Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức
Chương 29: Chương 29
Dù ngày nào Thẩm Kình Vũ cũng tập ít nhất ba tiếng nhưng bởi anh là vận động viên, vóc người của anh không hề khoe mẽ như những lực sĩ trong phòng tập thể hình.
Cơ bắp của anh căng chặt, là kiểu người mặc quần áo thì gầy, cởi ra mới thấy có da có thịt điển hình.
Kể cả khi anh cúi xuống thì dưới bụng cũng chỉ có cơ bắp linh hoạt, không hề có một ngấn thịt thừa nào.
Thẩm Kình Vũ kéo quần từ ống chân xuống rồi vứt qua một bên, chuẩn bị mặc áo sơ-mi.
Khóe mắt anh liếc thấy dường như Kỷ Cẩm đang nhìn mình, bèn nhìn về phái đối phương theo bản năng.
Kỷ Cẩm đang nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó trên cơ thể của anh.
Thẩm Kình Vũ nương theo ánh mắt của cậu để nhìn lại bản thân rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn xuống.
Thẩm Kình Vũ: “…”
Kỷ Cẩm: “…”
Thẩm Kình Vũ: “…”
Kỷ Cẩm hồi thần, cả người nóng rực như lửa, hấp tấp ném bộ Âu phục cho Thẩm Kình Vũ, suýt thì che lấp cả đầu anh: “Anh thử cái này trước đi!”
Cậu lập tức quay lưng lại, cuống cuồng lật quần áo trong tủ để vờ như mình đang tìm đồ, nhưng suy nghĩ trong đầu không thể thoát khỏi hình ảnh vừa nãy.
Móa móa móa móa móa! Mẹ nó… này cũng quá đáng quá thể!
Kỷ Cẩm yên lặng lên cơn suốt nửa phút mới nghe thấy chất giọng trầm khàn của Thẩm Kình Vũ sau lưng: “Cái áo này…”
Anh vừa nói, Kỷ Cẩm lại run lên như bị lửa đốt, hít sâu mấy lần mới dám quay lại.
Tai Thẩm Kình Vũ cũng đỏ bừng.
Anh đã mặc xong quần Tây và áo sơ-mi rồi, thoạt nhìn quần khá vừa người nhưng áo thì tương đối chật, làm hằn lên toàn bộ cơ ngực của anh – dù hai người cao gần bằng nhau nhưng chiều rộng cơ thể vẫn có phần khác.
Mắt Kỷ Cẩm lại dừng mấy giây ở cơ ngực của anh, sau cố ép mình nhìn sang chỗ khác: “Anh cứ thử vest trước đi, để tôi tìm một cái áo sơ-mi khác.”
Một lát sau Kỷ Cẩm cũng tìm được chiếc áo sơ-mi tương đối rộng rãi: “Cái này tôi thử mấy lần rồi nhưng chưa giặt, anh không ngại thì thử xem.”
Tất nhiên Thẩm Kình Vũ không để ý, anh nhanh chóng cởi áo cũ ra để thay, trên cổ áo vẫn còn mùi hương nhàn nhạt thuộc về Kỷ Cẩm.
Chiếc áo này cũng không quá vừa người nhưng đỡ hơn nhiều so với trước đó rồi, anh nhanh chóng cài cúc áo rồi khoác Âu phục vào.
Bộ vest không phải đồ may đo mà là quà của một nhãn hàng tặng cho Kỷ Cẩm, bản thân cậu mặc hơi rộng.
Đổi sang người Thẩm Kình Vũ thì hơi chật một chút, nhưng anh thử vận động cánh tay thì thấy không quá ảnh hưởng đến động tác của mình.
Hiện tại cũng không có thời gian thử từng bộ đồ, hai người bèn tự sửa sang rồi đi xuống tầng.
Túc An chờ ở dưới quá lâu đến mức sắp mất kiên nhẫn rồi, bỗng cánh cửa trước mặt mở ra, hai đôi giày Tây xuất hiện trong tầm mắt khiến cô sững sờ.
Dù hình ảnh Kỷ Cẩm mặc Âu phục đã quá quen thuộc nhưng lần này cậu chọn màu xanh ngọc không tầm thường, dù ai nhìn vào cũng sẽ sáng mắt lên.
