Ngài Trang Không Tiền Đồ
Chương 5
157@-
Khác gì bị cậu ta bao nuôi?
Trang Hãn Học nghe thấy tiếng anh đứng dậy, quay đầu nhìn anh, rồi nhìn lại bức ảnh: "Ngoài kiểu tóc ra, trông em chẳng khác với hồi đại học nhỉ. Bạn trai cũ của em cũng đẹp trai đấy, nhưng hoàn toàn không cùng phong cách với tôi, à không, ngoài việc cũng lớn tuổi hơn em."
Vừa rồi Thu Triết Ngạn còn lo hắn giận, giờ thấy hắn bình tĩnh như vậy, chỉ như đang bình luận về tình tiết của bộ phim truyền hình nào đó, đâu chỉ là mặc kệ sự đời, không hiểu sao lại thấy khó ở.
Thu Triết Ngạn cầm bức ảnh, hỏi: "Anh tìm được bức ảnh này ở đâu?"
Trong ảnh là tường gạch đỏ và cây bạch quả vàng, anh ăn mặc quần áo thể thao, nhìn trẻ trung hơn bây giờ. Người đàn ông bên cạnh thấp hơn anh nửa cái đầu, mặc áo lông dệt kim và quần đen, dáng vẻ thanh tú, nhã nhặn, nom tính cách cũng chững chạc.
Trang Hãn Học nói: "Nó ở ngay dưới đệm này, tôi còn tưởng là gì, mới lấy ra xem thử, hóa ra là ảnh chụp chung. Chắc hẳn đây là bạn trai cũ của em nhỉ."
Thu Triết Ngạn không nói gì.
Trang Hãn Học ngồi xếp bằng, tò mò hỏi: "Không muốn kể tôi nghe sao?"
Mặt mày Thu Triết Ngạn càng đen hơn: "Chẳng có gì để kể cả."
Anh càng không muốn nói, Trang Hãn Học càng tò mò, truy hỏi đến cùng: "Kể đi mà, sao nào, tình xưa chưa dứt hả? Nên mới không muốn nhắc lại? Thôi, thôi... em giận gì chứ..."
Thu Triết Ngạn nắm lấy vai hắn: "Anh không ghen khi nhìn thấy ảnh của em với đàn ông khác sao?"
Trang Hãn Học bối rối: "Hở, chuyện này thì có gì phải ghen, còn chẳng biết đã chia tay mấy năm rồi?"
"'Chuyện này thì có gì phải ghen, còn chẳng biết đã chia tay mấy năm rồi?' – ảnh còn dám bình thản nói thế với tôi." Sau khi về nước, Thu Triết Ngạn sầu não tìm bạn bè kể khổ, đập trán vào cánh tay đang kê trên bàn, "sao ảnh không ghen tí xíu nào hết trơn vậy?"
Ông chủ quán bar buồn cười bảo: "Bạn trai mới lên cơn ghen chỉ vì thấy ảnh bạn trai cũ thì mới nguy hiểm chứ, nhỉ?"
Thu Triết Ngạn khá đau khổ: "Nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy không yêu tôi cho lắm. Giống như chúng tôi chỉ là quan hệ nuôi và được nuôi thôi."
Ông chủ ngừng động tác lau ly rượu, một lúc sau, y nói: "Đừng nói đó giờ ông vẫn chưa tự ý thức được đấy?"
Thu Triết Ngạn hỏi: "Tự ý thức cái gì?"
Ông chủ nói: "Anh ta không nghề ngỗng, ở nhà của ông, ăn của ông, dùng của ông, duy trì quan hệ bằng giao dịch tiền bạc, theo nghĩa thông thường, được gọi là bao nuôi nha bạn ơi."
Thu Triết Ngạn đứng bật dậy, căm phẫn phản bác: "Không! Không có tình cảm mới gọi là bao nuôi. Tôi với ảnh yêu nhau mà, chỉ là ảnh không kiếm được tiền, không đi làm, nên tôi mới chiều ảnh. Khỏi cần ảnh đi làm, tôi nuôi ảnh là được. Tụi tôi yêu nhau. Tôi yêu ảnh, ảnh cũng yêu tôi!"
