Ngài Cố Thân Mến!
Chương 433: - Chương 433
Chương 433 TÔI ĐÃ MUỐN GIỮ THÌ ÔNG KHÔNG MANG ĐI ĐƯỢC
Càng đến gần căn biệt thự trên đảo, Hoắc Vi Vũ càng căng thẳng, tim cứ đập thình thịch như nổi trống, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
“Hừ, đúng là cái loại nhà giàu sốc nổi, lắm tiền rửng mỡ, ai mà mua đảo để ở, không sợ sóng thần sao?” Mai Kính Sơn nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ mặt đố kỵ. Ông ta liếc Hoắc Vi Vũ rồi nói với giọng quái gở: “Đàn ông lắm tiền sẽ trở nên sa đọa đấy, cô đừng để bị lừa.”
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười: “Thế như ông có được coi là lắm tiền không?”
Mai Kính Sơn á khẩu. Nói là không có tiền thì thật mất mặt, nhưng nói là lắm tiền thì chẳng phải tự vả miệng mình sao?
“Đúng là không biết điều. Cố Hạo Đình thiếu gì đàn bà.” Mai Kính Sơn nói bằng giọng bực dọc.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, mở cửa sổ ra nhìn khung cảnh bên ngoài. Từng làn gió biển mát lạnh ẩm ướt ùa tới thổi tung mái tóc cô. Lúc này đây, cô đã bình tĩnh hơn nhiều rồi.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa biệt thự.
Hoắc Vi Vũ nhìn mấy trăm người lính đứng gác quanh cổng, ai nấy đều cầm vũ khí, quân lực mạnh mẽ hơn trước đây gấp bội, trông cứ như sắp sửa có một trận chiến gió tanh mưa máu.
Cô xuống xe, đi theo Mai Kính Sơn đang mang vẻ mặt nặng nề, bước vào biệt thự.
Vừa liếc mắt nhìn, cô đã thấy ngay Cố Hạo Đình ngồi chính giữa phòng khách. Sau lưng hắn là mười mấy người lính đứng nghiêm chỉnh với gương mặt vô cảm. Trông hắn như một bậc vương giả ngạo nghễ thiên hạ, cặp mắt diều hâu đầy khí phách nhìn xuống khiến ai nấy đều phải e sợ.
Mai Kính Sơn bắt đầu vã mồ hôi đầy trán, mặt tái xanh. Ông ta nói: “Người cậu cần tôi mang tới rồi, giờ thả con gái tôi ra được chưa?”
“Thả? Ha.” Cố Hạo Đình đứng dậy, lập tức tỏa ra khí thế quân vương ngắm nhìn thiên hạ.
Mai Kính Sơn nhũn chân, bất giác lùi lại một bước.
Cố Hạo Đình nở cụ cười ngạo nghễ, ung dung nói: “Chắc Tướng quân Mai hiểu lầm rồi. Mai Lâm và Tử Viện là bạn thân. Họ đến chơi trên hòn đảo này của tôi cũng được một thời gian rồi. Nếu tướng quân không yên tâm thì có thể ở lại đây chơi mấy ngày.”
“Không cần, bà nhà tôi nhớ con gái. Trẻ con không hiểu chuyện, tôi sẽ đưa nó về dạy bảo cho tử tế.” Tướng quân Mai nói xong, trong mắt loáng qua mấy phần toan tính.
Cố Hạo Đình từ từ đi về phía Mai Kính Sơn, mỗi lần tiến thêm một bước là khí thế tăng thêm một bậc. Mai Kính Sơn thấy rợn người, lại lùi về đằng sau một bước.
Cố Hạo Đình tới trước mặt ông ta thì dừng lại, cúi nhìn ông ta rồi cất giọng lạnh lùng: “Tôi đã muốn giữ người thì ông không đưa đi được đâu. Tôi đã không muốn ông giữ chân ai thì ông cũng không cầm chân được người đó.”
Mai Kính Sơn bị dọa cho giật mình, cao giọng đáp trả: “Cố Hạo Đình, cậu định làm gì? Dù gì tôi cũng là người có địa vị, chẳng lẽ cậu định giam giữ tôi chắc? Định tạo phản hả?”
“Giam giữ? Tôi còn sợ ông đứng tốn đất của tôi, lãng phí oxy trên hòn đảo này đấy. Trung tá Thượng, tiễn khách.” Cố Hạo Đình ra lệnh. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mai Kính Sơn nhìn về phía Mai Lâm lúc này đang bị khống chế.
Đúng lúc đó, điện thoại của Cố Hạo Đình đổ chuông. Hắn thấy người gọi là Tổng thống thì như đã đoán được sự tình, bình tĩnh bấm nghe máy, hỏi: “Sao, tìm tôi có chuyện gì?”
“Phu nhân nhà tôi hẹn phu nhân của Tướng quân Mai ăn cơm, tiện thể ôn chuyện nên tôi muốn gọi cha con ông ấy sang cùng cho vui. Nhưng điện thoại của ông ấy tắt máy, mà tôi nghe nói ông ấy đang ở chỗ cậu nên mới nhờ cậu chuyển lời giúp.” Tổng thống mỉm cười nói với giọng ôn hòa.
“Con gái ông ta muốn ở lại chỗ tôi một tuần, Tử Viện cũng đang làm khách ở chỗ tôi. Con gái với nhau còn có nhiều chuyện để nói, chứ sang chỗ các ông thì lại không được tự nhiên. Tôi sẽ chuyển máy cho Tướng quân Mai, ông tự nói với ông ta đi.” Cố Hạo Đình tỏ ra bình thường, đưa điện thoại cho Mai Kính Sơn.
Tướng quân Mai nhận lấy di động với vẻ khó xử.
Bấy giờ, Cố Hạo Đình từ từ chuyển tầm mắt sang Hoắc Vi Vũ.
Ngài Cố Thân Mến!