Ngài Cố Thân Mến!
Chương 75: Không có lệnh của tôi thì không được phép bị thương
55@-Translator: Nguyetmai
Không biết qua bao lâu, một bóng đen bao phủ cả người Hoắc Vi Vũ.
Cô ngẩng đầu lên, Cố Hạo Đình nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo chẳng khác nào băng trên vách đá.
Không khí xung quanh đột nhiên hạ thấp mấy độ liền.
"Bắt nạt người khác mới là bản năng của cô cơ mà? Tự hành hạ bản thân đâu được coi là bản lĩnh. Cô khiến kẻ khác khinh thường thật đấy." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Giờ phút này, Hoắc Vi Vũ hoàn toàn bùng nổ. Cô đứng phắt dậy, không màng nỗi đau nhức nhối truyền tới từ mắt cá chân, giận dữ quát: "Tôi không cần anh coi trọng! Có tự hành hạ mình cũng là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến anh hết!"
Ánh mắt Cố Hạo Đình đanh lại và bùng lên lửa giận. Hắn giữ chặt khuôn mặt cô, ra lệnh: "Thế thì từ giờ trở đi cô nhớ rõ cho tôi, cô là vợ tôi, từ đầu đến chân đều là của tôi! Cô phải có trách nhiệm với tôi, không có lệnh của tôi thì không được phép bị thương!"
Hoắc Vi Vũ hất tay hắn ra, mắng ầm lên: "Anh là cái thá gì mà bắt tôi phải có trách nhiệm với anh? Tôi bị thương đấy thì làm sao? Anh làm gì được tôi nào? Muốn giết tôi chứ gì? Thoải mái, dù sao tôi cũng chán sống lắm rồi!"
Cố Hạo Đình nghiến răng, tàn nhẫn cảnh cáo: "Tôi muốn bóp chết cô thì dễ như bóp chết con kiến! Cô càng muốn chết thì tôi càng không cho cô được như ý. Tôi sẽ bắt cô phải trơ mắt ra nhìn những người bạn mà cô coi trọng và yêu quý nhất mất đi hết thảy và chết trong tay tôi!"
"Cố Hạo Đình, anh hèn hạ vừa thôi!" Hoắc Vi Vũ vung tay tát thẳng vào mặt hắn. Nhưng chưa chạm được tới hắn thì cổ tay đã bị nắm chặt.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao, môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn nói: "Thế này mà cô đã thấy hèn hạ rồi à? Chẳng phải cô đã biết tôi là loại người gì từ lâu rồi hay sao? Nghe tôi thì sống, chống tôi thì chết, tôi chưa thất bại bao giờ."
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình đăm đăm, nắm tay siết lại, móng tay dài ghim chặt vào lòng bàn tay bị thương, máu chảy ròng ròng.
Cố Hạo Đình cảm nhận một dòng nước ấm chảy xuôi qua kẽ tay mình, liếc nhìn nắm tay cô đang túa máu, ánh mắt hắn càng thêm tối tăm.
Hắn ra lệnh: "Bỏ tay ra."
Hoắc Vi Vũ nắm tay chặt hơn, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Cô ghét bị ra lệnh, ghét bị trói buộc, ghét mất đi tự do mà kéo dài hơi tàn!
Toàn thân Cố Hạo Đình tỏa ra hơi lạnh như Satan bước tới từ địa ngục, mang theo thế có thể hủy diệt hết thảy. Hắn cảnh cáo: "Tôi đếm từ một tới ba, cô làm trái ý tôi thử xem. Một, hai, ba!"
Ngay khi hắn đếm tới ba, Hoắc Vi Vũ đã buông lỏng bàn tay đang siết lại.
Bao nhiêu ngang bướng tiêu tan hết. Cô bất lực rũ mắt xuống, lông mi run run, dòng lệ tủi hờn ứa lên ngập đầy khóe mắt mà nhất quyết không rơi.
Mở lòng bàn tay máu chảy đầm đìa của Hoắc Vi Vũ, Cố Hạo Đình chau mày, bế cô lên, đi về phía đường lớn.
Hoắc Vi Vũ chẳng thể làm gì. Cô giống như Tôn Hành Giả, mà Cố Hạo Đình là Phật Tổ Như Lai.
Cho dù cô có bảy mươi hai phép thần thông, cho dù cô lộn vèo một cái đi xa vạn dặm, cũng chẳng thể thoát nổi lòng bàn tay của Cố Hạo Đình.
Hắn lật tay thành gió, trở tay làm mưa. Hắn muốn bóp chết cô dễ dàng như bóp chết một con kiến, đúng theo lời hắn nói. Hắn nhẹ nhàng úp tay xuống, cô bị giam hãm cả năm trăm năm.
"Cố Hạo Đình, rốt cuộc đời trước tôi đã tạo bao nhiêu nghiệp mà kiếp này lại gặp phải anh cơ chứ?" Hoắc Vi Vũ than thở bi ai.
Cố Hạo Đình nghiến răng, sát khí trong mắt có thể nuốt chửng tất cả. Hắn gằn giọng: "Tốt nhất là đời này cô ngoan ngoãn nghe tôi nói đi, nếu không kiếp sau tôi lại tìm cô đấy."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn cúi xuống cắn mạnh lên môi cô một cái như trừng phạt vì câu nói lỡ miệng vừa rồi.
Ngài Cố Thân Mến!
Không biết qua bao lâu, một bóng đen bao phủ cả người Hoắc Vi Vũ.