Ông chủ hỏi: "Anh ta nói yêu ông? Trên giường hả? Lời đám đàn ông nói trên giường không tin nổi đâu."
Thu Triết Ngạn kiên quyết phủ nhận: "Tất nhiên là không phải trên giường."
Thu Triết Ngạn nhớ lại cảnh Trang Hãn Học nói hắn yêu anh.
Chẳng hạn, hắn nói: "Bao thuốc em đưa cho tôi mấy ngày trước đã hút hết rồi, cho tôi thêm một bao nữa đi... Tôi biết còn chưa tới thời hạn tối thiểu ba ngày một bao của chúng ta, tôi biết hút nhiều có hại cho cơ thể, không thì cho tôi nửa bao thôi, ôi, ba điếu cũng được mà. Cảm ơn Thu Thu, tôi yêu em quá."
Hoặc là: "Bé yêu ơi, bia trong tủ lạnh hết rồi, em ra ngoài mua thùng khác nha. Tôi muốn uống bia lúc ăn cơm, muốn uống quá đi, muốn uống lắm lắm luôn... Cảm ơn Thu Thu, tôi yêu em quá, à, lon cuối cùng này tôi chia em phân nửa ha."
Còn có: "Tiểu Thu, cái game mới ra kia nhìn vui lắm, điểm đánh giá rất cao. Tôi thấy có bản thử nghiệm[2] rồi nè, tôi cũng muốn chơi, mấy game lần trước mua tôi phá đảo hết rồi. Em có muốn mua không, cuối tuần chúng ta cùng chơi. Được hong? Mua đi, mua đi mà, tôi rất muốn chơi, muốn chơi đến mức ngứa ngáy cả người luôn nè... Hì hì, bé cưng, tôi yêu em nhất!"
Lần nào cũng vậy, sau khi đạt mục đích, hắn tiến đến hôn cái chụt lên miệng anh, rồi chạy đi chơi tiếp.
Thu Triết Ngạn nghĩ đến đây, từ từ im lặng che mặt: "..."
Vẫn là cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng thật sự Trang Hãn Học chỉ ham tiền của anh thôi sao? Hình như không giống đó.
Ham muốn vật chất của Trang Hãn Học cực thấp, ngoài việc thích hút thuốc, uống rượu và chơi game, bình thường hắn chưa bao giờ đòi hỏi anh bất cứ thứ gì giá trị. Đừng nói là chủ động đòi hỏi, lúc trước anh từng mua mấy bộ đồ khá đắt tiền cho Trang Hãn Học, nhưng cũng không thấy hắn thích mặc, khi ở nhà hắn chỉ mặc áo T-shirt giá rẻ thôi. Bật lửa đang dùng chỉ là hàng siêu thị, chứ đừng nói đến nhẫn, thắt lưng, đồng hồ, xe thể thao, hắn cũng chưa bao giờ đòi hỏi.
"Ông nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì..."
Thu Triết Ngạn có chút phiền muộn: "Lúc về, tôi nói với anh ấy rằng ba mẹ tôi có ấn tượng tốt với ảnh lắm. Anh ấy rất ngạc nhiên, còn bảo sao thế được, ảnh nói 'em xuất sắc như thế, ba mẹ em không cảm thấy loại vô dụng như tôi không xứng với em sao?'"
Thu Triết Ngạn dạt dào yêu thương nói: "Tôi nghĩ, không chừng là ảnh tự ti đó, cảm thấy bản thân lớn tuổi, lại không nghề nghiệp, cho nên mới không có lòng tin. Có phải ảnh lo tôi sẽ bỏ rơi ảnh bất cứ lúc nào không? Vừa nghĩ đã thấy ảnh thiệt sự vừa đáng thương, vừa đáng yêu. U hu hu hu hu."
Ông chủ ngập ngừng: "Thôi quên đi... ông vui là được..."
