Ngài Cố Thân Mến!
Chương 611: - Chương 611
85@-
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào văn kiện, nét mặt lạnh lẽo, cứng rắn, xa cách, cả người toát ra hơi thở “người sống chớ tới gần”.
Bếp trưởng đành buồn bực chạy ra ngoài.
Cố Hạo Đình lại chẳng đọc được một từ nào trong tờ văn kiện kia cả. Hắn nghiến răng thật chặt. Hắn căm ghét bản thân mình, bởi vì cảm xúc vẫn còn dễ dàng bị cô làm rối như tơ vò.
Hắn vứt hết tài liệu trên bàn xuống đất, day mạnh sống mũi, nhắm mắt lại để điều chỉnh tâm trạng của mình.
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
“Báo cáo Tư lệnh, Sói Hoang đã chuẩn bị xong, đang đợi lệnh, sẵn sàng lật tung sào huyệt của Hart. Xin Tư lệnh cho chỉ thị.” Đoàn trưởng Trần chỉ huy hành động lần này báo cáo.
“Xuất phát.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Đoàn trưởng Trần quay người, đi thẳng ra ngoài.
Cố Hạo Đình nhìn đăm đăm vào khoảng không, ngẩn người hồi lâu mới đứng dậy, đi xuống tầng hầm.
Mở cánh cửa đã phủ bụi từ lâu, trên bức tường treo đầy ảnh chụp của Hoắc Vi Vũ, bắt đầu từ khi cô mới một tuổi đến tận bây giờ.
Có lúc cô ngang bướng tinh nghịch chọc ghẹo bạn bè. Có lúc cô nghênh ngang kiêu ngạo khi trèo tường thành công.
Có lúc cô đạt thành tích đứng đầu toàn trường, đứng trên đài cao xem thường hết thảy.
Cô ngông cuồng, cô kiêu ngạo, cô coi trời bằng vung. Cô khóc, cô cười, cô đau buồn, ngẩn người, lặng yên, thương cảm.
Ngắm nhìn mỗi tấm hình ấy, đáy lòng hắn lại quặn đau thêm từng chút như bị côn trùng nhỏ chui vào rồi không thể bắt ra được, khiến hắn buộc phải chấp nhận cơn đau đến tận cùng tâm khảm. Đau mãi, đau mãi cũng thành quen. Nguồn : Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn nhật ký đã cũ.
Hoắc Vi Vũ mười bảy tuổi đã trở nên duyên dáng yêu kiều, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của cô đều khiến cho lòng người xao động.
Một hôm, hắn đến trường thăm cô. Cô vừa mới leo ra khỏi tường, thấy hắn thì vội vàng bỏ chạy.
Hắn nhặt được nhật ký cô đánh rơi trên đất, thấy rất nhiều trang trong ấy viết về mình.
Cố Hạo Đình tiện tay lật một trang:
“Hôm nay thật là xui xẻo, vừa về nhà đã gặp Cố Hạo Đình. Tất cả mọi người đều khen anh ta đẹp trai. Đẹp trai cái lông ấy!
Lông có đẹp trai không?
Há há.
Bảo sao trời lại mưa to thế, ông trời thấy người khác khen anh ta nên tức phát khóc luôn đấy!
Cho ông trời cái like này! Ông tinh mắt quá đi.”
Cố Hạo Đình nhìn nét chữ thanh thoát của cô, ánh mắt tối đi, lại lật thêm vài trang nữa:
“Hôm nay nhà trường tổ chức cho những mầm non của Đảng như bọn mình đi tham gia nghi thức trao quân hàm của quân đội.
Cố Hạo Đình, anh ta đang nhận quân hàm mới đấy nhé. Sắc mặt khó ở thế kia là sao? Mình mà là thủ trưởng của anh, mình sẽ cho anh ta mấy cái bạt tai rồi đuổi anh ta cút xéo đi.
Nói thử nghe coi, nhà anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cấp bậc cho anh ta vậy? Có tiền thì mua đồ ăn ngon có phải tốt hơn không?
Đi xem anh ta nhận huân chương làm mình bỏ lỡ mất hai tập Hoàn Châu cách cách, buồn nẫu cả ruột.
Mình biết một bí mật nhé. Trong lớp mình có người yêu thầm anh ta, còn mơ thấy anh ta và cô ấy cùng làm trò ấy ấy… ha ha ha, thực ra anh vẫn là con gà tơ đúng không, há há há há há há…
Nhìn sắc mặt anh ta như thế, mình biết chắc là đúng rồi, há há há há há, mình không cười anh ta đâu, há há há há há.”
Cố Hạo Đình khép cuốn nhật ký lại, đi ra ngoài. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đi tới nhà bếp, đứng từ bên ngoài nhìn vào trong. Không thấy Hoắc Vi Vũ đâu cả.
Ánh mắt Cố Hạo Đình sa sầm xuống…
Ngài Cố Thân Mến!
Chương 611
TƯ LỆNH, NGÀI GIẢ VỜ NỮA ĐI
“Là…” Bếp trưởng dừng lại một lát, nhớ đến thằng con đang nằm bẹp trên giường của mình. Tâm bệnh của Tư lệnh thì phải có tâm dược mới chữa được.
“Là Hoắc Vi Vũ ạ.” Bếp trưởng nói.
Ánh mắt của Cố Hạo Đình đột nhiên trở nên lạnh buốt. Hắn vung tay gạt một cái làm bát đũa rơi loảng xoảng dưới đất, nghiêm nghị nói: “Bảo cô ta cút đi.”
