Ngài Cố Thân Mến!
Chương 446: - Chương 446
Chương 446 TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CỐ HẠO ĐÌNH
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lý Nghiên Hiền xong, Hoắc Vi Vũ cực kì khó chịu. Lý Nghiên Hiền coi như bị hủy hoại bởi tay Ngụy Tịch Phàm rồi. Nhưng mà, có lẽ bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể giữ được bình tĩnh và lý trí khi người đàn ông mình yêu sa vào vòng tay trìu mến của người đàn bà khác.
Dù ngòi nổ cho cuộc đời bi kịch của Lý Nghiên Hiền không phải là Hoắc Vi Vũ, nhưng có thể nói sự xuất hiện của cô chính là thêm dầu vào lửa. Nghĩ đến chuyện này, cô vừa cảm thương cho bà ta, vừa bất đắc dĩ.
***
Hoắc Vi Vũ mơ màng ngủ, lúc tỉnh dậy đã là hơn mười một giờ. Việc đầu tiên cô làm chính là vớ ngay lấy điện thoại mà xem tin nóng.
Vẫn chưa có bất cứ thông tin chính thức gì liên quan đến động thái mới nhất của nước B được đăng lên.
Cô đánh răng rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng, muốn tìm Trung tá Lý để hỏi thăm tình hình một chút. Hoắc Vi Vũ vừa ra khỏi cửa thì Trung tá Lý đi tới, hỏi cô với vẻ hơi khó xử: “Cô Hoắc muốn ăn trên phòng hay là xuống phòng ăn?”
“Ở trong phòng đi. Này…Cố Hạo Đình đến nước B rồi đúng không? Tình hình của anh ấy ở bên đó thế nào rồi?” Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ lo lắng.
Trung tá Lý cúi đầu xuống.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dấy lên dự cảm không lành: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Trung tá Lý không nói gì cả.
“Rốt cuộc là tình hình thế nào rồi?” Hoắc Vi Vũ hỏi dồn.
“Không biết tại sao hành tung của Tư lệnh bị bại lộ. Ngài ấy vừa đến nước B thì bị phần tử phản động bắt. Theo thông tin nội bộ, bọn chúng muốn giết Tư lệnh để cổ vũ lòng quân, bây giờ tính mạng của Tư lệnh như… chỉ mành treo chuông.” Trung tá Lý đáp lời.
Hai chân Hoắc Vi Vũ mềm nhũn, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống. Cô vịn vào khung cửa, trong mắt đong đẫm sương mù. Cố Hạo Đình không thể gặp chuyện gì bất trắc được!
“Thống lĩnh hải quân Hồng Việt Hải thì sao? Bọn họ định làm thế nào? Bọn họ không thể thấy chết mà không cứu được.” Hoắc Vi Vũ sốt sắng hỏi.
“Bây giờ họ không dám hành động vội vàng, sợ chọc giận phần tử phản động của nước B thì sẽ gây bất lợi cho Tư lệnh.”
“Nhưng nếu bây giờ không xuất quân uy hiếp thì chắc chắn Cố Hạo Đình sẽ chết. Người đàm phán đâu? Các người phải có người đàm phán cấp cao chứ?” Hoắc Vi Vũ vội hỏi.
“Tư lệnh chính là người đàm phán được chỉ định đi lần này. Bây giờ Tư lệnh vừa đi đã bị bắt, chẳng còn người đàm phán nào dám đi nữa.” Trung tá Lý trầm giọng nói.
“Tôi đi, anh sắp xếp giúp tôi, tôi muốn đến nước B.” Hoắc Vi Vũ kiên quyết nói.
“Thứ nhất, cô không có chức vụ gì; thứ hai, cô không thể đại diện cho quốc gia. Cô đi đàm phán cũng vô dụng.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Thế ai đi thì mới có tác dụng?” Hoắc Vi Vũ kích động bật hỏi, hai mắt đỏ hoe: “Người có chức vụ đại biểu quốc gia đâu? Sao lại không đi? Nếu họ đã không muốn đi thì sao lại không thể phái người muốn đi ra mặt chứ?”
“Bởi vì chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của bọn họ, có đi cũng chẳng có tác dụng gì.” Tổng thống đi tới từ hành lang.
“Vậy ông định từ bỏ Cố Hạo Đình sao?” Hoắc Vi Vũ kích động hỏi vặn lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Chúng tôi cũng không định từ bỏ. Nhưng so sánh với thể diện quốc gia, tôi tin là Tư lệnh sẽ tình nguyện hy sinh vì danh dự nước nhà.” Tổng thống đáp với giọng nặng nề.
Nếu như Cố Hạo Đình không thể trở về…Vậy thì…
“Đưa tôi đến nước B. Tôi muốn ở bên cạnh Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ kiên quyết nói.
“Chúng tôi sẽ không để cho chiến sĩ đổ máu vô ích…”
“Tôi không phải là chiến sĩ của các người, tôi chỉ là vợ của Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ ngắt lời Tổng thống.
“Vậy chúng tôi lại càng không thể để cô đi được.” Tổng thống cực kì dứt khoát. Sau đó ông ta dừng một chút rồi nhìn Hoắc Vi Vũ bằng ánh mắt thâm sâu: “Thực ra, còn có một cách khác giúp Cố Hạo Đình an toàn trở về.”
“Cách gì?”
Ngài Cố Thân Mến!