Anh hai của Trang Hãn Học còn đang ở bệnh viện chăm con, hắn tiếp tục chạy việc vặt giết thời gian, lại còn đem nào là máy chơi game nào là board game vào bệnh viện chơi với cháu.
Thu Triết Ngạn đến bệnh viện đón hắn.
Ở ngoài cửa nghe thấy hai anh em nói chuyện.
Trang Hãn Thần: "Chú mày cũng theo chồng về ra mắt phụ huynh rồi, thế mà còn chung sống được à?"
Trang Hãn Học: "Em có biết gì đâu. Chắc là không sao. Dù có không hài lòng với em thì cũng đâu thể nói thẳng được, đúng không? Tiểu Thu nói ba mẹ em ấy rất thích em, ai biết được chứ? Đời em có bao giờ được các bậc cha chú quý mến đâu, ai cũng biết em vô dụng mà."
Trang Hãn Thần bất đắc dĩ nói: "Mày cũng biết mình vô dụng thì sao không ráng tiến bộ chút đi?"
Trang Hãn Học: "Không muốn."
Trang Hãn Thần: "Vậy sao chú mày còn về gặp phụ huynh với cậu ta?"
Anh nghe chính miệng Trang Hãn Học nói: "Khó từ chối lắm. Ba mẹ em ấy rất tốt, tốt hơn ba mẹ tụi mình nhiều. Em không thể từ chối được, vậy thì hãy để ba mẹ em ấy từ chối em đi, vậy là thoải mái rồi."
Anh hai Trang Hãn Học nói: "Mày làm chuyện gì cũng dùng thái độ thờ ơ như thế, bởi vậy nên giờ mới chẳng làm nên trò trống gì."
Trang Hãn Học: "Sống trên đời nhất định phải thành công sao? Thế giới đâu thiếu một kẻ như em. Dù sao em cũng chẳng có ước mơ to lớn thay đổi thế giới này."
"Mày ở nhà cậu ta, ăn của cậu ta, dùng của cậu ta, khác gì bị cậu ta bao nuôi? Mày không thấy nhục à?"
"Không có. Sống vui vẻ không tốt sao. Anh khỏi lo nghĩ nhiều."
"Không phải anh nói mày, cuộc sống giữa đàn ông với nhau không đơn giản như mày nghĩ... Từ từ rồi mày sẽ biết thôi. Giờ mày bị người ta nuôi như thú cưng trong nhà, nếu sau này chia tay thì sao? Tuổi càng lớn càng khó tìm việc, đến lúc đó sao tự nuôi sống bản thân?"
"Dù sao em cũng không thích ra ngoài. Ước mơ của em chính là ăn rồi nằm chờ chết, thế thì sao?"
"Chú mày mới quen biết cậu ta bao lâu, có chắc tên đàn ông đó sẽ nuôi mày cả đời, cho mày ăn rồi chờ chết không? Nếu cậu ta thực sự muốn tốt cho mày, sẽ không giữ mày trong nhà suốt như thế. Nếu muốn ăn no nằm chờ chết thì mày chạy khỏi nhà làm gì?"
"Bởi vì em không muốn kết hôn. Muốn em kết hôn, không bằng bắt em đi làm cho rồi."
Nghe đến đó, Thu Triết Ngạn nhanh chân bước đi, đến tầng một của khoa nội trú, gửi một tin nhắn cho Trang Hãn Học: "Em đến đón anh rồi nè."
Trang Hãn Học xuống lầu, vừa nhìn thấy anh liền treo người lên anh, trước giờ hắn đều ngồi không giống ngồi, đứng không giống đứng.
Cả hai tay trong tay về nhà.
Dọc đường thấy có người bán khoai tây chiên, bèn mua một hộp, em một miếng, anh một miếng.
