Ngài Cố Thân Mến!
Chương 443: - Chương 443
Chương 443 ĐƯỢC CẢ THIÊN HẠ YÊU CHIỀU CŨNG KHÔNG SÁNH BẰNG Ở BÊN CẠNH HẮN
Hoắc Vi Vũ chạy ra cửa sổ thì chợt nhớ ra cửa sổ này hướng vào trong.
Cô bèn đuổi theo ra cửa, thấy Cố Hạo Đình bước lên xe, đáy lòng xót xa như bị thả vào thùng giấm chua. Nhưng cô biết rằng mình không thể giữ hắn lại, chỉ có thể để hắn ra đi mà thôi.
Xe của Cố Hạo Đình đi thẳng đến sân bay trên đảo, hắn nhìn ra phía sau, thấy Hoắc Vi Vũ đang đứng ở cổng nhìn mình. Nỗi luyến tiếc dâng tràn trong lòng người đàn ông ấy. Hắn gọi điện thoại, nói: “Trung tá Lý, bảo cô ấy về đi.” Nói xong, bèn cúp điện thoại.
Trung tá Thượng nhìn Cố Hạo Đình đầy lo lắng: “Tư lệnh ơi, hay là để tôi đi cho, Tư lệnh ở nhà với cô Hoắc đi?”
“Thủ trưởng hải quân của bọn họ chỉ đích danh muốn tôi đến, những binh lính đặt cả lòng tin vào tôi, tôi không thể để cho bọn họ gặp chuyện, đừng nói nhiều nữa.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
…
Trung tá Lý đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, gật đầu, cung kính nói: “Tư lệnh bảo tôi mời cô vào trong.”
“Hoắc Vi Vũ, cô lại làm trò gì đấy? Nửa đêm nửa hôm không ngủ, cứ như con thần kinh, cô lại giở trò để ăn mày tình thương đấy à?” Tử Viện bị tiếng máy bay đánh thức, gắt gỏng lên với Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không để ý đến cô ta mà đi thẳng về phòng mình. Có điều Tử Viện lại duỗi chân ra muốn làm cô vấp ngã.
Hoắc Vi Vũ dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta: “Đừng có nhàn cư vi bất thiện, tôi không có tâm trạng cãi nhau với cô.”
“Nói cứ như tôi thích tranh cãi với cô lắm không bằng. À Hoắc Vi Vũ này, tôi nghe nói cô không phải là con gái ruột của ba cô hả?” Tử Viện nhoẻn cười, hỏi với vẻ rất vui.
Ánh mắt Hoắc Vi Vũ đanh lại: “Ai bảo thế?”
“Tôi có người bạn quen em họ cô, bạn tôi chụp được kết quả giám định ADN của cô và em họ trên QQ của cô ta, kết quả cho thấy hai người không có quan hệ huyết thống. Vậy chẳng phải cô không phải là con gái ruột của ba cô hay sao? Hóa ra là đồ con hoang.” Tử Viện cười càng hả hê hơn.
Hoắc Vi Vũ không thể hiểu nổi con người của Hoắc Thuần. Rõ ràng cô ta đã hại chết ba cô, sao còn có thể sống hiên ngang đến thế?
Hoắc Vi Vũ đi thẳng về phòng mình.
Tử Viện bám theo cô: “Rốt cuộc có phải thế thật không?”
“Thật hay giả thì liên quan gì đến cô?” Hoắc Vi Vũ hỏi bằng giọng lạnh lùng.
“Ha ha, thế cô có biết ba ruột mình là ai không? Sau khi ba cô chết mà ba ruột cô cũng không tìm cô à? Hoắc Vi Vũ, cô đáng thương quá.” Tử Viện thao thao bất tuyệt. Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ đóng sập cửa lại, ngăn giọng nói của Tử Viện ở bên ngoài.
Cô vừa mới đóng cửa được chốc lát lại nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cút!” Hoắc Vi Vũ gắt lên.
“Cô Hoắc, Tư lệnh bảo tôi đưa điện thoại cho cô.” Giọng nói của Trung tá Lý truyền vào.
Hoắc Vi Vũ mở cửa ra: “Xin lỗi anh, tôi cứ tưởng là Tương Tử Viện.”
Tương Tử Viện thò đầu ra: “Hoắc Vi Vũ, đồ kì thị giới tính, là nam thì cô mở cửa, là nữ thì cô đuổi đi, cô lăng loàn thế ba cô có biết không? Quả nhiên là mẹ nào con nấy, ha ha.”
Hoắc Vi Vũ lườm Tương Tử Viện một cái, chỉ muốn vả cho cô ả mấy phát.
Tương Tử Viện sợ hãi rụt đầu vào.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm. Cô ghét nhất là có người nói xấu cha mẹ mình.
“Cô Hoắc đừng giận, Tư lệnh nói cả hòn đảo này là của cô, nếu có ai khiến cô không thoải mái thì cô cứ đuổi đi.” Trung tá Lý nhắc nhở.
Tương Tử Viện: “…”
“Anh Hạo Đình nói thế lúc nào? Cô và người lính này dan díu với nhau, sợ tôi vạch trần nên mới muốn đuổi tôi đi chứ gì.” Tử Viện lại thò đầu ra, hùng hổ nói.
Ngài Cố Thân Mến!