Ngài Cố Thân Mến!
Chương 539: - Chương 539
Chương 539 ANH LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA EM
Hoắc Vi Vũ không phát hiện ra ánh mắt ai kia đang tỏa sáng lập lòe, kể tiếp: “Cô gái đó nghĩ nếu khách đến nhà mà nghe thấy con vẹt mái này nói như vậy thì chắc chắn sẽ nghĩ mình là gái hư. Cho nên cô ấy miệt mài dạy con vẹt học nói những câu khác, thế mà nó vẫn chỉ nói mỗi một câu kia. Một ngày nọ, cô nghe nói ở nhà cha mẹ đỡ đầu của mình có một con vẹt trống rất ngoan. Thế là cô ấy mang con vẹt mái đến, hy vọng con vẹt trống có thể dạy dỗ nó. Anh đoán xem kết quả thế nào?”
“Con vẹt mái dạy hư con vẹt trống luôn à?” Cố Hạo Đình hỏi rất đứng đắn.
Hoắc Vi Vũ bật cười. Cô thấy cái vẻ nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn cực kì đáng yêu. Chắc hồi xưa khi còn trong nhà trẻ, cậu bé Cố Hạo Đình ngoan ngoãn lắm.
“Cười gì?” Cố Hạo Đình chau mày: “Chẳng lẽ con vẹt trống dạy được con vẹt mái? Tỉ lệ chắc là bằng 0.”
“Con vẹt mái thấy con vẹt trống đang gật gù cầu nguyện, mới đầu cũng thấy ngại, chỉ dám mon men lại gần rồi hỏi: ‘Anh có muốn lên giường với tôi không?’ Con vẹt trống bỗng thốt lên: ‘Ôi má ơi, con cầu nguyện bao nhiêu năm, cuối cùng cũng cầu được ước thấy rồi’.”
Cố Hạo Đình nhoẻn miệng, mỉm cười. Hắn biết ngay sẽ là như vậy mà.
Thoa thuốc cho Hoắc Vi Vũ xong, lại chăm chú băng bó lại tử tế rồi mới nói: “Chuyện cười này chắc là do người Đông Bắc viết.”
“Sao lại thế?”
“Bọn họ hay nói cái giọng điệu đó lắm.” Cố Hạo Đình đáp.
Vừa nhắc đến Đông Bắc, Hoắc Vi Vũ đã nghĩ ra một chuyện cười nữa: “Em kể anh nghe thêm cái này. Anh biết sinh viên đại học đến từ khắp các miền đất nước đúng không, cho nên đôi khi xảy ra tình trạng bất đồng ngôn ngữ. Một ngày nọ, một sinh viên Đông Bắc ăn cơm cùng một sinh viên Giang Tô. Sinh viên Đông Bắc hỏi: ‘Hôm nay làm miếng* gì?’
Sinh viên Giang Tô mới hỏi: ‘Làm miếng là sao?’
Sinh viên Đông Bắc đáp: ‘Ý là ăn gì ấy mà.’
Sinh viên Giang Tô hiểu rồi.
Tối đến, hai người gặp nhau trong nhà vệ sinh của ký túc xá, sinh viên Đông Bắc nhìn thấy bèn nói: ‘Hai đứa mình làm phát đi.’
Vẻ mặt sinh viên Giang Tô không khác gì bị sét đánh.”
(*) Trong cách nói của người Đông Bắc, từ “整” – “chỉnh” được dùng linh hoạt với rất nhiều ý nghĩa, có nghĩa gốc là toàn bộ, chỉnh đốn, sửa sang, còn có nghĩa là làm, ăn… thay thế nhiều động từ khác.
Hoắc Vi Vũ vừa kể xong thì đã cười trước.
Cố Hạo Đình băng bó cho cô cẩn thận rồi nhìn cô đăm đăm. Hoắc Vi Vũ thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng như vậy thì không cười nữa: “Không buồn cười hả?”
“Hoắc Vi Vũ.” Cố Hạo Đình trầm giọng gọi: “Trước khi anh đạp Duật Cẩn xuống, dù anh nói gì, làm gì, em cũng đừng nghe, đừng nhìn. Em chỉ cần nhớ anh là chồng em thôi, hiểu không?”
Vietwriter.vn
Nỗi hoảng hốt không tên bỗng trào dâng trong lòng Hoắc Vi Vũ khiến cho cô lo lắng khôn nguôi, nhưng trong lúc này đây, cô cũng không biết phải nói điều gì.
Cố Hạo Đình nhét hộp thuốc vào tay cô, dặn dò: “Đừng tùy tiện làm mình bị thương.”
Sau đó hắn lấy điện thoại, gọi đi: “Yểm trợ.”
Hoắc Vi Vũ biết hắn phải đi rồi. Lúc tiệc tàn bao giờ cũng quạnh quẽ. Vừa gặp được nhau đã phải chia ly sẽ khiến con người ta buồn bã hơn bao giờ hết. Không biết lần sau gặp mặt phải chờ đến khi nào.
Khóe mắt Hoắc Vi Vũ cay sè, cô rũ mắt, khẽ nói: “Anh nhớ bảo vệ mình.”
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm: “Hoắc Vi Vũ, chỉ cần em muốn thì dù thiên hạ lầm than, anh cũng sẽ cứu em ra. Thiên hạ này chẳng có liên quan gì với anh nhưng mà em thì có. Nếu một ngày nào đó em đổi ý thì chỉ cần nói cho anh biết là được.” Nói xong, Cố Hạo Đình quay người, mở cửa sổ, nhảy ra bên ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, nuốt nghẹn dòng nước mắt mặn đắng. Cuộc đời của cô ngời sáng nhờ sự xuất hiện của Cố Hạo Đình, cô không muốn cuộc đời của Cố Hạo Đình trở nên ảm đạm vì cô.
Duật Cẩn nói một câu rất đúng: Tình yêu thực sự là cùng nhau trưởng thành, chứ không phải là liên lụy lẫn nhau.
Ngài Cố Thân Mến!