Thu Triết Ngạn biết mình có tật xấu. Anh cố tình làm vậy, cố tình để Trang Hãn Học không đi làm, chỉ quanh quẩn một chỗ, không muốn hắn tiến bộ. Nếu Trang Hãn Học đi làm và tiếp xúc với người khác, anh sẽ không thể lắp đầy cuộc đời hắn bằng dấu vết của mình. Học vấn của Trang Hãn Học không thấp, công việc trước đây cũng rất tốt, hoàn toàn là bị anh lừa vào tròng. Anh biết làm vậy rất ích kỷ, nhưng trên đời ai có thể nói bản thân chưa từng tư lợi?
Trang Hãn Học ngâm nga một điệu hát dân gian, vui vẻ nói: "Tuần sau cháu gái tôi xuất viện rồi. Lúc đó anh hai sẽ đi luôn. Những ngày khốn khổ của tôi cuối cùng cũng kết thúc."
Thu Triết Ngạn: "Anh nói vậy chứ ngày nào cũng chạy đến gặp anh hai mà."
Trang Hãn Học: "Dù sao thì anh hai vẫn là anh hai."
Thu Triết Ngạn nắm chặt tay hắn, hỏi: "Sắp nghỉ Tết Nguyên Đán rồi. Em định mời nhân viên công ty ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"
Trang Hãn Học không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Tôi đi làm chi? Thích ở nhà chơi game hơn."
Thu Triết Ngạn nghĩ đến lời anh hai hắn, ngập ngừng nói: "Lâu lắm rồi anh không ra ngoài gặp gỡ người ta, đi chơi đi anh, coi như hít thở không khí, ở nhà mãi cũng không tốt."
Anh rủ mãi, Trang Hãn Học mới gật đầu: "Được rồi."
Nói thì nói thế.
Nhưng Thu Triết Ngạn cũng không khỏi lo lắng về Trang Hãn Học: Anh ấy là tên trạch nam mắc chứng sợ xã hội mà? Có phải gặp người khác sẽ rất hoảng không? Chắc sẽ ngồi lì một góc chơi điện thoại? Ai bắt chuyện cũng sẽ dọa ảnh sợ? Nếu mình không để ý, có lẽ ảnh sẽ mặc đại bộ đồ nào đó, phí mất cái mặt đẹp.
Trái lo, phải nghĩ. Sau khi đặt chỗ ăn, anh về nhà đón Trang Hãn Học, vừa vào cửa liền giật mình.
Trang Hãn Học đã lên đồ đẹp, sáng sủa tuấn tú, chỉ đổi tạo hình thôi mà lại mang tới cảm giác của một nhà lãnh đạo tinh anh, trông còn trẻ ra vài tuổi.
Đôi mắt Thu Triết Ngạn sáng lên. Nhưng lại khá tương tự với hình ảnh khi Thu Triết Ngạn gặp hắn lần đầu.
Trang Hãn Học vui vẻ nói: "Đi nào."
Thu Triết Ngạn: "Không phải anh nói không muốn ra ngoài sao? Không ngờ ra ngoài còn cố ý lên đồ kỳ công như thế?"
Trang Hãn Học nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ: "Chính là vì ra ngoài gặp người ta rất phiền, nên tôi mới không muốn ra ngoài đó."
Ban đầu Thu Triết Ngạn còn lo Trang Hãn Học luống cuống, dẫn hắn đến tận ghế, ai ngờ Trang Hãn Học tươi cười chủ động chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Trang Hãn Học, bạn của sếp mọi người, cứ gọi tôi là Tiểu Trang nhé."
Nói xong lại cười, "ui, không đúng. Tôi lớn tuổi hơn các bạn, hẳn phải gọi là Lão Trang. Ha ha."
Hắn hoàn toàn không sợ người lạ, lát sau đã bắt đầu nói chuyện phiếm với mấy người bên cạnh.
Cơm nước xong, lại đi hát karaoke.
Khi Thu Triết Ngạn từ nhà vệ sinh ra, liền thấy hai, ba em gái xinh xắn duy nhất trong công ty cùng vây quanh Trang Hãn Học, trò chuyện đến là vui vẻ.
Thu Triết Ngạn: "..."
Hết chương 5.