Màu sắc người khác mặc vào có lẽ sẽ trở thành tai họa, nhưng Kỷ Cẩm có được khí chất trong trẻo, lạnh lùng và nước da trắng đến phát sáng, giúp cậu có thể kham được bất kỳ màu sắc và thiết kế nào, thiết kế càng không tầm thường ở trên người cậu càng nổi bật.
Còn Thẩm Kình Vũ, đây là lần đầu Túc An thấy anh mặc đồ trang trọng.
Quả nhiên người đẹp vì lụa, trước kia trông Thẩm Kình Vũ chỉ như một cậu học sinh to xác, mà vừa khoác bộ Âu phục lên người, anh đã có bộ dạng của một quý công tử.
“Oa, được đấy!” Túc An lùi về phía sau để nhìn hai người từ trên xuống dưới, nhận xét.
“Tiểu Vũ, cậu mặc đồ của A Cẩm đúng không? Cậu trông đẹp trai lắm, dáng người chuẩn như người mẫu luôn!”
Cô cố tình khen Thẩm Kình Vũ mà bỏ qua Kỷ Cẩm, muốn đợi đến khi Kỷ Cẩm dỗi thì mới tâng bốc cậu thật nhiệt tình để dỗ cho cậu vui.
Nhưng Kỷ Cẩm nghe đến hai chữ “dáng người” thì chỉ liếc sang Thẩm Kình Vũ theo bản năng rồi thu mắt thật nhanh, mặt nóng lên thấy rõ, cúi đầu bước vào trong xe.
“Đi nhanh lên!” Kỷ Cẩm lớn tiếng thúc giục.
Túc An: “?” Vội như thế à? Sao nãy không xuống sớm một chút đi…
Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm ngồi chung vào hàng ghế sau, Túc An tự lái xe rồi ba người cùng xuất phát.
Tiệc sinh nhật của mẹ Kỷ Cẩm tổ chức ở khách sạn cao cấp Lục Gia Chủy, đi từ nhà cậu chỉ mất hai mươi phút.
Mười phút trước Kỷ Cẩm vẫn còn nghĩ đến hình ảnh trong phòng thử đồ khi nãy, nhưng mười phút sau, nhận ra mình sắp gặp cha mẹ và họ hàng, khuôn mặt cậu tối sầm lại.
Cậu liên tục ấn vào nút chỉnh cửa sổ xe, nhưng Túc An khóa chức năng này lại rồi nên cậu ấn mãi mà cửa sổ không hề nhúc nhích.
Chợt có một bàn tay từ bên cạnh bao lấy tay cậu.
Cậu quay sang, thấy Thẩm Kình Vũ đang nhìn mình rất đỗi dịu dàng.
Ở trước mặt Kỷ Cẩm, hầu như lúc nào Thẩm Kình Vũ cũng mang nét cười nhẹ nhàng.
Cậu không hiểu được vì sao anh luôn giữ được tâm trạng tích cực như vậy, nhưng không thể không nói, nụ cười của Thẩm Kình Vũ thật sự cực kỳ hữu ích.
Kỷ Cẩm yên lặng thu lại bàn tay đang làm tình làm tội nút ấn.
Chẳng lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.
Xung quanh toàn là các tòa cao ốc lát kính thủy tinh chọc đến tận mây, có thể nhìn thấy dòng sông Hoàng Phổ cách đó không xa, đây là một khu vực cực kỳ xa hoa.
“Hai đứa vào trước đi.” Túc An nói.
“Chị đi đỗ xe đã, xong sẽ tìm hai đứa sau.”
Kỷ Cẩm không nói gì, chỉ mở cửa xe bước xuống.
Thẩm Kình Vũ theo sát phía sau.
Trên đường vào hội trường, sự bồn chồn trào ra trong người anh.
Anh chưa từng tham gia một bữa tiệc sang trọng nhường này bao giờ, cảm giác bị đồ Tây, giày da trói buộc làm anh không quen.
Anh sợ mình làm Kỷ Cẩm mất mặt, đồng thời cũng lo lắng cho sức khỏe tinh thần của cậu nên suốt đường chỉ chăm chăm chú ý vào phản ứng của đối phương.
Hai người vừa đi vừa nhìn nhau như hai gián điệp giao lưu ánh mắt trong những bộ phim chiến tranh tình báo, hình ảnh này nhìn qua trông hơi kỳ quặc.
Cuối cùng, Thẩm Kình Vũ sờ mũi rồi bật cười trước, Kỷ Cẩm nghiêm mặt một lúc rồi cũng cười theo.
