Ngài Cố Thân Mến!
Chương 470: - Chương 470
Chương 470 LẦN ĐẦU TIÊN HỢP TÁC THÂN MẬT CỦA CẶP ĐÔI CỐ - QUYỀN
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Tổng thống: “Thưa ngài Tổng thống thân mến, ngài cũng từng có tuổi trẻ, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, nào có ai khống chế được trái tim mình. Tôi với Tư lệnh Cố chưa từng có bắt đầu. Tôi vẫn luôn là bạn gái của Lâm Thừa Ân, điều này Tổng thống và Tư lệnh Cố đều biết. Trung tá Lý lấy cớ gì để mà nhảy ra bênh vực, nổi giận hay không cam tâm thay cho Tư lệnh đây? Mấy lời ngụy biện của hắn, tôi tin rằng các vị ngồi ở đây đều phân biệt được đâu thật đâu giả.
Thưa Tổng thống, tướng sĩ của ngài vì chuyện tình cảm của người khác mà sử dụng vũ khí, hơn nữa người bị thương còn là người vô tội. Hắn xem tính mạng người dân là gì chứ? Lại còn khiến lãnh đạo của mình rơi vào tình thế khó xử. Loại người này liệu có thích hợp để giúp ngài cầm quân bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, lợi ích của nhân dân không?
Tôi không hiểu đường lối quân sự của các ngài, cũng không biết vì sao mà chuyện của tôi được đưa thẳng lên tòa án quân sự. Nhưng tôi muốn tố cáo tội mưu sát của Trung tá Lý. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ. Vua phạm pháp, tội cũng như thứ dân. Tôi không muốn mọi người quên mất rằng hắn là kẻ cố ý giết người chỉ vì hắn là sĩ quan. Như vậy sẽ bôi nhọ danh dự quân nhân, khiến cho lòng dân không yên.
Ngài Tổng thống sẽ không vì tôi tố cáo tướng sĩ của ngài mà quay sang giận lây tôi đấy chứ?” Câu nói sau cùng của Hoắc Vi Vũ mới là câu trọng điểm.
Tổng thống vẫn nở nụ cười, thân thiết nói: “Sao lại thế được? Quân dân một nhà, quân do dân giám sát, nếu làm sai thì phải bị nghiêm trị. Chúng tôi bàn bạc lại rồi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”
Phiên tòa xét xử tạm dừng tại đây.
Hoắc Vi Vũ thả lỏng vai, tay khẽ run, bây giờ cô mới biết sợ. Hình như cô vừa nhặt lại mạng mình từ địa ngục về.
Theo bản năng, cô nhìn qua Cố Hạo Đình, song hắn chỉ liếc cô một cái rồi đi vào phòng trong.
“Tư lệnh Cố, anh thấy thế nào?” Tổng thống vừa hỏi vừa nhìn Cố Hạo Đình bằng ánh mắt sáng rực đầy dò xét.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn Tổng thống: “Chỉ riêng việc anh ta tự ý hành động đã đáng chết rồi, lại còn bôi nhọ đội quân của tôi thì càng phải chết không toàn thây đấy.” Cố Hạo Đình hoài nghi nheo mắt lại: “Tổng thống, chẳng lẽ Tổng thống nghĩ anh ta không làm gì sai sao?”
"Dĩ nhiên không phải, chẳng qua tôi cảm thấy người của anh thì tự anh xử lý sẽ ổn hơn.” Tổng thống khẽ cười.
Cố Hạo Đình đi ra khỏi phòng, liếc nhìn Trung tá Lý: “Là quân nhân thì phải phục tùng mệnh lệnh, không được tự ý hành động, càng không được làm người dân vô tội bị thương. Lý Vệ Uy, kể từ hôm nay anh bị tước bỏ quân tịch, giam ở nhà tù trên đảo, tước quyền làm chính trị suốt đời, đồng thời chấp hành án tử hình, tạm hoãn thi hành án phạt ba tháng."
Cố Hạo Đình nói xong, lạnh lùng đi về phía cửa, lướt qua Hoắc Vi Vũ rồi đi thẳng mà không thèm nhìn cô lấy một cái.
Lòng Hoắc Vi Vũ chùng xuống, cô cúi thấp đầu.
Trước mặt bỗng xuất hiện một bóng hình, Tổng thống đứng trước mặt cô, mỉm cười: “Chim khôn chọn cành mà đậu. Hoắc Vi Vũ, cô hãy chọn cho kỹ đi.”
Nói xong, Tổng thống cũng lướt qua cô, đi ra cửa. Quản gia Tăng lập tức chạy theo. Vietwriter.vn
“Quản gia Tăng nghĩ xem cô ta đang chọn Cố Hạo Đình hay chọn tôi?” Tổng thống hạ giọng hỏi.
“Cô ta đả kích Trung tá Lý rồi lại kiêng dè Tổng thống, nhưng vẫn có xu hướng nghiêng về phía Cố Hạo Đình.” Quản gia Tăng trầm giọng phân tích.
Trong mắt Tổng thống lóe lên sát khí, bước chân càng nhanh hơn: “Tạm thời không làm gì được cô ta, bảo bên nước G hành động đi.”
Hoắc Vi Vũ nhìn bóng lưng Tổng thống, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Cô nhất định phải gọi điện cho Cố Hạo Đình, cùng bàn bạc xem nước cờ tiếp theo nên đi thế nào, nếu không cô không yên tâm.
Ngài Cố Thân Mến!