Ngài Trang Không Tiền Đồ
Trang Hãn Học nghe thấy tiếng anh đứng dậy, quay đầu nhìn anh, rồi nhìn lại bức ảnh: "Ngoài kiểu tóc ra, trông em chẳng khác với hồi đại học nhỉ. Bạn trai cũ của em cũng đẹp trai đấy, nhưng hoàn toàn không cùng phong cách với tôi, à không, ngoài việc cũng lớn tuổi hơn em."
Vừa rồi Thu Triết Ngạn còn lo hắn giận, giờ thấy hắn bình tĩnh như vậy, chỉ như đang bình luận về tình tiết của bộ phim truyền hình nào đó, đâu chỉ là mặc kệ sự đời, không hiểu sao lại thấy khó ở.
Thu Triết Ngạn cầm bức ảnh, hỏi: "Anh tìm được bức ảnh này ở đâu?"
Trong ảnh là tường gạch đỏ và cây bạch quả vàng, anh ăn mặc quần áo thể thao, nhìn trẻ trung hơn bây giờ. Người đàn ông bên cạnh thấp hơn anh nửa cái đầu, mặc áo lông dệt kim và quần đen, dáng vẻ thanh tú, nhã nhặn, nom tính cách cũng chững chạc.
Trang Hãn Học nói: "Nó ở ngay dưới đệm này, tôi còn tưởng là gì, mới lấy ra xem thử, hóa ra là ảnh chụp chung. Chắc hẳn đây là bạn trai cũ của em nhỉ."
Thu Triết Ngạn không nói gì.
Trang Hãn Học ngồi xếp bằng, tò mò hỏi: "Không muốn kể tôi nghe sao?"
Mặt mày Thu Triết Ngạn càng đen hơn: "Chẳng có gì để kể cả."
Anh càng không muốn nói, Trang Hãn Học càng tò mò, truy hỏi đến cùng: "Kể đi mà, sao nào, tình xưa chưa dứt hả? Nên mới không muốn nhắc lại? Thôi, thôi... em giận gì chứ..."
Thu Triết Ngạn nắm lấy vai hắn: "Anh không ghen khi nhìn thấy ảnh của em với đàn ông khác sao?"
Trang Hãn Học bối rối: "Hở, chuyện này thì có gì phải ghen, còn chẳng biết đã chia tay mấy năm rồi?"
"'Chuyện này thì có gì phải ghen, còn chẳng biết đã chia tay mấy năm rồi?' – ảnh còn dám bình thản nói thế với tôi." Sau khi về nước, Thu Triết Ngạn sầu não tìm bạn bè kể khổ, đập trán vào cánh tay đang kê trên bàn, "sao ảnh không ghen tí xíu nào hết trơn vậy?"
Ông chủ quán bar buồn cười bảo: "Bạn trai mới lên cơn ghen chỉ vì thấy ảnh bạn trai cũ thì mới nguy hiểm chứ, nhỉ?"
Thu Triết Ngạn khá đau khổ: "Nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy không yêu tôi cho lắm. Giống như chúng tôi chỉ là quan hệ nuôi và được nuôi thôi."
Ông chủ ngừng động tác lau ly rượu, một lúc sau, y nói: "Đừng nói đó giờ ông vẫn chưa tự ý thức được đấy?"
Thu Triết Ngạn hỏi: "Tự ý thức cái gì?"
Ông chủ nói: "Anh ta không nghề ngỗng, ở nhà của ông, ăn của ông, dùng của ông, duy trì quan hệ bằng giao dịch tiền bạc, theo nghĩa thông thường, được gọi là bao nuôi nha bạn ơi."
Thu Triết Ngạn đứng bật dậy, căm phẫn phản bác: "Không! Không có tình cảm mới gọi là bao nuôi. Tôi với ảnh yêu nhau mà, chỉ là ảnh không kiếm được tiền, không đi làm, nên tôi mới chiều ảnh. Khỏi cần ảnh đi làm, tôi nuôi ảnh là được. Tụi tôi yêu nhau. Tôi yêu ảnh, ảnh cũng yêu tôi!"