Khi hai người đến hội trường, trong đại sảnh đã có rất nhiều người nhưng bọn họ vừa xuất hiện ở lối vào đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Người đầu tiên chào đón bọn họ là một người phụ nữ trung niên.
Bà hơi đậm người, da dẻ được giữ gìn rất tốt, ánh mắt cong cong, nhìn qua cũng biết đây là một người nhiệt tình, khéo nói.
Bà đến trước mặt Kỷ Cẩm, chủ động giang tay ôm ấy cậu: “Tiểu Cẩm đến rồi! Lâu lắm bác không thấy con.”
Kỷ Cẩm cũng giơ tay chạm khẽ vào lưng bà: “Chào bác ạ.”
Thẩm Kình Vũ yên lặng quan sát người phụ nữ ấy, nhận ra khuôn mặt của bà có vài phần giống Túc An, Kỷ Cẩm lại gọi bà là “bác”, hẳn đây là mẹ của Túc An.
Ân Lan thả Kỷ Cẩm ra: “Công việc của con cũng cực quá, ngày lễ ngày Tết vẫn còn đi diễn, bao nhiêu năm không ăn bữa cơm Giao thừa với gia đình rồi? Bình thường cả nhà tụ họp con cũng không đến, chúng ta nhớ con muốn chết… Đúng rồi, An An đâu, sao không đi vào với con?”
“Chị đi đỗ xe.” Kỷ Cẩm kéo Thẩm Kình Vũ đến bên mình.
“Đây là trợ lý của con, Thẩm Kình Vũ.”
“À! Bác nghe An An kể rồi, Tiểu Vũ đúng không?” Ân Lan quan sát Thẩm Kình Vũ, vui vẻ ra mặt.
“An An nói phải, đúng là một người tài giỏi mà! Khi nãy cậu vào cùng Tiểu Cẩm, tôi còn tưởng Tiểu Cầm dẫn theo bạn trong giới đến đấy.”
Thẩm Kình Vũ nhận thấy cả hai mẹ con Túc An đều khéo giao thiệp, cười khách sáo: “Cảm ơn cô ạ… Cô cũng đẹp lắm.”
“Ôi, cô thì đẹp gì?” Ân Lan xua tay không ngần ngại.
“Em gái cô, mẹ của Tiểu Cẩm ấy, mới là người đẹp thật sự! Đứng cùng Tiểu Cẩm trông không khác gì hai chị em đâu… Đúng rồi, chúng ta đừng đứng ngoài này nói chuyện nữa, mau vào thôi, đến chào hỏi nhân vật chính ngày hôm nay! Mọi người trong nhà đều đến, ông bà nội ngoại của Tiểu Cẩm cũng tới hết rồi…”
Nghe thấy phải đi gặp mẹ Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ lập tức nhìn về phía cậu, có vẻ cậu vừa khựng người lại.
“Đi chứ?” Ân Lan kéo Kỷ Cẩm mãi mà cậu không nhúc nhích, bèn hỏi.
“Con sao thế?”
Mấy giây sau, Kỷ Cẩm lắc đầu, theo chân bà vào trong.
Phòng tiệc trang trí theo kiểu Tây phương, đèn thủy tinh sáng choang, cột đá cẩm thạch mở ra không gian rộng rãi.
Ở phía nam sảnh có một sân khấu hình chữ T, hiện tại đang có một ban nhạc đang chơi nhạc jazz ngẫu hứng, những giai điệu với tiết tấu nhanh và sôi động lan ra khắp căn phòng.
Từ sân khấu, cả hội trường được chia ra làm đôi, phía đông xếp bàn ăn để khách khứa ngồi dùng bữa còn phía tây là khu tiệc đứng.
Những bàn đồ ăn nối liền thành dãy, khách đến dự tiệc có thể tự lấy rượu và đồ ăn bên trên, đồng thời trò chuyện tự do với nhau.
Ân Lan dẫn hai người đi xuyên qua khu tự phục vụ để đến bàn chính, hiện tại ở đó đã có mấy người ngồi.
Chưa tới gần nhưng Thẩm Kình Vũ chỉ nhìn qua đã thấy được nhân vật chính ngày hôm nay – có một người phụ nữ đang mặc váy dạ hội màu xanh lam đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Làn da của bà trắng vô ngần, đường nét trên khuôn mặt rất sâu, giống Kỷ Cẩm đến sáu, bảy phần.
Ngũ quan thế này ở trên mặt phụ nữ thì có phần khí khái, nhưng đối với đàn ông thì thanh tú nhiều hơn.
Đúng như Ân Lan nói, mẹ của Kỷ Cẩm là một người đẹp vô cùng, trừ dáng người hơi đậm, hai người trông rất giống một cặp chị em, hoàn toàn không thể đoán được bà đã năm mươi.
Kỷ Cẩm cũng nhìn thấy mẹ, bước chân khựng lại.
Dường như Ân Thanh có linh cảm nên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai mẹ con chạm nhau giữa không trung.
“Cả nhà xem này, Tiểu Cẩm đến rồi!” Ân Lan nhiệt tình chào hỏi với mọi người.
Trừ những người lớn tuổi và Ân Thanh, những người còn lại thấy Kỷ Cẩm bèn đứng dậy chào mừng cậu.
Kỷ Cẩm chỉ liếc qua chỗ mẹ rồi dời mắt, còn Ân Thanh vẫn ngắm con trai của mình nhưng không hề có phản ứng gì, mất mấy giây mới nở nụ cười có phần trì độn.
“Tiểu Cẩm, con có quà muốn tặng mẹ đúng không?” Ân Lan nhìn chiếc hộp trong tay Kỷ Cẩm, cất giọng hỏi.
Cậu do dự vài giây rồi mới bước chậm chạp về phía trước, đến khi cách mẹ khoảng một mét thì dừng lại.
Cậu duỗi tay đưa hộp quà qua, nói giọng cứng nhắc: “Sinh nhật vui vẻ ạ.”
Ân Thanh nhận quà rồi mở ra, thấy là một cây vĩ kéo đàn cello bèn cười: “Cảm ơn con.”
Ân Thanh rất có khí chất của một nghệ sĩ, dù là động tác hay giọng nói của bà đều vô cùng tao nhã, thậm chí có cảm giác bà còn nhã nhặn hơn những người bình thường bởi bà chuyển động rất chậm.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thật khó để tưởng tượng bà từng nổi điên trong nhà rồi đập đàn dương cầm của Kỷ Cẩm.
Biểu hiện của hai người quá mức lạnh nhạt, trông như hai kẻ xa lạ bị ép làm mẹ con, khiến bầu không khí xung quanh như đông lại vì lúng túng.
“Tiểu Cẩm này.” Lại là Ân Lan đánh vỡ sự im lặng, bà cười.
“Qua nói chuyện với ông bà con nhé, lâu lắm rồi các ông bà chưa được gặp con, chắc là nhớ con lắm.”
Kỷ Cẩm bị bà kéo đến bên bàn người lớn.
Cả Ân Lan và Kỷ Cẩm đều không giới thiệu thân phận của Thẩm Kình Vũ.
Đây là buổi gặp mặt giữa người nhà, anh cũng không tiện ra mặt nên chỉ đứng ở phía xa yên lặng nhìn theo.
Anh không nhận ra đâu là người nhà của mẹ Kỷ Cẩm, đâu là người nhà của cha cậu, chỉ biết là gia thế của Kỷ Cẩm không tồi chút nào, mọi người trong gia đình cậu đều có khí chất cả.
Đặc biệt là ông bà cậu, dù tóc đã bạc nhưng không hề cong lưng hay có dáng vẻ mỏi mệt của người già.
Đây là một gia đình sống trong nhung lụa.
Thẩm Kình Vũ rũ mắt, suy nghĩ bay về nơi xa.
Mấy phút sau, Túc An đỗ xe xong bèn đi thẳng đến bàn chính để trò chuyện với người nhà.
Khi có mặt Kỷ Cẩm, mọi người rõ ràng có phần mất tự nhiên, song Túc An vừa đến thì bầu không khí lập tức sinh động hơn nhiều.
Thẩm Kình Vũ đứng ở ngoài khoảng mười phút, Kỷ Cẩm đột nhiên bật dậy, bỏ lại mọi người để đến chỗ anh.
Kỷ Cẩm đứng trước mặt Thẩm Kình Vũ, chủ động kéo tay anh: “Đói không? Đi lấy đồ ăn nhé?”
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Không đói.”
