Vũ là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng, dù sao huấn luyện viên giỏi mới là tài nguyên khan hiếm bây giờ.
Điều kiện tiếp theo của Lý Vinh Quang là một khi Thẩm Kình Vũ đạt tiêu chuẩn nhất định về thành tích, câu lạc bộ phải sắp xếp cho anh tham gia những giải đấu chuyên nghiệp trong khoảng thời gian đó.
Giải đấu trong nghề này cũng có quan hệ về lợi ích với các câu lạc bộ lớn, nếu một vận động viên không có ai chống lưng thì dù trình độ cao đến đâu cũng rất khó lọt được vào.
Song hiện tại Thẩm Kình Vũ đã dựa được vào cây đại thụ này, tất sẽ có được cơ hội ấy.
Tiếp theo là yêu cầu liên quan đến tiền lương.
“Hợp đồng năm năm, điều kiện tôi đưa ra cho bọn họ là với tất cả tiền thưởng cậu kiếm được trong ba năm đầu tiên, câu lạc bộ lấy ba, cậu cầm bảy.
Thu nhập đến từ hoạt động thương mại thì chia đôi.
Hai năm cuối cùng, tất cả thu nhập của cậu sẽ tăng thêm một phần nữa.”
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên: “Thu nhập đến từ hoạt động thương mại chia đôi?”
Anh không ngạc nhiên vì câu lạc bộ hút máu nhiều quá, mà bởi bọn họ chỉ lấy ít như vậy.
Phải biết rằng bồi dưỡng một vận động viên tốn rất nhiều tiền: tiền sân tập, tiền huấn luyện, tiền trang thiết bị, tiền quan hệ công chúng, tiền chữa bệnh, tiền lương cho nhân viên,… Mà thật ra bản thân việc thi đấu chẳng kiếm lại được bao nhiêu, phí ra sân cho các giải đấu nổi tiếng trong nước chỉ có vài nghìn, nếu giành chiến thắng mới được tiền thưởng mấy chục nghìn và hoa hồng.
Dù là giải đấu MMA cấp cao như UFC thì người mới tham dự cùng lắm được mười nghìn đô mỗi trận, khi vào được bảng xếp hạng mới tăng lên.
Vì tiền thưởng từ các giải đấu thấp như vậy nên câu lạc bộ lấy ít cũng không lạ.
Dù sao lấy hết cũng chẳng hoàn được vốn, thà rằng cho các tay đấm có thêm phần để khuyến khích bọn họ thắng nhiều hơn, tích lũy chiến tích.
Mà tiền thương mại mới là chỗ các câu lạc bộ kiếm nhiều nhất.
Các tay đấm có danh tiếng có thể tham gia các sự kiện thương mại hay nhận quảng cáo, thu nhập từ khoản này vượt xa tiền thưởng.
Nếu là một người mới hoàn toàn không có chút gia thế nào, câu lạc bộ rút tám, chín phần mười là chuyện rất bình thường, còn các tuyển thủ có chiến tích nhất định như Thẩm Kình Vũ thường bị lấy bảy.
Chỉ lấy sáu phần mười đã là hào phóng lắm rồi, còn chia đôi…
Lý Vinh Quang cười: “Cái này tôi cũng không ngờ.
Ban đầu bọn họ định chia ba-bảy, nhưng tôi nói thằng nhóc nhà cậu có ngoại hình như thế, hơn nữa không phải cậu đóng MV cho ngôi sao ca nhạc gì đấy à? Con gái tôi nói cậu cũng nổi trên mạng, nhất định giá trị thương mại phải hơn người khác chứ! Vốn tôi chỉ định nói vậy thôi, ai ngờ bọn họ thật sự đồng ý, không cò kè mặc cả thêm với tôi nữa.”
Thẩm Kình Vũ bật cười.
Thật ra anh thấy việc trở thành “hiện tượng mạng” cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình, không ngờ lại được lợi trên hợp đồng.
Anh nghĩ một lúc, nói với Lý Vinh Quang: “Nếu những điều kiện này không được thông qua thì tôi có thể nhường một, hai phần thu nhập.”