Ông chủ hỏi: "Anh ta nói yêu ông? Trên giường hả? Lời đám đàn ông nói trên giường không tin nổi đâu."
Thu Triết Ngạn kiên quyết phủ nhận: "Tất nhiên là không phải trên giường."
Thu Triết Ngạn nhớ lại cảnh Trang Hãn Học nói hắn yêu anh.
Chẳng hạn, hắn nói: "Bao thuốc em đưa cho tôi mấy ngày trước đã hút hết rồi, cho tôi thêm một bao nữa đi... Tôi biết còn chưa tới thời hạn tối thiểu ba ngày một bao của chúng ta, tôi biết hút nhiều có hại cho cơ thể, không thì cho tôi nửa bao thôi, ôi, ba điếu cũng được mà. Cảm ơn Thu Thu, tôi yêu em quá."
Hoặc là: "Bé yêu ơi, bia trong tủ lạnh hết rồi, em ra ngoài mua thùng khác nha. Tôi muốn uống bia lúc ăn cơm, muốn uống quá đi, muốn uống lắm lắm luôn... Cảm ơn Thu Thu, tôi yêu em quá, à, lon cuối cùng này tôi chia em phân nửa ha."
Còn có: "Tiểu Thu, cái game mới ra kia nhìn vui lắm, điểm đánh giá rất cao. Tôi thấy có bản thử nghiệm[2] rồi nè, tôi cũng muốn chơi, mấy game lần trước mua tôi phá đảo hết rồi. Em có muốn mua không, cuối tuần chúng ta cùng chơi. Được hong? Mua đi, mua đi mà, tôi rất muốn chơi, muốn chơi đến mức ngứa ngáy cả người luôn nè... Hì hì, bé cưng, tôi yêu em nhất!"
Lần nào cũng vậy, sau khi đạt mục đích, hắn tiến đến hôn cái chụt lên miệng anh, rồi chạy đi chơi tiếp.
Thu Triết Ngạn nghĩ đến đây, từ từ im lặng che mặt: "..."
Vẫn là cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng thật sự Trang Hãn Học chỉ ham tiền của anh thôi sao? Hình như không giống đó.
Ham muốn vật chất của Trang Hãn Học cực thấp, ngoài việc thích hút thuốc, uống rượu và chơi game, bình thường hắn chưa bao giờ đòi hỏi anh bất cứ thứ gì giá trị. Đừng nói là chủ động đòi hỏi, lúc trước anh từng mua mấy bộ đồ khá đắt tiền cho Trang Hãn Học, nhưng cũng không thấy hắn thích mặc, khi ở nhà hắn chỉ mặc áo T-shirt giá rẻ thôi. Bật lửa đang dùng chỉ là hàng siêu thị, chứ đừng nói đến nhẫn, thắt lưng, đồng hồ, xe thể thao, hắn cũng chưa bao giờ đòi hỏi.
"Ông nghĩ gì vậy?"
"Không, không có gì..."
Thu Triết Ngạn có chút phiền muộn: "Lúc về, tôi nói với anh ấy rằng ba mẹ tôi có ấn tượng tốt với ảnh lắm. Anh ấy rất ngạc nhiên, còn bảo sao thế được, ảnh nói 'em xuất sắc như thế, ba mẹ em không cảm thấy loại vô dụng như tôi không xứng với em sao?'"
Thu Triết Ngạn dạt dào yêu thương nói: "Tôi nghĩ, không chừng là ảnh tự ti đó, cảm thấy bản thân lớn tuổi, lại không nghề nghiệp, cho nên mới không có lòng tin. Có phải ảnh lo tôi sẽ bỏ rơi ảnh bất cứ lúc nào không? Vừa nghĩ đã thấy ảnh thiệt sự vừa đáng thương, vừa đáng yêu. U hu hu hu hu."
Ông chủ ngập ngừng: "Thôi quên đi... ông vui là được..."
