Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Ngài Tổng Giám Đốc Buổi Tối Gặp! - Chương 39-2 Là Cô Chủ Động Cầu Hoan 2
Edit: Chuotminhminh
Beta: Thơ Thơ
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm quay người lại, cố gắng duy trì nụ cười với anh.
"Ngài Tưởng, rất cảm ơn anh đã tự lái xe đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi rất mệt lại không thoải mái, muốn lập tức về nhà tắm rửa và nằm nghỉ ngơi. Nếu ngài không còn yêu cầu gì, thế thì cho phép tôi cứ thế mà đi. Ngày mai tôi còn phải đi theo Bạch Ý Ca quay chụp nữa, thân thể chịu không nổi thì phải lập tức xin nghỉ."
"Thể lực của cô càng ngày càng kém, làm một lần thì đã chịu không nổi rồi."
"Đây không phải là do anh ép buộc tôi ở phía trên sao.."
Không xong.
Nhất thời không chú ý nói sai rồi.
Kỷ Ngôn Tâm vội vàng che miệng mình lại, khuôn mặt nhỏ nhăn lại chán nản.
Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt làm như nhướn mày, cố ý trêu đùa sự xấu hổ của cô: "Thì ra cô không thích ở mặt trên. Được, lần sau không cần dùng tư thế này làm với cô, đừng nóng giận nữa."
"!"
Biến thái!
Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm xoay người chạy mất.
Nhưng mà sau khi cô về đến nhà, trộm đứng ở cửa cầu thang nhìn về phía chiếc xe Bentley ở cửa tiểu khu đã không còn nữa. Cô thở ra một hơi rồi đỡ eo vào nhà. Tắm rửa xong, lập tức cả người cô nằm lăn ra trên giường hoàn toàn không có sức lực để nhúc nhích. Cô nhắm đôi mắt, không ngủ được. Cô mò mẫm lấy điện thoại từ túi xách ra, vừa xem thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ đến từ Bạch Ý Ca.
Giây tiếp theo Kỷ Ngôn Tâm thở dài gọi điện thoại cho Bạch Ý Ca.
Trong lòng cô chuẩn bị sẽ bị giận dỗi.
Sự thật đã chứng minh rằng sự chuẩn bị của cô rất có hiệu quả.
"Bây giờ cô là trợ lý hay tôi là trợ lý đây? Thậm chí đại tiểu thư ngài đây còn không thèm nhận điện thoại của tôi hả? Có phải muốn nổi loạn hay không? Nếu có ý kiến với tôi thì cứ nói thẳng, tôi có thể khiến ngài Tưởng chấm dứt hợp đồng với cô. Cô muốn về nhà làm nữ biên tập của cô thì đừng làm chậm trễ thời gian của tôi."
"Anh Bạch.."
"Câm miệng, tôi còn chưa mắng xong đâu."
"Được, được rồi, ngài mắng tiếp đi."
"Đương nhiên tôi còn muốn mắng tiếp, ai biểu cô không nhận điện thoại của tôi chứ? Hơn nữa là hai giờ đồng hồ không nhận điện thoại, cô đang làm cái gì vậy?"
"..."
Vấn đề này rất khó trả lời.
Cô không làm cái gì mà là bị làm..
Kỷ Ngôn Tâm khóc không ra nước mắt, chôn đầu ở dưới gối đầu phát cuồng.
"Tại sao cô không nói lời nào?"
"Anh à, là anh bắt tôi câm miệng mà?"
"Tôi bảo cô câm miệng thì lập tức câm miệng, ở trước mặt tôi cô ngoan như vậy sao?"
"..."
Trong lòng cô có một câu chửi không biết có nên nói hay không.
Nhưng mà vẻ mặt của Kỷ Ngôn Tâm đã không giấu được muốn nhổ vào Bạch Ý Ca.
Trong lúc nhất thời, hai người bế tắc trong im lặng.