Lý Vinh Quang gật đầu: “Tôi biết, bây giờ thành tích mới là thứ cần ưu tiên.
Cái gì làm được tôi sẽ cố hết sức làm cho cậu.”
Không phải Thẩm Kình Vũ xem nhẹ tiền bạc như vậy, mà trong thi đấu thể thao, thành tích mới là thứ quan trọng nhất.
Chỉ cần thành tích đủ đẹp thì vinh quang, tiền bạc, danh vọng sớm muộn gì cũng đến.
Sau năm năm hợp đồng ấy Thẩm Kình Vũ không cần đứng dưới tên câu lạc bộ nữa, anh có thể tự lập một đội ngũ riêng, đến lúc ấy thu nhập vào hết túi của anh, chỉ cần trả tiền lương cho nhân viên là được.
Bởi vậy, trong năm năm này, thật ra việc quan trọng hơn cả là có được huấn luyện viên giỏi và càng nhiều cơ hội thi đấu.
Lý Vinh Quang chào giá cao như vậy cũng chỉ là một mánh khóe đàm phán.
Đến lúc có bất đồng ở đâu đó, bọn họ nhượng bộ về thu nhập, câu lạc bộ ắt cũng phải lùi bước ở những chỗ khác.
Thẩm Kình Vũ mời Lý Vinh Quang ăn tối để nói lời cảm ơn đối với vị huấn luyện viên già vẫn không ngừng ủng hộ, hỗ trợ mình.
Đến muộn hai người mới chia hai ngả về nhà.
***
Chín rưỡi tối, Thẩm Kình Vũ tập bài tập buổi tối, tắm rửa rồi dọn dẹp lại phòng.
Anh đang định gửi tin nhắn cho Kỷ Cẩm để hỏi bao giờ cậu về thì chợt nghe thấy tiếng động phía bậc cửa – Kỷ Cẩm về rồi.
Thẩm Kình Vũ ra đón cậu, muốn hỏi hôm nay sức khỏe cậu như thế nào.
Không ngờ Kỷ Cẩm vừa thấy anh thì lập tức giang tay ra ôm, treo cứng trên người anh như một con bạch tuộc.
“Em nhớ anh chết mất.” Mới mấy tiếng không gặp mà nghe giọng Kỷ Cẩm như thể gặp chuyện gì ấm ức lắm.
Thẩm Kình Vũ buồn cười, lấy tay kẹp mũi cậu: “Em nhớ anh? Hôm qua ai không chịu cho anh ôm, còn giận nữa?”
Kỷ Cẩm định tránh khỏi tay anh, nhưng thấy gò má Thẩm Kình Vũ còn chưa hết sưng thì áy náy vô cùng.
Cậu cụng đầu vào lồng ngực anh, làm nũng: “Em nhớ anh cả ngày hôm nay rồi, nhưng chỉ ngắm hình của anh được thôi.”
Tim Thẩm Kình Vũ mềm nhũn, thả mũi của cậu ra, nâng cằm cậu lên hôn một cái.
Chàng hoàng tử bé của anh đúng là khiến người ta vừa giận vừa thương.
Có lúc em ấy sẽ bạt mạng đẩy anh ra ngoài, khi lại vừa nhiệt tình, vừa bám người muốn chết.
Thật ra anh cũng biết khi Kỷ Cẩm trong giai đoạn trầm cảm sẽ rất căm ghét bản thân mình, không tin sẽ có ai yêu mình nên bắt đầu đóng kín mình lại, từ chối cả thế giới.
Nhưng dù hiểu được điều ấy, anh vẫn là người, cũng có những cảm xúc riêng của mình, tối hôm qua khi Kỷ Cẩm ra sức từ chối như vậy làm anh thấy đôi chút tổn thương.
“A Cẩm…” Thẩm Kình Vũ ôm mặt cậu, khẽ đặt xuống những nụ hôn rồi nói thầm thì.
“Bao giờ em ổn lại, nhớ đối xử với anh tốt hơn chút nhé.”