Anh hai của Trang Hãn Học còn đang ở bệnh viện chăm con, hắn tiếp tục chạy việc vặt giết thời gian, lại còn đem nào là máy chơi game nào là board game vào bệnh viện chơi với cháu.
Thu Triết Ngạn đến bệnh viện đón hắn.
Ở ngoài cửa nghe thấy hai anh em nói chuyện.
Trang Hãn Thần: "Chú mày cũng theo chồng về ra mắt phụ huynh rồi, thế mà còn chung sống được à?"
Trang Hãn Học: "Em có biết gì đâu. Chắc là không sao. Dù có không hài lòng với em thì cũng đâu thể nói thẳng được, đúng không? Tiểu Thu nói ba mẹ em ấy rất thích em, ai biết được chứ? Đời em có bao giờ được các bậc cha chú quý mến đâu, ai cũng biết em vô dụng mà."
Trang Hãn Thần bất đắc dĩ nói: "Mày cũng biết mình vô dụng thì sao không ráng tiến bộ chút đi?"
Trang Hãn Học: "Không muốn."
Trang Hãn Thần: "Vậy sao chú mày còn về gặp phụ huynh với cậu ta?"
Anh nghe chính miệng Trang Hãn Học nói: "Khó từ chối lắm. Ba mẹ em ấy rất tốt, tốt hơn ba mẹ tụi mình nhiều. Em không thể từ chối được, vậy thì hãy để ba mẹ em ấy từ chối em đi, vậy là thoải mái rồi."
Anh hai Trang Hãn Học nói: "Mày làm chuyện gì cũng dùng thái độ thờ ơ như thế, bởi vậy nên giờ mới chẳng làm nên trò trống gì."
Trang Hãn Học: "Sống trên đời nhất định phải thành công sao? Thế giới đâu thiếu một kẻ như em. Dù sao em cũng chẳng có ước mơ to lớn thay đổi thế giới này."
"Mày ở nhà cậu ta, ăn của cậu ta, dùng của cậu ta, khác gì bị cậu ta bao nuôi? Mày không thấy nhục à?"
"Không có. Sống vui vẻ không tốt sao. Anh khỏi lo nghĩ nhiều."
"Không phải anh nói mày, cuộc sống giữa đàn ông với nhau không đơn giản như mày nghĩ... Từ từ rồi mày sẽ biết thôi. Giờ mày bị người ta nuôi như thú cưng trong nhà, nếu sau này chia tay thì sao? Tuổi càng lớn càng khó tìm việc, đến lúc đó sao tự nuôi sống bản thân?"
"Dù sao em cũng không thích ra ngoài. Ước mơ của em chính là ăn rồi nằm chờ chết, thế thì sao?"
"Chú mày mới quen biết cậu ta bao lâu, có chắc tên đàn ông đó sẽ nuôi mày cả đời, cho mày ăn rồi chờ chết không? Nếu cậu ta thực sự muốn tốt cho mày, sẽ không giữ mày trong nhà suốt như thế. Nếu muốn ăn no nằm chờ chết thì mày chạy khỏi nhà làm gì?"
"Bởi vì em không muốn kết hôn. Muốn em kết hôn, không bằng bắt em đi làm cho rồi."
Nghe đến đó, Thu Triết Ngạn nhanh chân bước đi, đến tầng một của khoa nội trú, gửi một tin nhắn cho Trang Hãn Học: "Em đến đón anh rồi nè."
Trang Hãn Học xuống lầu, vừa nhìn thấy anh liền treo người lên anh, trước giờ hắn đều ngồi không giống ngồi, đứng không giống đứng.
Cả hai tay trong tay về nhà.
Dọc đường thấy có người bán khoai tây chiên, bèn mua một hộp, em một miếng, anh một miếng.
Thu Triết Ngạn biết mình có tật xấu. Anh cố tình làm vậy, cố tình để Trang Hãn Học không đi làm, chỉ quanh quẩn một chỗ, không muốn hắn tiến bộ. Nếu Trang Hãn Học đi làm và tiếp xúc với người khác, anh sẽ không thể lắp đầy cuộc đời hắn bằng dấu vết của mình. Học vấn của Trang Hãn Học không thấp, công việc trước đây cũng rất tốt, hoàn toàn là bị anh lừa vào tròng. Anh biết làm vậy rất ích kỷ, nhưng trên đời ai có thể nói bản thân chưa từng tư lợi?
