Ngài Trang Không Tiền Đồ
Chương 46
223@-
Tác giả: Hàn Thục
Biên tập: Aimee
Trang Hãn Học giật mình, cúi đầu nhìn ảnh trên bàn, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, cau mày.
Ba nói: “Tôi đã bảo có chỗ nào không đúng… Hỏi ra mới biết Giang Nhược Vân đi đóng phim rồi, cách đây cả ngàn dặm, hoàn toàn không khớp thời gian với anh. Bình thường anh đi chơi với ai? Người đàn ông trong ảnh là ai? Tại sao lại lằng nhằng với anh?”
Mấy tấm ảnh ba đưa ra chủ yếu gồm hai cảnh.
Một là lần trước hắn say rượu, Tiểu Thu ôm hắn vào khách sạn, lúc đó trời đã tối, lại cách xa, ảnh chụp không rõ lắm, chỉ chụp được một bóng người mơ hồ, chỉ có một tấm ảnh. Một cảnh khác là hắn vừa đi vừa nói chuyện với anh hai thì bị chụp, hắn không che chắn gì cả, anh hai thì đội mũ, mang khẩu trang, không chụp được mặt, cảnh này chụp được rất nhiều ảnh.
Ba chỉ vào anh hai trong ảnh, đen mặt hỏi: “Câm rồi à? Tôi hỏi người này là ai!”
Trang Hãn Học ra chiều khó nói, dù là Thu Triết Ngạn hay anh hai thì đều không tiện nói thẳng.
Trang Hãn Học nghĩ ngợi, đoạn hỏi ngược lại: “Ba thật sự muốn biết ạ?”
Với giọng điệu “Con sợ nói ra ba tức nhập viện mất”.
Nghe thế càng khiến người ta giận hơn.
Không đợi ba trả lời, Trang Hãn Học lại hỏi: “Ba à, mấy tấm ảnh này đâu ra vậy? Ba thuê thợ chụp à? Ba cho người theo dõi con hả?”
Ba nói: “Anh quan tâm chuyện đó làm gì, vấn đề không phải là ảnh ở đâu ra, mà là nội dung trong ảnh là thế nào.”
“Giải thích đi.”
“Tôi vẫn chưa tin lắm, trước kia anh hay đổi bạn gái, sao có thể quen đàn ông…”
Trang Hán Học vòng vo tam quốc, thấy ba mình vừa tức giận vừa nôn nóng, đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng, thì hắn lại làm như thể chuyện không liên quan đến mình.
Trang Hãn Học tiện tay cầm lấy tấm ảnh trên cùng, lật ngược lại, giơ ra trước mặt ba: “Ba, người này ba cũng quen đó, nhìn kỹ lại xem.”
Ba tức đến nỗi sắp xuất huyết não: “Còn là người quen của tôi à??”
Ông Trang nhớ lại một vài kỷ niệm rất khó chịu, bạn trai của con trai lớn cũng là người ông quen biết. Tô Tần Khải Minh là đứa ông nhìn từ nhỏ đến lên, ông tự nhận là mình đối xử không tệ với nó, chăm sóc công việc kinh doanh của gia đình, thậm chí còn tài trợ các hoạt động trường học, nhưng kết quả thế nào? Nuôi một đứa ăn cháo đá bát, dụ dỗ đứa con trai thông minh, giỏi giang của ông đi mất.
Nếu không vì đứa con mà ông luôn tự hào bỏ đi, phá hỏng kế hoạch của ông thì tình hình hiện tại đã không rối loạn như vậy.
Đã vậy, Trang Hãn Học còn nói đầy hiển nhiên: “Đúng vậy.”
Ba: “Tôi không muốn mất công đoán, đừng có vòng vo, đánh trống lảng nữa, rốt cuộc đây là ai, anh nói thẳng với tôi đi.”
Trang Hãn Học: “Vậy con nói nhé.”