Cô ngẩng đầu lên, Cố Hạo Đình nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo chẳng khác nào băng trên vách đá.
Không khí xung quanh đột nhiên hạ thấp mấy độ liền.
"Bắt nạt người khác mới là bản năng của cô cơ mà? Tự hành hạ bản thân đâu được coi là bản lĩnh. Cô khiến kẻ khác khinh thường thật đấy." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Giờ phút này, Hoắc Vi Vũ hoàn toàn bùng nổ. Cô đứng phắt dậy, không màng nỗi đau nhức nhối truyền tới từ mắt cá chân, giận dữ quát: "Tôi không cần anh coi trọng! Có tự hành hạ mình cũng là chuyện của tôi, chẳng liên quan gì đến anh hết!"
Ánh mắt Cố Hạo Đình đanh lại và bùng lên lửa giận. Hắn giữ chặt khuôn mặt cô, ra lệnh: "Thế thì từ giờ trở đi cô nhớ rõ cho tôi, cô là vợ tôi, từ đầu đến chân đều là của tôi! Cô phải có trách nhiệm với tôi, không có lệnh của tôi thì không được phép bị thương!"
Hoắc Vi Vũ hất tay hắn ra, mắng ầm lên: "Anh là cái thá gì mà bắt tôi phải có trách nhiệm với anh? Tôi bị thương đấy thì làm sao? Anh làm gì được tôi nào? Muốn giết tôi chứ gì? Thoải mái, dù sao tôi cũng chán sống lắm rồi!"
Cố Hạo Đình nghiến răng, tàn nhẫn cảnh cáo: "Tôi muốn bóp chết cô thì dễ như bóp chết con kiến! Cô càng muốn chết thì tôi càng không cho cô được như ý. Tôi sẽ bắt cô phải trơ mắt ra nhìn những người bạn mà cô coi trọng và yêu quý nhất mất đi hết thảy và chết trong tay tôi!"
"Cố Hạo Đình, anh hèn hạ vừa thôi!" Hoắc Vi Vũ vung tay tát thẳng vào mặt hắn. Nhưng chưa chạm được tới hắn thì cổ tay đã bị nắm chặt.
Cố Hạo Đình nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao, môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn nói: "Thế này mà cô đã thấy hèn hạ rồi à? Chẳng phải cô đã biết tôi là loại người gì từ lâu rồi hay sao? Nghe tôi thì sống, chống tôi thì chết, tôi chưa thất bại bao giờ."
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình đăm đăm, nắm tay siết lại, móng tay dài ghim chặt vào lòng bàn tay bị thương, máu chảy ròng ròng.
Cố Hạo Đình cảm nhận một dòng nước ấm chảy xuôi qua kẽ tay mình, liếc nhìn nắm tay cô đang túa máu, ánh mắt hắn càng thêm tối tăm.
Hắn ra lệnh: "Bỏ tay ra."
Hoắc Vi Vũ nắm tay chặt hơn, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Cô ghét bị ra lệnh, ghét bị trói buộc, ghét mất đi tự do mà kéo dài hơi tàn!
Toàn thân Cố Hạo Đình tỏa ra hơi lạnh như Satan bước tới từ địa ngục, mang theo thế có thể hủy diệt hết thảy. Hắn cảnh cáo: "Tôi đếm từ một tới ba, cô làm trái ý tôi thử xem. Một, hai, ba!"
Ngay khi hắn đếm tới ba, Hoắc Vi Vũ đã buông lỏng bàn tay đang siết lại.
Bao nhiêu ngang bướng tiêu tan hết. Cô bất lực rũ mắt xuống, lông mi run run, dòng lệ tủi hờn ứa lên ngập đầy khóe mắt mà nhất quyết không rơi.
Mở lòng bàn tay máu chảy đầm đìa của Hoắc Vi Vũ, Cố Hạo Đình chau mày, bế cô lên, đi về phía đường lớn.
Hoắc Vi Vũ chẳng thể làm gì. Cô giống như Tôn Hành Giả, mà Cố Hạo Đình là Phật Tổ Như Lai.
Cho dù cô có bảy mươi hai phép thần thông, cho dù cô lộn vèo một cái đi xa vạn dặm, cũng chẳng thể thoát nổi lòng bàn tay của Cố Hạo Đình.
Hắn lật tay thành gió, trở tay làm mưa. Hắn muốn bóp chết cô dễ dàng như bóp chết một con kiến, đúng theo lời hắn nói. Hắn nhẹ nhàng úp tay xuống, cô bị giam hãm cả năm trăm năm.
"Cố Hạo Đình, rốt cuộc đời trước tôi đã tạo bao nhiêu nghiệp mà kiếp này lại gặp phải anh cơ chứ?" Hoắc Vi Vũ than thở bi ai.
Cố Hạo Đình nghiến răng, sát khí trong mắt có thể nuốt chửng tất cả. Hắn gằn giọng: "Tốt nhất là đời này cô ngoan ngoãn nghe tôi nói đi, nếu không kiếp sau tôi lại tìm cô đấy."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô ngẩng lên nhìn hắn.
Hắn cúi xuống cắn mạnh lên môi cô một cái như trừng phạt vì câu nói lỡ miệng vừa rồi.
Ngài Cố Thân Mến!
Đánh giá:
Truyện Ngài Cố Thân Mến!
Story
Chương 75: Không có lệnh của tôi thì không được phép bị thương
10.0/10 từ 20 lượt.