Ngài Cố Thân Mến!
Chương 456: - Chương 456 THÌ RA ĐÂY CHÍNH LÀ SỤP ĐỔ
Chương 456 THÌ RA ĐÂY CHÍNH LÀ SỤP ĐỔ
Trong nhà Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ đập cửa, gào lên bằng giọng khản đặc: “Lâm Thừa Ân, anh thả em ra! Anh thả em ra! Đừng ép em phải hận anh. Mau thả em ra đi!”
Lâm Thừa Ân ngồi trên salon, trong đáy mắt chỉ có vẻ lạnh lùng và quyết liệt. Cậu ta không thể để Hoắc Vi Vũ đi chịu chết. Cậu ta sẽ chỉ càng thêm thù hận và căm ghét Cố Hạo Đình.
“Nếu anh không thả em ra ngoài, em sẽ chết trước mặt anh. Em không nói đùa với anh đâu. Một, hai, ba!” Hoắc Vi Vũ uy hiếp.
Không còn nghe thấy âm thanh gì trong phòng, Lâm Thừa Ân lo lắng mở cửa ra. Nhân cơ hội này, Hoắc Vi Vũ lao ra ngoài. Song Lâm Thừa Ân đã kịp thời túm chặt lấy tay cô.
“A!” Hoắc Vi Vũ cào tay Lâm Thừa Ân như phát điên, để lại những vết thương đỏ máu.
Lâm Thừa Ân không những không buông tay mà còn bắt được cánh tay kia của cô. Hoắc Vi Vũ tránh ra làm cậu ta chỉ kéo được quần áo trên người.
Một tiếng “xoẹt” vang lên. Áo quần đã ngâm nước rất dễ bị xé rách.
Hoắc Vi Vũ trở nên tức giận lên như một con mèo nổi điên, vừa cào cấu vừa đánh đấm, nhưng không sao thoát khỏi bàn tay của Lâm Thừa Ân được.
Cô há miệng cắn mạnh vào cánh tay cậu ta. Lâm Thừa Ân bị đau, bèn nắm tóc cô kéo ra. Trong đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Vi Vũ không còn lý trí, cô lao thẳng vào cắn cánh tay kia của người trước mặt.
Đồng tử của Lâm Thừa Ân co lại. Cánh tay cậu ta đang nắm tay Hoắc Vi Vũ giơ lên cao. Hoắc Vi Vũ không cắn được tay, bèn dời đôi mắt sắc lẻm về cổ cậu ta.
Lâm Thừa Ân nhận ra nguy hiểm, bèn đẩy mạnh Hoắc Vi Vũ một cái, khiến cô ngã xuống ghế salon. Cậu ta siết chặt hai tay cô, đẩy lên đỉnh đầu.
Lúc này, cô chỉ biết dùng chân ra sức đạp. Bị đạp đau, Lâm Thừa Ân đánh mất tất cả lý trí, lột hết vải rách trên người Hoắc Vi Vũ ra, dùng đầu gối đè chân cô rồi trói tay cô lại.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa, giãy không ra, bèn gào lên như dã thú: “AAAA!”
Dáng vẻ của cô quá dữ tợn, khiến cho Lâm Thừa Ân hơi khựng lại. Hoắc Vi Vũ nhân cơ hội giãy tay ra, song Lâm Thừa Ân lại túm lấy tay cô.
Hoắc Vi Vũ biết mình đánh không lại Lâm Thừa Ân, liền vòng chân ghìm chặt eo cậu ta, rồi siết chặt gáy cậu ta mà cắn xuống. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“A.” Lâm Thừa Ân rên lên đau đớn.
Cố Hạo Đình nghe thấy tiếng rên của Lâm Thừa Ân thì sắc mặt sa sầm xuống, cả người run lên. Hắn đạp văng cửa, hướng đôi mắt đỏ hằn tia máu nhìn về phía salon.
Lúc này, Hoắc Vi Vũ đang chủ động ôm eo Lâm Thừa Ân, hai chân quấn chặt lấy eo người đàn ông đó, mà Lâm Thừa Ân đang cởi trần phần trên. Mà nửa người trên của Hoắc Vi Vũ cũng đang trần trụi. Cô đang vùi đầu vào cổ Lâm Thừa Ân, chỉ hơi ngẩng lên nhìn ra cửa.
Thấy Cố Hạo Đình, ánh mắt cô như bị đóng đinh tại một chỗ, mang nét kinh ngạc. Cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ, bèn mơ màng gọi một tiếng: “Cố Hạo Đình!”
Lâm Thừa Ân nhìn thấy niềm vui ánh lên trong mắt Hoắc Vi Vũ, bèn nghiến răng, nắm cằm cô mà nói: “Tiểu Vũ, em làm anh dễ chịu quá, chúng ta tiếp tục sung sướng đi nào.”
Hoắc Vi Vũ rùng mình kinh hãi nhìn Lâm Thừa Ân. Lâm Thừa Ân trước mắt nào phải là người anh dịu dàng mà cô biết. Người này chỉ là một con quái vật xa lạ mà thôi! Lâm Thừa Ân, anh có biết mình đang nói gì không đấy?
Hoắc Vi Vũ nhìn ra cửa, toan giải thích. Nhưng Cố Hạo Đình đã không còn ở đó nữa rồi.
Cô sợ hãi, muốn đuổi theo ra ngoài. Lâm Thừa Ân lại giữ chặt tay chân cô, không cho cô động đậy, nói tiếp: “A! Tiểu Vũ, em mạnh nữa lên… Anh sắp...”
Hoắc Vi Vũ chết trân nhìn Lâm Thừa Ân, hét lên: “Cố… ưm ưm…”
Đôi môi cô bị Lâm Thừa Ân chặn kín, cậu ta không để cho cô phát ra âm thanh.
Trung tá Thượng không nhìn nổi nữa. Vốn dĩ anh ta đang muốn mắng cho Hoắc Vi Vũ một bài, nhưng bây giờ thấy bọn họ hôn nhau nồng thắm như vậy thì chẳng còn gì để nói nữa, thế là đành đuổi theo Cố Hạo Đình.
Giờ phút này, Hoắc Vi Vũ… thậm chí muốn chết ngay tức khắc.
Ngài Cố Thân Mến!