Bếp trưởng không ngờ Tư lệnh lại phản ứng như vậy, bèn giải thích: “Cô ấy…”
“Tôi không muốn nói lần thứ hai! Ai cho cô ta vào đây?” Cố Hạo Đình ngắt lời, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
Bếp trưởng sợ run người, cúi đầu nói khẽ: “Là cậu Trần bên ban hậu cần ạ.”
“Bảo anh ta cút luôn. Ra ngoài đi.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào văn kiện, nét mặt lạnh lẽo, cứng rắn, xa cách, cả người toát ra hơi thở “người sống chớ tới gần”.
Bếp trưởng đành buồn bực chạy ra ngoài.
Cố Hạo Đình lại chẳng đọc được một từ nào trong tờ văn kiện kia cả. Hắn nghiến răng thật chặt. Hắn căm ghét bản thân mình, bởi vì cảm xúc vẫn còn dễ dàng bị cô làm rối như tơ vò.
Hắn vứt hết tài liệu trên bàn xuống đất, day mạnh sống mũi, nhắm mắt lại để điều chỉnh tâm trạng của mình.
“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
“Báo cáo Tư lệnh, Sói Hoang đã chuẩn bị xong, đang đợi lệnh, sẵn sàng lật tung sào huyệt của Hart. Xin Tư lệnh cho chỉ thị.” Đoàn trưởng Trần chỉ huy hành động lần này báo cáo.
“Xuất phát.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Đoàn trưởng Trần quay người, đi thẳng ra ngoài.
Cố Hạo Đình nhìn đăm đăm vào khoảng không, ngẩn người hồi lâu mới đứng dậy, đi xuống tầng hầm.
Mở cánh cửa đã phủ bụi từ lâu, trên bức tường treo đầy ảnh chụp của Hoắc Vi Vũ, bắt đầu từ khi cô mới một tuổi đến tận bây giờ.
Có lúc cô ngang bướng tinh nghịch chọc ghẹo bạn bè. Có lúc cô nghênh ngang kiêu ngạo khi trèo tường thành công.
Có lúc cô đạt thành tích đứng đầu toàn trường, đứng trên đài cao xem thường hết thảy.
Cô ngông cuồng, cô kiêu ngạo, cô coi trời bằng vung. Cô khóc, cô cười, cô đau buồn, ngẩn người, lặng yên, thương cảm.
Ngắm nhìn mỗi tấm hình ấy, đáy lòng hắn lại quặn đau thêm từng chút như bị côn trùng nhỏ chui vào rồi không thể bắt ra được, khiến hắn buộc phải chấp nhận cơn đau đến tận cùng tâm khảm. Đau mãi, đau mãi cũng thành quen. Nguồn : Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn nhật ký đã cũ.
Hoắc Vi Vũ mười bảy tuổi đã trở nên duyên dáng yêu kiều, mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của cô đều khiến cho lòng người xao động.
Một hôm, hắn đến trường thăm cô. Cô vừa mới leo ra khỏi tường, thấy hắn thì vội vàng bỏ chạy.
Hắn nhặt được nhật ký cô đánh rơi trên đất, thấy rất nhiều trang trong ấy viết về mình.
Cố Hạo Đình tiện tay lật một trang:
“Hôm nay thật là xui xẻo, vừa về nhà đã gặp Cố Hạo Đình. Tất cả mọi người đều khen anh ta đẹp trai. Đẹp trai cái lông ấy!
Lông có đẹp trai không?
Há há.
Bảo sao trời lại mưa to thế, ông trời thấy người khác khen anh ta nên tức phát khóc luôn đấy!
Cho ông trời cái like này! Ông tinh mắt quá đi.”
Cố Hạo Đình nhìn nét chữ thanh thoát của cô, ánh mắt tối đi, lại lật thêm vài trang nữa:
“Hôm nay nhà trường tổ chức cho những mầm non của Đảng như bọn mình đi tham gia nghi thức trao quân hàm của quân đội.
Cố Hạo Đình, anh ta đang nhận quân hàm mới đấy nhé. Sắc mặt khó ở thế kia là sao? Mình mà là thủ trưởng của anh, mình sẽ cho anh ta mấy cái bạt tai rồi đuổi anh ta cút xéo đi.
Nói thử nghe coi, nhà anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền để mua cấp bậc cho anh ta vậy? Có tiền thì mua đồ ăn ngon có phải tốt hơn không?
Đi xem anh ta nhận huân chương làm mình bỏ lỡ mất hai tập Hoàn Châu cách cách, buồn nẫu cả ruột.
Mình biết một bí mật nhé. Trong lớp mình có người yêu thầm anh ta, còn mơ thấy anh ta và cô ấy cùng làm trò ấy ấy… ha ha ha, thực ra anh vẫn là con gà tơ đúng không, há há há há há há…
Nhìn sắc mặt anh ta như thế, mình biết chắc là đúng rồi, há há há há há, mình không cười anh ta đâu, há há há há há.”
Cố Hạo Đình khép cuốn nhật ký lại, đi ra ngoài. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đi tới nhà bếp, đứng từ bên ngoài nhìn vào trong. Không thấy Hoắc Vi Vũ đâu cả.
Ánh mắt Cố Hạo Đình sa sầm xuống…
Ngài Cố Thân Mến!
Đánh giá:
Truyện Ngài Cố Thân Mến!
Story
Chương 611: - Chương 611
10.0/10 từ 20 lượt.