Trang Hãn Học ngâm nga một điệu hát dân gian, vui vẻ nói: "Tuần sau cháu gái tôi xuất viện rồi. Lúc đó anh hai sẽ đi luôn. Những ngày khốn khổ của tôi cuối cùng cũng kết thúc."
Thu Triết Ngạn: "Anh nói vậy chứ ngày nào cũng chạy đến gặp anh hai mà."
Trang Hãn Học: "Dù sao thì anh hai vẫn là anh hai."
Thu Triết Ngạn nắm chặt tay hắn, hỏi: "Sắp nghỉ Tết Nguyên Đán rồi. Em định mời nhân viên công ty ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"
Trang Hãn Học không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Tôi đi làm chi? Thích ở nhà chơi game hơn."
Thu Triết Ngạn nghĩ đến lời anh hai hắn, ngập ngừng nói: "Lâu lắm rồi anh không ra ngoài gặp gỡ người ta, đi chơi đi anh, coi như hít thở không khí, ở nhà mãi cũng không tốt."
Anh rủ mãi, Trang Hãn Học mới gật đầu: "Được rồi."
Nói thì nói thế.
Nhưng Thu Triết Ngạn cũng không khỏi lo lắng về Trang Hãn Học: Anh ấy là tên trạch nam mắc chứng sợ xã hội mà? Có phải gặp người khác sẽ rất hoảng không? Chắc sẽ ngồi lì một góc chơi điện thoại? Ai bắt chuyện cũng sẽ dọa ảnh sợ? Nếu mình không để ý, có lẽ ảnh sẽ mặc đại bộ đồ nào đó, phí mất cái mặt đẹp.
Trái lo, phải nghĩ. Sau khi đặt chỗ ăn, anh về nhà đón Trang Hãn Học, vừa vào cửa liền giật mình.
Trang Hãn Học đã lên đồ đẹp, sáng sủa tuấn tú, chỉ đổi tạo hình thôi mà lại mang tới cảm giác của một nhà lãnh đạo tinh anh, trông còn trẻ ra vài tuổi.
Đôi mắt Thu Triết Ngạn sáng lên. Nhưng lại khá tương tự với hình ảnh khi Thu Triết Ngạn gặp hắn lần đầu.
Trang Hãn Học vui vẻ nói: "Đi nào."
Thu Triết Ngạn: "Không phải anh nói không muốn ra ngoài sao? Không ngờ ra ngoài còn cố ý lên đồ kỳ công như thế?"
Trang Hãn Học nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ: "Chính là vì ra ngoài gặp người ta rất phiền, nên tôi mới không muốn ra ngoài đó."
Ban đầu Thu Triết Ngạn còn lo Trang Hãn Học luống cuống, dẫn hắn đến tận ghế, ai ngờ Trang Hãn Học tươi cười chủ động chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Trang Hãn Học, bạn của sếp mọi người, cứ gọi tôi là Tiểu Trang nhé."
Nói xong lại cười, "ui, không đúng. Tôi lớn tuổi hơn các bạn, hẳn phải gọi là Lão Trang. Ha ha."
Hắn hoàn toàn không sợ người lạ, lát sau đã bắt đầu nói chuyện phiếm với mấy người bên cạnh.
Cơm nước xong, lại đi hát karaoke.
Khi Thu Triết Ngạn từ nhà vệ sinh ra, liền thấy hai, ba em gái xinh xắn duy nhất trong công ty cùng vây quanh Trang Hãn Học, trò chuyện đến là vui vẻ.
Thu Triết Ngạn: "..."
Hết chương 5.
Ngài Trang Không Tiền Đồ
Đánh giá:
Truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ
Story
Chương 5
9.1/10 từ 58 lượt.