Ba: “Nói đi.”
Trang Hãn Học: “Con nói thật đó.”
Ba thực sự muốn bóp ch ết hắn: “Rốt cuộc anh có nói không?”
Trang Hãn Học không hề sợ hãi, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Đây là anh con.”
Ba sửng sốt: “Ai?”
Trang Hãn Học: “Anh con, anh ruột cùng cha cùng mẹ, con trai lớn của ba, Trang Hãn Thần.”
Ba: “…”
Lúng túng. Vô cùng lúng túng.
Cả phòng lặng ngắt như nghe được cả tiếng kim rơi.
Lúc này, Trang Hãn Học nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn quay đầu lại, thấy Giang Tu Văn ngơ ngác đứng ở cửa, tay chân luống cuống.
Trang Hãn Học chưa kịp nói gì, ba đã lớn tiếng quát: “Ai cho phép con vào đây, ra ngoài!”
Giang Tu Văn bị dọa đến mức mặt mày tái mét, cậu nhìn Trang Hãn Học, rồi vội cúi đầu, quay người bỏ đi.
Trang Hãn Học nói với ba: “Sao ba lại nạt nộ một đứa trẻ thế? Ba làm nó hoảng rồi kìa. Ba già rồi mà vẫn còn hung dữ thế à?”
Ông Trang hiện đang rất mất mặt, không ngờ mình lại bày ra trò hề như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, việc Trang Hãn Học, một gã trai hư lại đi thích đàn ông quả thực khó tin. Sao… sao ông lại suýt tin chứ? Đều do chuyện năm xưa Trang Hãn Thần come out để lại cho ông một bóng ma tâm lý quá lớn.
Hai đứa này không giống nhau lắm, ông luôn cảm thấy đứa hời hợt như Trang Hãn Học dù làm gì cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Trang Hãn Học đi tới, thu dọn mấy tấm ảnh, cho vào túi tài liệu, đoạn hỏi: “Đây là Giang Tuyết Tình đưa cho ba à?”
Ông Trang lảng tránh câu hỏi: “Anh hai của anh về hồi nào? Nó còn mặt mũi về đây à? Về làm gì?”
Đúng vậy, đây chính là ba hắn, không chọc được góc này thì sẽ tìm góc khác để chọc.
Trang Hãn Học đáp: “Anh về thăm con chứ đâu phải về tìm ba. Con không nói cho ba biết chính là khiến ba bực bội đấy. Nhưng kết quả là ba lại thuê người theo dõi con, tự chọc tức mình. Biết phải làm sao đây?”
Dường như ba không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, ông bảo: “Anh của anh về nhà chắc chắn có lý do… nó đã chia tay với đứa họ Tô rồi à?”
Trang Hãn Học nói: “Chưa chia tay đâu ạ, hai anh vẫn tốt lắm. Năm ngoái họ còn nhận nuôi một đứa con gái nữa cơ.”
Mặt ba hắn lại trở nên khó coi.
Thấy ba không nói gì nữa, Trang Hãn Học hỏi: “Nói vậy ba có tin không? Ba muốn gặp anh hai không?”
Ba nghiến răng nghiến lợi: “Gặp thằng khốn đó làm gì? Không gặp!”
Trang Hãn Học ậm ừ, hắn đứng một lúc, chân hơi tê rồi, bèn hỏi: “Vậy ba còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không còn gì nữa thì con đi trước nhé.”
Ba: “Cút đi!”
Trang Hãn Học lẹ làng cút ngay.
Giang Tu Văn đang đứng ở hành lang phòng khách, thấy hắn, cậu có vẻ muốn nói chuyện nhưng lại không dám, Trang Hãn Học lịch sự mỉm cười với cậu, Giang Tu Văn cứng đơ người, lúng túng nói: “Xin lỗi…xin lỗi…”
Trang Hãn Học: “?”