Kỷ Ngôn Tâm cân nhắc lợi và hại, vẫn quyết định chủ động dỗ dành Bạch Ý Ca kiêu ngạo. Vì thế cô cười tủm tỉm nũng nịu nói: "Anh Bạch, anh đừng tức giận, là do tôi không tốt. Tôi không nên không nhận điện thoại của anh. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau. Vậy anh tìm tôi là nói về sắp xếp của ngày mai sao? Anh nói đi, bây giờ tôi sẽ ghi lại."
"Tôi muốn sa thải cô!"
Cuối điện thoại Bạch Ý Ca lạnh lùng nói.
Nghe vậy Kỷ Ngôn Tâm chớp chớp đôi mắt rất là vô tội, cũng không tức giận nói: "Anh Bạch, đừng gây rối. Tôi là trợ lý do ngài Tưởng tặng cho anh, anh đuổi không được. Trừ khi là do chính miệng ngài Tưởng nói tôi kết thúc công việc, nếu không tôi chắc chắn vẫn luôn ở bên cạnh của anh."
"Vậy tôi sẽ nói với anh ấy để anh ấy tặng cô cho tôi."
"Hử? Tặng cho anh là có ý gì?"
"Đương nhiên là để cô làm người phụ nữ của tôi rồi!"
"Chờ một chút!"
Phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm dường như là hoảng loạn.
Lúc này Bạch Ý Ca nhịn không được mừng thầm ở trong lòng, trong lòng rất là vui sướng.
Ngay lúc này đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm lo lắng nói: "Lời nói lúc nãy của anh là có ý gì, nói lại đi!"
"Tôi nói, tôi muốn ngài Tưởng tặng cô cho tôi, để cô làm người phụ nữ của tôi."
"Anh chắc chắn là tôi sao?"
"Là cô, Kỷ Ngôn Tâm!"
"Ha ha ha ha ha!"
"?"
Đột nhiên phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm làm cho Bạch Ý Ca không kịp phòng ngừa sững sờ.
Sau đó anh lập tức nghe được trong điện thoại truyền đến lời anh nói lúc nãy.
"Cô vậy mà ghi âm lời của tôi!"
"Cảm ơn món quà của anh Bạch. Tôi tin tưởng đoạn ghi âm này tuyệt đối sẽ làm cho tỉ lệ nhấp chuột chương trình trực tiếp của tôi bùng nổ."
"Người phụ nữ đê tiện vô sĩ này!"
"Quá khen quá khen!"
"..."
Thật hiếm thấy lần này Bạch Ý Ca bị tức giận đến yên lặng.
Nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm nói: "Anh Bạch, đừng như vậy mà. Sau này chúng ta phải hòa thuận ở chung với nhau, đừng đâm chọc lẫn nhau nữa, được không? Tôi đã đồng ý với ngài Tưởng sẽ không bóc trần bất cứ tin tức gì của anh, vì vậy anh đừng trêu chọc tôi là được."
"Tôi thật sự nghĩ không ra tại sao ngài Tưởng lại xem trọng loại con gái như cô."
"Xem trọng?"
Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ thực nghi ngờ cái từ này.
Nhưng mà, đột nhiên Bạch Ý Ca cười ái muội, sửa miệng nói: "Chẳng lẽ cô muốn tôi dùng động từ yêu sao?"
Yêu.. Là động từ sao?
Thượng sao?
Trong đầu Kỷ Ngôn Tâm nháy mắt hiện lên hình ảnh cô mới bị Tưởng Đình Kiệt hung hăng thượng ở trong xe.
Giây tiếp theo, cô kho khan dữ dội.
"Cô bị bệnh hả?"
Sự quan tâm của Bạch Ý Ca có chút bất ngờ.
Vì thế Kỷ Ngôn Tâm cũng làm bộ ho khan nói: "Đúng rồi, tôi mệt đến phát bệnh rồi, chút nữa còn phải uống thuốc đây?"
Trong khi nói cô nhìn vào thuốc tránh thai ở trên tủ đầu giường, cúi thấp đầu ngượng ngùng.
Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!