Ngài Cố Thân Mến!
Chương 496: - Chương 496 PHÁT ĐIÊN LÊN ĐƯỢC
Chương 496 PHÁT ĐIÊN LÊN ĐƯỢC
Lần trước? Hoắc Vi Vũ có cảm giác như sấm chớp giật đùng đùng. Thì ra lần trước người làm chuyện đó trong khách sạn với cô là hắn. Giờ thì hay rồi, cô trộm gà không được còn mất nắm gạo. Lúc này trong đầu cô hiện lên toàn những lời trách mắng chửi bới.
“Ừ, anh làm mạnh quá.” Cô sửa lời, xong lại chột dạ nên đành cắn môi, cố chịu cảm giác cực kỳ đau đớn ở bên dưới.
Sao bảo sướng đến nỗi bay lên tận mây xanh cơ mà? Kẻ nào phát ngôn ra câu đấy hả, ra đây mau, cô phải cho kẻ đó biết tay!
Cố Hạo Đình thấy mắt cô rưng rưng ánh lệ lại không nỡ, cúi xuống hôn lên khóe mắt cô rồi ngậm lấy môi cô. Hắn không cử động, để yên như thế để cô dần quen với sự tồn tại của mình.
Cô cảm nhận được sự săn sóc của hắn, cũng vì là hắn nên cô dần bình tĩnh lại, chủ động lại gần hắn, mong hắn vui vẻ hơn một chút.
Nhưng với người lý trí đã bên bờ vực sụp đổ như Cố Hạo Đình thì làm như thế có khác nào khiêu khích mời gọi, làm sao mà hắn chịu được.
“Yêu tinh, lần này coi như là của anh, chờ xong rồi thì cho em chơi đến chán mới thôi.” Hắn nói đầy ám chỉ.
Cô còn chưa hiểu ẩn ý trong câu nói này thì hắn đã giữ chặt eo cô, bắt đầu tăng tốc.
Nước sóng sánh vỗ vào thành bồn rồi tràn ra ngoài. Giờ phút này, hắn vừa đẹp trai, vừa mạnh mẽ, vừa buông thả, rồi lại dịu dàng như nước.
Khi đã quen rồi, cô cũng không thấy đau nữa, thậm chí còn vì được kết nối với hắn mà trong lòng trào dâng cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào, ngày càng chìm đắm vào đáy mắt sâu thẳm đầy mê đắm của hắn.
Những tiếng rên rỉ mời gọi pha chút nũng nịu và khiêu gợi không ngừng vang bên tai, kích thích hắn bung tỏa hết sự nhiệt thành, máu trong người như cũng sục sôi cùng khao khát cháy bỏng.
Mà dù sao hắn đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, nên mới kích động quá đà.
Hoắc Vi Vũ thấy hắn gầm khẽ từng tiếng trầm khàn tựa một con thú hoang bị giam cầm đã lâu mà ngơ ngẩn cả người.
Cố Hạo Đình thu trọn biểu cảm của cô vào đáy mắt, mặt hơi ửng đỏ lạ thường, “Đàn ông lâu rồi không làm đều vậy.”
“Em có nói gì đâu.” Cô đáp khẽ.
Hắn phiền muộn vì đã để lại ấn tượng không tốt đẹp lắm cho cô, dù chỉ trong thoáng chốc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hắn bế cô lên giường, chưa để cô kịp hoàn hồn đã lại vồn vã hôn ngấu nghiến lấy môi cô.
…
Nửa tiếng sau.
Hoắc Vi Vũ chẳng còn sức mà nói, chỉ biết nắm chặt tay hắn, mười ngón đan vào nhau, không để hắn cày cuốc thêm nữa.
Họ đã làm mấy lần rồi, bây giờ tâm trí cô vẫn còn bay bổng tận mây xanh, chẳng nghĩ ngợi được gì. Cứ tiếp tục thế này cô sẽ ngất đi mất. Cô biết là hắn rất dũng mãnh, nhưng kéo dài lâu thế này thì khủng khiếp quá rồi.
“Ngủ một lát được không anh?” Cô khẽ hỏi.
Bây giờ cô thấy mệt lả cả người, không muốn nhúc nhích tí nào, còn mệt hơn cả chạy 1.000 mét nữa.
“Em ngủ đi, anh đi nấu sủi cảo cho em.” Nói rồi, Cố Hạo Đình đứng dậy, nhưng Hoắc Vi Vũ lại ôm lấy cánh tay hắn. “Nằm với em một lát đi.”
Hắn nằm cạnh cô, đặt tay lên eo cô nhẹ nhàng xoa bóp.
Hoắc Vi Vũ vùi mình vào lòng hắn, thoáng chút buồn thương. Dù cho sau này vĩnh viễn không thể ở bên nhau, chỉ cần có một ngày hôm nay thôi, cô cũng sẽ không còn gì để hối hận hay oán trách. Thật chẳng ngờ cô và hắn lại có ngày hôm nay.
Hoắc Vi Vũ hôn khẽ lên tim hắn. Nếu có thể, xin hãy cho thời gian dừng lại mãi thời khắc này…
Ngài Cố Thân Mến!