Anh cần nhiều tình yêu, nhiều cảm giác an toàn hơn mới có thể dành cho Kỷ Cẩm càng nhiều sự dịu dàng.
Mũi Kỷ Cẩm cay cay, gật đầu lia lịa.
Chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy sao? Trời biết cậu thích Thẩm Kình Vũ như thế nào, đến mức cậu không thể bộc lộ hết được!
Cậu ngửi thấy mùi thơm trên người anh, hỏi: “Anh tắm rồi à?”
Thẩm Kình Vũ “ừ” một tiếng.
Kỷ Cẩm đỏ mặt: “Thế, anh đấu xong rồi, còn phải cấm dục không?”
Thẩm Kình Vũ mím môi, khẽ mỉm cười: “Trước trận đấu tiếp theo không cần.”
Kỷ Cẩm đứng tại chỗ vài giây rồi bỗng nhào tới, ra sức hôn Thẩm Kình Vũ.
Không đợi anh đáp lại, cậu chợt buông tay, lùi lại.
“Em đi tắm đã, anh chờ trong phòng em đi!” Cậu vứt lại câu này rồi vội chạy vào phòng tắm.
***
Mười phút sau, Thẩm Kình Vũ ngồi trên giường đọc sách, Kỷ Cẩm tắm xong bước ra.
Thẩm Kình Vũ tháo kính xuống, đặt sách sang một bên, khi quay đầu lại thì Kỷ Cẩm đã lên giường rồi.
Cậu vừa tắm nước nóng, làn da vốn trắng giờ hơi ửng hồng như một quả đào mật đầy đặn.
Hai người nhìn nhau một thoáng, Kỷ Cẩm vừa mong đợi vừa căng thẳng, ánh mắt lấp lóe.
“Chúng ta…”
Kỷ Cẩm vừa định mở miệng nói chuyện thì bị Thẩm Kình Vũ chạm vào môi.
Cậu nhìn trân trân, ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường không nhúc nhích.
Thẩm Kình Vũ quay lại, quỳ gối trên giường, giơ tay gạt đi sợi tóc trước trán Kỷ Cẩm.
Ngón tay anh mân mê từ vầng trán đến gò má, cằm, xuống tận cổ.
Ánh mắt nóng rực của anh cũng chầm chậm đi xuống theo ngón tay, như thể đang ngắm nghía một món châu báu mình trân trọng nhất.
Kỷ Cẩm cảm thấy mỗi nơi anh nhìn tới đều trở nên bỏng rực, không kiềm chế được ngẩng cổ lên, yết hầu hơi di chuyển.
Cậu phơi bày bộ phận yếu ớt nhất trên người, Thẩm Kình Vũ khẽ cười một tiếng, cúi xuống cắn nhẹ vào yết hầu của cậu.
Dường như thứ anh cắn không phải cổ mà là trái tim của Kỷ Cẩm.
Trong nháy mắt, Kỷ Cẩm cảm thấy nhịp tim mình chững lại, hô hấp cũng tạm dừng, rồi ngay sau đó, máu như thể được xả van, lũ lượt đổ về tứ chi làm nhiệt độ trong người cậu tăng vọt.
Cậu bám lấy tay Thẩm Kình Vũ, ngón tay dùng nhiều sức trở nên trắng bệch.
Thẩm Kình Vũ nhận thấy sự căng thẳng của cậu bèn thả răng, hôn từ cổ đến vành tai đối phương, nói giọng khàn khàn: “Đừng sợ.”
Con quái vật nhỏ trong lòng Kỷ Cẩm cuộn tròn lại trong góc tường, run lẩy bẩy.
Nó sắp bị một người nuốt chửng rồi, sao có thể không sợ cơ chứ? Nó sợ, thật sự sợ lắm!
Thẩm Kình Vũ cắn khẽ lên vành tai cậu, nói mơ hồ: “Anh sẽ không làm em đau.”
Con quái vật chảy nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: Tôi không tin, tôi không tin! Tôi rất dễ bị tổn thương mà!