Đi rồi, Trang Hãn Học mới lấy điện thoại ra, mở tin nhắn, trả lời:
[Xin lỗi, tôi mới vừa thấy tin nhắn. Bây giờ tình hình thế nào rồi?]
Giang Tu Văn không trả lời ngay, sau nửa tiếng, lúc Trang Hãn Học đã lái xe được nửa đoạn đường, mới thấy hồi âm của Giang Tu Văn:
[Mẹ em hiểu lầm rồi, lại chữa lợn lành thành lợn què.]
[Mẹ bảo em ở yên trong phòng ngủ, không được ra ngoài.]
[Em nghe tiếng ông già đó đánh mẹ, mắng mẹ. Sao mà em mặc kệ được, nên em đã ra bảo vệ mẹ.]
[Giờ ông ta đi rồi. Mẹ nói tay mẹ đau, chắc lúc nãy vô tình va phải, em đang đưa mẹ đến bệnh viện.]
[Em thấy thương mẹ lắm, nhưng cũng thấy mẹ tự làm tự chịu.]
Lại còn đánh phụ nữ nữa á? Trang Hãn Học thầm phê bình ông ba mình, đúng là chẳng ra gì.
Hắn thương hoa tiếc ngọc, cả đời chưa từng ra tay với phụ nữ.
Trang Hãn Học an ủi thằng bé vài câu, nhìn từ góc độ không liên quan đến quan hệ huyết thống, thì Giang Tu Văn cũng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, bất kể cậu ta làm gì thì cũng đều là sai.
Trang Hãn Học về nhà, hôm nay mẹ ở nhà chứ không đi chơi với các chị em hay đám người mẫu nam.
Trang Hãn Học lấy mấy tấm ảnh có Thu Triết Ngạn ra khỏi túi tài liệu, phần còn lại mang về, mách với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ xem này, con thấy ba bây giờ hơi điên rồi. Anh hai âm thầm về gặp con, ba với bồ nhí thuê người theo dõi chụp trộm con, chụp được rồi đem đến hỏi con có mối quan hệ gì với người đàn ông này…”
Nhưng mẹ lại bắt sai trọng điểm: “Con nói gì? Anh con về rồi à?”
Trang Hãn Học: “…”
Gật đầu.
Hắn thấy vẻ vui mừng trên khuôn mặt mẹ, lòng mền nhũn, nghĩ rằng đàn ông và phụ nữ thật khác biệt.
Dù sao con cái cũng là máu thịt rơi ra từ người mẹ, mang thai mười tháng, vất vả gian khổ, nên phụ nữ thương con hơn đàn ông một chút.
Mẹ đứng bật dậy: “Giờ anh con ở đâu? Đưa mẹ đi gặp nó.”
Trang Hãn Học không đồng ý ngay, mà hỏi khéo: “Mẹ gặp anh hai làm gì?”
Mẹ nói: “Mẹ gặp con trai không phải là lẽ đương nhiên à?”
Trang Hãn Học hỏi: “Con hỏi có phải mẹ định quậy anh hai không…”
Mẹ nói dõng dạc: “Mẹ quậy anh hai con làm gì? Nó bỏ nhà đi bao năm, mẹ hết giận lâu rồi. Nó về thì tốt. Đưa mẹ đến đó đi.”
Trang Hãn Học hỏi anh hai một tiếng, anh đồng ý.
Hắn bèn đưa mẹ đi gặp anh hai.
Trang Hãn Học làm tài xế cho mẹ: “Gần mười một giờ đêm rồi, đi luôn hả mẹ? Hay để mai nha?”
Mẹ nói: “Mẹ không đợi được.”
Đã lên xe.
Mẹ rất phấn khích, nói liên tục: “Anh hai con đã rời khỏi nhà gần mười năm rồi.”
“Mẹ có hỏi thăm tin tức của nó, năm ngoái nghe nói nó đã kiếm được việc, rất giỏi giang, thậm chí đã làm đến vị trí cao cấp. Nó còn nhận nuôi một cô bé nữa, mẹ biết hết.”
“Anh con từ nhỏ đã xuất sắc, ở ngoài một mình mà vẫn có thể thành công như vậy.”
Lời nói đầy tràn tình yêu thương dành cho đứa con trai lớn.
Trang Hãn Học cảm thấy hơi chua xót, đúng vậy, anh hai từ nhỏ đã xuất sắc, không như hắn, một đứa vô tích sự. Hắn cũng một mình rời khỏi nhà, nhà không có, sự nghiệp cũng chẳng nên trò trống gì, phải lần mò trở về, muốn lừa tiền, nhưng không lừa được mà còn gây ra nhiều rắc rối.
Cũng là bỏ nhà ra đi mà sao giữa người với người lại khác biết đến vậy chứ?
Mẹ nói: “Còn ba con? Ông ta có nói muốn gặp anh hai con không?”
Trang Hãn Học lắc đầu: “Ba nói không muốn gặp anh hai.”
Mẹ cười, nói chắc nịch: “Ổng chỉ cứng miệng thôi, con cứ chờ mà xem, trước sau gì chắc chắn ông ấy cũng sẽ tìm gặp anh hai con thôi. Tính của lão già đó là vậy, thực ra ông ta thương anh hai con lắm. Thần Thần là đứa con trai đầu lòng của ổng, lúc đó ba mẹ lần đầu nuôi con, tay chân luống cuống, ông ấy còn tự tay thay tã cho anh con mà không hề chê bẩn.”
Trang Hãn Học hỏi: “Thế còn con?”
Mẹ: “Lúc con ra đời thì ba mẹ bận quá rồi, thật sự không có thời gian chăm con, chỉ có thể thuê bảo mẫu chăm con thôi.”
Hắn đúng là đứa được nhặt về rồi.
Trang Hãn Học đi một vòng bãi đậu xe của khách sạn, quả thực nhìn thấy xe của ba mình.
Mẹ cũng nhận ra, cười đắc ý: “Thấy chưa, mẹ đã nói ba con nhất định sẽ đến mà.”
Hắn tìm được chỗ trống rồi đậu xe.
Ba, mẹ và anh hai đều có mặt, cảnh tượng này thực sự làm người ta ngạt thở.
Trang Hãn Học dẫn mẹ đi qua đại sảnh, lúc này, hắn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở quầy lễ tân.
Trang Hãn Học sửng sốt.
Thu Triết Ngạn đang làm thủ tục nhận phòng, hẳn là cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ nên quay đầu lại, liếc hắn một cái.
Ánh mắt hai người giao nhau, dừng lại giữa không trung một lúc.
Sau đó ăn ý dời tầm mắt đi.
Thu Triết Ngạn cũng chưa đần đến mức thấy Trang Hãn Học đi cùng một phụ nữ có nét tương tự mà lao vào chào hỏi ngay.
Cứ giả vờ không quen biết trước đã.
Lúc này Trang Hãn Học mới thực sự hơi hoảng loạn.
Đợi thang máy.
Mẹ bỗng nói: “Cậu thanh niên ở quầy lễ tân đang nhìn chúng ta thì phải?”
Lông tơ trên người Trang Hãn Học dựng đứng, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Rồi hắn nghe thấy mẹ mình nói với vẻ tiếc nuối: “Trông cũng đẹp trai đấy, cao lớn, cơ thể cường tráng, còn đẹp trai hơn cả mấy mẫu nam ở câu lạc bộ mẹ thường đến nữa…Con giúp mẹ hỏi số liên lạc của cậu ta nhé?”
Trang Hãn Học: “???”
– Hết chương 46 –
Ngài Trang Không Tiền Đồ
Biên tập: Aimee
Trang Hãn Học giật mình, cúi đầu nhìn ảnh trên bàn, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, cau mày.
Ba nói: “Tôi đã bảo có chỗ nào không đúng… Hỏi ra mới biết Giang Nhược Vân đi đóng phim rồi, cách đây cả ngàn dặm, hoàn toàn không khớp thời gian với anh. Bình thường anh đi chơi với ai? Người đàn ông trong ảnh là ai? Tại sao lại lằng nhằng với anh?”
Mấy tấm ảnh ba đưa ra chủ yếu gồm hai cảnh.
Một là lần trước hắn say rượu, Tiểu Thu ôm hắn vào khách sạn, lúc đó trời đã tối, lại cách xa, ảnh chụp không rõ lắm, chỉ chụp được một bóng người mơ hồ, chỉ có một tấm ảnh. Một cảnh khác là hắn vừa đi vừa nói chuyện với anh hai thì bị chụp, hắn không che chắn gì cả, anh hai thì đội mũ, mang khẩu trang, không chụp được mặt, cảnh này chụp được rất nhiều ảnh.
Ba chỉ vào anh hai trong ảnh, đen mặt hỏi: “Câm rồi à? Tôi hỏi người này là ai!”
Trang Hãn Học ra chiều khó nói, dù là Thu Triết Ngạn hay anh hai thì đều không tiện nói thẳng.
Trang Hãn Học nghĩ ngợi, đoạn hỏi ngược lại: “Ba thật sự muốn biết ạ?”
Với giọng điệu “Con sợ nói ra ba tức nhập viện mất”.
Nghe thế càng khiến người ta giận hơn.
Không đợi ba trả lời, Trang Hãn Học lại hỏi: “Ba à, mấy tấm ảnh này đâu ra vậy? Ba thuê thợ chụp à? Ba cho người theo dõi con hả?”
Ba nói: “Anh quan tâm chuyện đó làm gì, vấn đề không phải là ảnh ở đâu ra, mà là nội dung trong ảnh là thế nào.”
“Giải thích đi.”
“Tôi vẫn chưa tin lắm, trước kia anh hay đổi bạn gái, sao có thể quen đàn ông…”
Trang Hán Học vòng vo tam quốc, thấy ba mình vừa tức giận vừa nôn nóng, đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng, thì hắn lại làm như thể chuyện không liên quan đến mình.
Trang Hãn Học tiện tay cầm lấy tấm ảnh trên cùng, lật ngược lại, giơ ra trước mặt ba: “Ba, người này ba cũng quen đó, nhìn kỹ lại xem.”
Ba tức đến nỗi sắp xuất huyết não: “Còn là người quen của tôi à??”
Ông Trang nhớ lại một vài kỷ niệm rất khó chịu, bạn trai của con trai lớn cũng là người ông quen biết. Tô Tần Khải Minh là đứa ông nhìn từ nhỏ đến lên, ông tự nhận là mình đối xử không tệ với nó, chăm sóc công việc kinh doanh của gia đình, thậm chí còn tài trợ các hoạt động trường học, nhưng kết quả thế nào? Nuôi một đứa ăn cháo đá bát, dụ dỗ đứa con trai thông minh, giỏi giang của ông đi mất.
Nếu không vì đứa con mà ông luôn tự hào bỏ đi, phá hỏng kế hoạch của ông thì tình hình hiện tại đã không rối loạn như vậy.
Đã vậy, Trang Hãn Học còn nói đầy hiển nhiên: “Đúng vậy.”
Ba: “Tôi không muốn mất công đoán, đừng có vòng vo, đánh trống lảng nữa, rốt cuộc đây là ai, anh nói thẳng với tôi đi.”
Trang Hãn Học: “Vậy con nói nhé.”
Ba: “Nói đi.”
Trang Hãn Học: “Con nói thật đó.”
Ba thực sự muốn bóp ch ết hắn: “Rốt cuộc anh có nói không?”
Trang Hãn Học không hề sợ hãi, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói: “Đây là anh con.”
Ba sửng sốt: “Ai?”
Trang Hãn Học: “Anh con, anh ruột cùng cha cùng mẹ, con trai lớn của ba, Trang Hãn Thần.”
Ba: “…”
Lúng túng. Vô cùng lúng túng.
Cả phòng lặng ngắt như nghe được cả tiếng kim rơi.
Lúc này, Trang Hãn Học nghe thấy tiếng động sau lưng, hắn quay đầu lại, thấy Giang Tu Văn ngơ ngác đứng ở cửa, tay chân luống cuống.
Trang Hãn Học chưa kịp nói gì, ba đã lớn tiếng quát: “Ai cho phép con vào đây, ra ngoài!”
Giang Tu Văn bị dọa đến mức mặt mày tái mét, cậu nhìn Trang Hãn Học, rồi vội cúi đầu, quay người bỏ đi.
Trang Hãn Học nói với ba: “Sao ba lại nạt nộ một đứa trẻ thế? Ba làm nó hoảng rồi kìa. Ba già rồi mà vẫn còn hung dữ thế à?”
Ông Trang hiện đang rất mất mặt, không ngờ mình lại bày ra trò hề như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, việc Trang Hãn Học, một gã trai hư lại đi thích đàn ông quả thực khó tin. Sao… sao ông lại suýt tin chứ? Đều do chuyện năm xưa Trang Hãn Thần come out để lại cho ông một bóng ma tâm lý quá lớn.
Hai đứa này không giống nhau lắm, ông luôn cảm thấy đứa hời hợt như Trang Hãn Học dù làm gì cũng chẳng đáng ngạc nhiên.
Trang Hãn Học đi tới, thu dọn mấy tấm ảnh, cho vào túi tài liệu, đoạn hỏi: “Đây là Giang Tuyết Tình đưa cho ba à?”
Ông Trang lảng tránh câu hỏi: “Anh hai của anh về hồi nào? Nó còn mặt mũi về đây à? Về làm gì?”
Đúng vậy, đây chính là ba hắn, không chọc được góc này thì sẽ tìm góc khác để chọc.
Trang Hãn Học đáp: “Anh về thăm con chứ đâu phải về tìm ba. Con không nói cho ba biết chính là khiến ba bực bội đấy. Nhưng kết quả là ba lại thuê người theo dõi con, tự chọc tức mình. Biết phải làm sao đây?”
Dường như ba không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của hắn, ông bảo: “Anh của anh về nhà chắc chắn có lý do… nó đã chia tay với đứa họ Tô rồi à?”
Trang Hãn Học nói: “Chưa chia tay đâu ạ, hai anh vẫn tốt lắm. Năm ngoái họ còn nhận nuôi một đứa con gái nữa cơ.”
Mặt ba hắn lại trở nên khó coi.
Thấy ba không nói gì nữa, Trang Hãn Học hỏi: “Nói vậy ba có tin không? Ba muốn gặp anh hai không?”
Ba nghiến răng nghiến lợi: “Gặp thằng khốn đó làm gì? Không gặp!”
Trang Hãn Học ậm ừ, hắn đứng một lúc, chân hơi tê rồi, bèn hỏi: “Vậy ba còn muốn hỏi gì nữa không? Nếu không còn gì nữa thì con đi trước nhé.”
Ba: “Cút đi!”
Trang Hãn Học lẹ làng cút ngay.
Giang Tu Văn đang đứng ở hành lang phòng khách, thấy hắn, cậu có vẻ muốn nói chuyện nhưng lại không dám, Trang Hãn Học lịch sự mỉm cười với cậu, Giang Tu Văn cứng đơ người, lúng túng nói: “Xin lỗi…xin lỗi…”
Trang Hãn Học: “?”
Đi rồi, Trang Hãn Học mới lấy điện thoại ra, mở tin nhắn, trả lời:
[Xin lỗi, tôi mới vừa thấy tin nhắn. Bây giờ tình hình thế nào rồi?]
Giang Tu Văn không trả lời ngay, sau nửa tiếng, lúc Trang Hãn Học đã lái xe được nửa đoạn đường, mới thấy hồi âm của Giang Tu Văn:
[Mẹ em hiểu lầm rồi, lại chữa lợn lành thành lợn què.]
[Mẹ bảo em ở yên trong phòng ngủ, không được ra ngoài.]
[Em nghe tiếng ông già đó đánh mẹ, mắng mẹ. Sao mà em mặc kệ được, nên em đã ra bảo vệ mẹ.]
[Giờ ông ta đi rồi. Mẹ nói tay mẹ đau, chắc lúc nãy vô tình va phải, em đang đưa mẹ đến bệnh viện.]
[Em thấy thương mẹ lắm, nhưng cũng thấy mẹ tự làm tự chịu.]
Lại còn đánh phụ nữ nữa á? Trang Hãn Học thầm phê bình ông ba mình, đúng là chẳng ra gì.
Hắn thương hoa tiếc ngọc, cả đời chưa từng ra tay với phụ nữ.
Trang Hãn Học an ủi thằng bé vài câu, nhìn từ góc độ không liên quan đến quan hệ huyết thống, thì Giang Tu Văn cũng chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, bất kể cậu ta làm gì thì cũng đều là sai.
Trang Hãn Học về nhà, hôm nay mẹ ở nhà chứ không đi chơi với các chị em hay đám người mẫu nam.
Trang Hãn Học lấy mấy tấm ảnh có Thu Triết Ngạn ra khỏi túi tài liệu, phần còn lại mang về, mách với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ xem này, con thấy ba bây giờ hơi điên rồi. Anh hai âm thầm về gặp con, ba với bồ nhí thuê người theo dõi chụp trộm con, chụp được rồi đem đến hỏi con có mối quan hệ gì với người đàn ông này…”
Nhưng mẹ lại bắt sai trọng điểm: “Con nói gì? Anh con về rồi à?”
Trang Hãn Học: “…”
Gật đầu.
Hắn thấy vẻ vui mừng trên khuôn mặt mẹ, lòng mền nhũn, nghĩ rằng đàn ông và phụ nữ thật khác biệt.
Dù sao con cái cũng là máu thịt rơi ra từ người mẹ, mang thai mười tháng, vất vả gian khổ, nên phụ nữ thương con hơn đàn ông một chút.
Mẹ đứng bật dậy: “Giờ anh con ở đâu? Đưa mẹ đi gặp nó.”
Trang Hãn Học không đồng ý ngay, mà hỏi khéo: “Mẹ gặp anh hai làm gì?”
Mẹ nói: “Mẹ gặp con trai không phải là lẽ đương nhiên à?”
Trang Hãn Học hỏi: “Con hỏi có phải mẹ định quậy anh hai không…”
Mẹ nói dõng dạc: “Mẹ quậy anh hai con làm gì? Nó bỏ nhà đi bao năm, mẹ hết giận lâu rồi. Nó về thì tốt. Đưa mẹ đến đó đi.”
Trang Hãn Học hỏi anh hai một tiếng, anh đồng ý.
Hắn bèn đưa mẹ đi gặp anh hai.
Trang Hãn Học làm tài xế cho mẹ: “Gần mười một giờ đêm rồi, đi luôn hả mẹ? Hay để mai nha?”
Mẹ nói: “Mẹ không đợi được.”
Đã lên xe.
Mẹ rất phấn khích, nói liên tục: “Anh hai con đã rời khỏi nhà gần mười năm rồi.”
“Mẹ có hỏi thăm tin tức của nó, năm ngoái nghe nói nó đã kiếm được việc, rất giỏi giang, thậm chí đã làm đến vị trí cao cấp. Nó còn nhận nuôi một cô bé nữa, mẹ biết hết.”
“Anh con từ nhỏ đã xuất sắc, ở ngoài một mình mà vẫn có thể thành công như vậy.”
Lời nói đầy tràn tình yêu thương dành cho đứa con trai lớn.
Trang Hãn Học cảm thấy hơi chua xót, đúng vậy, anh hai từ nhỏ đã xuất sắc, không như hắn, một đứa vô tích sự. Hắn cũng một mình rời khỏi nhà, nhà không có, sự nghiệp cũng chẳng nên trò trống gì, phải lần mò trở về, muốn lừa tiền, nhưng không lừa được mà còn gây ra nhiều rắc rối.
Cũng là bỏ nhà ra đi mà sao giữa người với người lại khác biết đến vậy chứ?
Mẹ nói: “Còn ba con? Ông ta có nói muốn gặp anh hai con không?”
Trang Hãn Học lắc đầu: “Ba nói không muốn gặp anh hai.”
Mẹ cười, nói chắc nịch: “Ổng chỉ cứng miệng thôi, con cứ chờ mà xem, trước sau gì chắc chắn ông ấy cũng sẽ tìm gặp anh hai con thôi. Tính của lão già đó là vậy, thực ra ông ta thương anh hai con lắm. Thần Thần là đứa con trai đầu lòng của ổng, lúc đó ba mẹ lần đầu nuôi con, tay chân luống cuống, ông ấy còn tự tay thay tã cho anh con mà không hề chê bẩn.”
Trang Hãn Học hỏi: “Thế còn con?”
Mẹ: “Lúc con ra đời thì ba mẹ bận quá rồi, thật sự không có thời gian chăm con, chỉ có thể thuê bảo mẫu chăm con thôi.”
Hắn đúng là đứa được nhặt về rồi.
Trang Hãn Học đi một vòng bãi đậu xe của khách sạn, quả thực nhìn thấy xe của ba mình.
Mẹ cũng nhận ra, cười đắc ý: “Thấy chưa, mẹ đã nói ba con nhất định sẽ đến mà.”
Hắn tìm được chỗ trống rồi đậu xe.
Ba, mẹ và anh hai đều có mặt, cảnh tượng này thực sự làm người ta ngạt thở.
Trang Hãn Học dẫn mẹ đi qua đại sảnh, lúc này, hắn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở quầy lễ tân.
Trang Hãn Học sửng sốt.
Thu Triết Ngạn đang làm thủ tục nhận phòng, hẳn là cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ nên quay đầu lại, liếc hắn một cái.
Ánh mắt hai người giao nhau, dừng lại giữa không trung một lúc.
Sau đó ăn ý dời tầm mắt đi.
Thu Triết Ngạn cũng chưa đần đến mức thấy Trang Hãn Học đi cùng một phụ nữ có nét tương tự mà lao vào chào hỏi ngay.
Cứ giả vờ không quen biết trước đã.
Lúc này Trang Hãn Học mới thực sự hơi hoảng loạn.
Đợi thang máy.
Mẹ bỗng nói: “Cậu thanh niên ở quầy lễ tân đang nhìn chúng ta thì phải?”
Lông tơ trên người Trang Hãn Học dựng đứng, tim đập thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Rồi hắn nghe thấy mẹ mình nói với vẻ tiếc nuối: “Trông cũng đẹp trai đấy, cao lớn, cơ thể cường tráng, còn đẹp trai hơn cả mấy mẫu nam ở câu lạc bộ mẹ thường đến nữa…Con giúp mẹ hỏi số liên lạc của cậu ta nhé?”
Trang Hãn Học: “???”
– Hết chương 46 –
Ngài Trang Không Tiền Đồ
Đánh giá:
Truyện Ngài Trang Không Tiền Đồ
Story
Chương 46
9.1/10 từ 58 lượt.