“Vậy thì lấy đồ uống!” Kỷ Cẩm không nói gì nữa, chăm chăm kéo Thẩm Kình Vũ về phía khu tự phục vụ.
Anh nhìn về phía sau.
Người nhà của Kỷ Cẩm cũng đang hướng mắt về phía bọn họ nhưng dường như đã quen với tình cảnh này rồi, không tỏ ra bất ngờ gì.
Còn mẹ của Kỷ Cẩm đang rũ mắt ngồi giữa đám người, giống như Kỷ Cẩm, bà trông có vẻ không hợp với thế giới xung quanh.
Đến khu tự phục vụ, Kỷ Cẩm không định quay lại nữa.
Cậu cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho Thẩm Kình Vũ rồi hai người qua một nơi không bóng người, dựa vào tường.
“Cậu thấy sao rồi?” Thẩm Kình Vũ ôm lấy bả vai Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm uống hết cả ly rượu, gật đầu để tỏ ra mình không có vấn đề gì.
Một lát sau, đột nhiên cậu mở miệng: “Bà ấy mập ra rồi.”
Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm đầy mông lung, dõi theo ánh mắt của cậu về một góc khác của sảnh tiệc mới thấy Ân Thanh đang ở cách đó mấy chục mét.
“Hồi trước cô gầy lắm à?” Thẩm Kình Vũ bèn nói tiếp về chủ đề này.
Kỷ Cẩm “ừ” một tiếng.
Dù Thẩm Kình Vũ cảm thấy Ân Thanh yếu đuối vô cùng nhưng anh hiểu được bóng ma trong lòng Kỷ Cẩm.
Ký ức từ tuổi thơ có tác động rất lớn đến con người.
Thẩm Kình Vũ cố tình đưa tay vò tóc cậu, hỏi bằng giọng đùa cợt: “Cậu sợ bà ấy à? Ở xa như vậy mới dám nhìn?”
Kỷ Cẩm cảm thấy bàn tay ấy sượt qua mấy lần trên da đầu mình khiến trái tim cậu run lên, mấy mấy giây mới nhớ phải đáp trả: “Không có!”
Thẩm Kình Vũ vừa né Cửu Âm Bạch Cốt Trảo* của cậu vừa chớp mắt: Thật không?
(*) Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hay Cửu Âm Thần Trảo là một trong những môn võ công được ghi lại trong quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh, được miêu tả như sau: “Năm ngón phát kình, không gì cứng không phá được, chụp vào đầu óc, như xuyên vào đậu hũ” (trích từ Tụ Hiền Trang wiki)
Hai người ở một góc vắng nên tạm thời không bị ai để ý nhưng gần đó hay có người đi lại, Thẩm Kình Vũ sợ bị người khác thấy nên chỉ né vài lần tượng trưng, vờ như không đánh lại cậu.
Kỷ Cẩm thành công đột phá phòng tuyến của Thẩm Kình Vũ, vò tóc anh như xoa lông chó mới “hừ” một tiếng vẻ hài lòng: “Tôi thà ngắm bà ấy trên sân khấu hoặc qua màn hình còn hơn.”
Thẩm Kình Vũ chỉnh lại tóc, bật cười.
Mối quan hệ giữa hai mẹ con nhà này thật là…
Nhưng dù sao thì Kỷ Cẩm có thể đối phó với tình cảnh này, hơn nữa những triệu chứng rối loạn lo âu chưa xuất hiện lại đã khiến Thẩm Kình Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi.
Đến bây giờ cha của cậu vẫn chưa xuất hiện, không biết hôm nay ông có tới không.
Hai người trò chuyện một lát thì bị Túc An tìm thấy.
Cô nhìn hai chàng trai đang thì thầm trong góc, ai nấy đầu tóc rối bù thì ngạc nhiên: “Hai đứa ở trong này làm gì đấy?”
Thẩm Kình Vũ sờ mũi, nhìn sang bên cạnh, Kỷ Cẩm không lên tiếng.
Túc An nhìn tóc của bọn họ đã đoán được đại khái chuyện xảy ra rồi, vừa tức vừa buồn cười: Bọn con trai đúng là sinh vật ấu trĩ một cách thần kỳ…
Cô lắc đầu, nói: “Đừng có trốn ở đây nữa, hôm nay toàn người lớn và bạn bè của hai nhà đến, chúng ta phải đi chào hỏi đấy!”.
Ngài Vệ Sĩ Không Xứng Chức