Thẩm Kình Vũ ôm lấy cậu, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường rồi bản thân anh nằm đè bên trên: “Anh biết ngày kia em có buổi biểu diễn, hôm nay chúng ta dùng tay thôi…”
Kỷ Cẩm ngạc nhiên.
Con quái vật đang chảy nước mắt tèm nhem sững lại ba giây, bỗng nhảy cẫng lên, ném cái mặt nạ khóc xuống đất thật mạnh, dùng móng vuốt cào cho nó vỡ tan tành: Không diễn! Tôi không muốn diễn! Anh giỏi thì làm tôi bị thương xem nào!
Nhưng Thẩm Kình Vũ đã hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này có vị ngọt thơm của bạc hà, song không hề dịu dàng như trước mà tràn đầy tính xâm lược và ham muốn chiếm hữu.
Con quái vật nhỏ như tan ra, chìm chìm nổi nổi bồng bềnh trong cái hôn nồng nàn ấy, cuối cùng hoàn toàn đắm chìm.
Trong lúc xúc động nhất, Kỷ Cẩm ngẩng đầu lên thở dốc như thể vừa đuối nước.
Cậu kề má với Thẩm Kình Vũ, thầm thì đầy mê ly: “Thẩm Kình Vũ, tất cả của em đều thuộc về anh.”
Trái tim của cậu, cơ thể của cậu, linh hồn của cậu… Trong tình yêu nồng nàn này, cậu chỉ muốn xé phăng lồng ngực mình để đưa hết tất thảy cho Thẩm Kình Vũ.
“Anh đừng bỏ em đi…”
Chỉ cần em không đuổi, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em.”
Kỷ Cẩm lắc đầu, lắc đầu đến bạt mạng: “Kể cả em cho anh đi, anh cũng không được đi!”
Thẩm Kình Vũ bật cười, cắn vào cằm cậu như một hình phạt, đến khi Kỷ Cẩm khẽ rên đau mới thả ra: “Em là Tiểu Bá Vương* à? Sao vô lý vậy?”
(*) Tiểu Bá Vương hay Tây Sở Bá Vương là tước hiệu của Hạng Vũ, một nhà quân sự đại tại thời Xuân Thu-Chiến Quốc của Trung Quốc, nổi tiếng là người cao ngạo, chuyên quyền độc đoán
Kỷ Cẩm gật đầu thật mạnh.
Cậu không tin bản thân mình, nhưng tin tưởng vào Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ yên lặng nhìn cậu một lúc, dùng cánh tay đang nhàn rỗi ôm lấy cậu: “Nói yêu anh đi.”
“Em yêu anh! Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh!”
“Ừ.” Thẩm Kình Vũ lại che kín đôi môi cậu.
“Anh cũng yêu em.”
***
Sau khi kết thúc, Kỷ Cẩm nằm bẹp trên giường, ỷ lại không chịu đi tắm.
Tinh thần cậu uể oải, cơ thể còn mệt mỏi hơn.
Thẩm Kình Vũ không hổ là vận động viên, cậu dùng luân phiên cả hai tay, hao hết thể lực, bây giờ cảnh tay bủn rủn không giơ nổi.
Đúng là ngày kia cậu có thể đứng hát thật, nhưng sợ còn không cầm nổi microphone.
Thẩm Kình Vũ cũng hết cách, đành tự vào phòng tắm rửa một phen rồi mang khăn nóng ra lau sạch sẽ cho cậu.
Kỷ Cẩm không còn sức lực giang hai tay, thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Lau dọn xong xuôi, Thẩm Kình Vũ tắt đèn lên giường, ôm Kỷ Cẩm vào lòng rồi gửi cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon: “Ngủ ngon, A Cẩm.”
Kỷ Cẩm ngửi mùi hương ngọt ngào trong không khí, đáp lại nụ hôn của anh.
“Ngủ ngon, Thẩm Tiểu Ngư.
Em yêu anh.”
Tối hôm nay, Kỷ Cẩm có được một giấc ngủ yên lành hiếm hoi.
.
Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức