Ngài Cố Thân Mến!
Chương 431: - Chương 431
105@-
“Gọi cho Cố Hạo Đình đi, báo với hắn là người phụ nữ của hắn đang nằm trong tay tôi. Khôn hồn thì trong vòng nửa tiếng nữa phải đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ tiễn người đàn bà của hắn đi chầu Tây Thiên đấy.” Mai Kính Sơn nghiêm giọng ra lệnh cho phụ tá đứng bên cạnh.
“Vâng.” Phụ tá gật đầu nghe lệnh, lấy điện thoại ra gọi.
Hoắc Vi Vũ thấy Mai Kính Sơn có ý đồ xấu, thầm đoán có khi nào ông ta định lấy cô ra để uy hiếp Cố Hạo Đình không. Cô không muốn Cố Hạo Đình bị uy hiếp, mà dù Tướng quân Mai có lợi dụng cô thì chắc cũng chẳng làm gì được Cố Hạo Đình đâu.
“Ông bắt nhầm người rồi. Tôi với Cố Hạo Đình không có quan hệ gì hết.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“Tốt nhất cô nên trông chờ hắn đến đây đi, nếu không chẳng bao lâu nữa là cô đi đời thôi.” Mai Kính Sơn nói đầy nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ bật cười trào phúng: “Chẳng phải Tướng quân vừa thua trong cuộc bầu cử đó sao, đang lúc đầu sóng ngọn gió thế này mà lại giết tôi thì có vẻ không ổn đâu. Ông đừng quên Khuê An Quyền là cấp dưới của ông, còn tôi là bạn gái của con trai của thuộc hạ của cấp dưới của ông. Ông không sợ làm thế sẽ mất lòng cấp dưới à?”
Tướng quân Mai đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng tay vào Hoắc Vi Vũ mà quát: “Tôi cược Cố Hạo Đình thích cô đấy!”
Lúc này, phụ tá của ông ta đã nối máy được với Cố Hạo Đình. Anh ta nói ngắn gọn: “Thưa Tư lệnh Cố, người yêu của Tư lệnh đang làm khách ở chỗ Tướng quân chúng tôi, tốt nhất Tư lệnh nên đến đây trong vòng nửa tiếng nữa.”
“Làm khách cái quái gì.” Mai Kính Sơn đá phụ tá, “Bảo với Cố Hạo Đình là Hoắc Vi Vũ đã bị tôi bắt rồi, trong vòng nửa tiếng nữa mà hắn không tới thì Hoắc Vi Vũ sẽ đi đời nhà ma ngay.”
Phụ tá tỏ vẻ khó xử, đưa điện thoại cho Tướng quân Mai rồi nói: “Cố Hạo Đình muốn tướng quân nghe máy ạ.”
Mai Kính Sơn nhận lấy điện thoại, bực bội gắt: “Có gì nói nhanh lên, mày còn là đàn ông thì mau tới đây.”
“Ba à, con đang ở chỗ Cố Hạo Đình.” Mai Lâm khẽ nói.
“Sao con lại ở chỗ hắn?” Mai Kính Sơn trợn trừng mắt, bực dọc đi qua đi lại, càng nghĩ càng thấy tức, nói với vẻ chán nản và phẫn nộ: “Ai bảo con đến chỗ hắn hả, không biết hắn là kẻ thù chính trị của ba à? Lần trước nó hủy hôn, con còn đòi tự sát, chẳng lẽ con quên hết rồi?”
“Tử Viện hẹn con ra đảo chơi, con đâu có biết hòn đảo này là của Cố Hạo Đình.” Mai Lâm càng nói càng lí nhí.
“Thế Cố Hạo Đình đâu? Bảo Cố Hạo Đình nghe máy đi.” Mai Kính Sơn bực bội gắt.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nói ung dung của Cố Hạo Đình truyền tới.
“Mày là đồ khốn nạn, lại dám bắt một đứa con gái tay không tấc sắt làm con tin.” Mai Kính Sơn mắng.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình cười khẩy: “Các tiền bối đời trước luôn có chiêu khống chế quân địch, mà lần nào dùng cũng hiệu nghiệm nên tôi mới thử xem sao, không ngờ hiệu quả lại khá tốt. Nghe đây, trong vòng nửa tiếng nữa phải đưa Hoắc Vi Vũ đến đảo của tôi. Lát nữa tôi sẽ gửi cho ông lộ trình đường biển.”
Mai Kính Sơn chưa kịp nói thêm gì Cố Hạo Đình đã cúp máy. Ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi lườm Hoắc Vi Vũ, cố tình khiêu khích: “Người đàn ông của cô gọi mấy ả đàn bà đến đảo của hắn chơi bời trác táng rồi đấy, xem ra hắn chẳng yêu gì cô.”
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, bình thản đáp: “Bản tính đàn ông vốn ham gái, chắc Tướng quân Mai cũng hiểu. Vợ là mỹ nhân trong mắt người khác, còn con mới là bảo bối của mình.”
Mai Kính Sơn bị Hoắc Vi Vũ nói trúng điểm yếu nên bắt đầu đắn đo. Rốt cuộc nên đi hay không đây?
Ông ta muốn xin Cố Hạo Đình thả Mai Lâm ra nhưng lại không muốn mất mặt. Mà nếu đi thì nghĩa là ông ta sẽ đặt chân lên địa bàn của Cố Hạo Đình, như thế quá nguy hiểm.
Ngài Cố Thân Mến!
Chương 431 TÔI CƯỢC RẰNG CỐ HẠO ĐÌNH THÍCH CÔ
Nửa tiếng sau, Hoắc Vi Vũ mở mắt ra, thấy Mai Kính Sơn đang ngồi ngay giữa phòng.
“Ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, lâu rồi không gặp.” Mai Kính Sơn nói với vẻ đắc ý.
Hoắc Vi Vũ thầm nghĩ: Liệu ông ta có biết bản mặt mình đáng khinh lắm không nhỉ?
“Chỉ mong quân thân mãi không tỉnh, thanh sơn không hẹn gặp lại.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên đáp trả.
Mai Kính Sơn nhíu mày. Mặc dù không hiểu lắm nhưng nghe câu “không hẹn gặp lại” kia, ông ta liền biết chẳng có ý gì tốt đẹp.
“Gọi cho Cố Hạo Đình đi, báo với hắn là người phụ nữ của hắn đang nằm trong tay tôi. Khôn hồn thì trong vòng nửa tiếng nữa phải đến gặp tôi, nếu không tôi sẽ tiễn người đàn bà của hắn đi chầu Tây Thiên đấy.” Mai Kính Sơn nghiêm giọng ra lệnh cho phụ tá đứng bên cạnh.
“Vâng.” Phụ tá gật đầu nghe lệnh, lấy điện thoại ra gọi.
Hoắc Vi Vũ thấy Mai Kính Sơn có ý đồ xấu, thầm đoán có khi nào ông ta định lấy cô ra để uy hiếp Cố Hạo Đình không. Cô không muốn Cố Hạo Đình bị uy hiếp, mà dù Tướng quân Mai có lợi dụng cô thì chắc cũng chẳng làm gì được Cố Hạo Đình đâu.
“Ông bắt nhầm người rồi. Tôi với Cố Hạo Đình không có quan hệ gì hết.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
“Tốt nhất cô nên trông chờ hắn đến đây đi, nếu không chẳng bao lâu nữa là cô đi đời thôi.” Mai Kính Sơn nói đầy nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ bật cười trào phúng: “Chẳng phải Tướng quân vừa thua trong cuộc bầu cử đó sao, đang lúc đầu sóng ngọn gió thế này mà lại giết tôi thì có vẻ không ổn đâu. Ông đừng quên Khuê An Quyền là cấp dưới của ông, còn tôi là bạn gái của con trai của thuộc hạ của cấp dưới của ông. Ông không sợ làm thế sẽ mất lòng cấp dưới à?”
Tướng quân Mai đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng tay vào Hoắc Vi Vũ mà quát: “Tôi cược Cố Hạo Đình thích cô đấy!”
Lúc này, phụ tá của ông ta đã nối máy được với Cố Hạo Đình. Anh ta nói ngắn gọn: “Thưa Tư lệnh Cố, người yêu của Tư lệnh đang làm khách ở chỗ Tướng quân chúng tôi, tốt nhất Tư lệnh nên đến đây trong vòng nửa tiếng nữa.”
“Làm khách cái quái gì.” Mai Kính Sơn đá phụ tá, “Bảo với Cố Hạo Đình là Hoắc Vi Vũ đã bị tôi bắt rồi, trong vòng nửa tiếng nữa mà hắn không tới thì Hoắc Vi Vũ sẽ đi đời nhà ma ngay.”
Phụ tá tỏ vẻ khó xử, đưa điện thoại cho Tướng quân Mai rồi nói: “Cố Hạo Đình muốn tướng quân nghe máy ạ.”
Mai Kính Sơn nhận lấy điện thoại, bực bội gắt: “Có gì nói nhanh lên, mày còn là đàn ông thì mau tới đây.”
“Ba à, con đang ở chỗ Cố Hạo Đình.” Mai Lâm khẽ nói.
“Sao con lại ở chỗ hắn?” Mai Kính Sơn trợn trừng mắt, bực dọc đi qua đi lại, càng nghĩ càng thấy tức, nói với vẻ chán nản và phẫn nộ: “Ai bảo con đến chỗ hắn hả, không biết hắn là kẻ thù chính trị của ba à? Lần trước nó hủy hôn, con còn đòi tự sát, chẳng lẽ con quên hết rồi?”
“Tử Viện hẹn con ra đảo chơi, con đâu có biết hòn đảo này là của Cố Hạo Đình.” Mai Lâm càng nói càng lí nhí.
“Thế Cố Hạo Đình đâu? Bảo Cố Hạo Đình nghe máy đi.” Mai Kính Sơn bực bội gắt.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nói ung dung của Cố Hạo Đình truyền tới.
“Mày là đồ khốn nạn, lại dám bắt một đứa con gái tay không tấc sắt làm con tin.” Mai Kính Sơn mắng.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình cười khẩy: “Các tiền bối đời trước luôn có chiêu khống chế quân địch, mà lần nào dùng cũng hiệu nghiệm nên tôi mới thử xem sao, không ngờ hiệu quả lại khá tốt. Nghe đây, trong vòng nửa tiếng nữa phải đưa Hoắc Vi Vũ đến đảo của tôi. Lát nữa tôi sẽ gửi cho ông lộ trình đường biển.”
Mai Kính Sơn chưa kịp nói thêm gì Cố Hạo Đình đã cúp máy. Ông ta tức đến nghiến răng nghiến lợi lườm Hoắc Vi Vũ, cố tình khiêu khích: “Người đàn ông của cô gọi mấy ả đàn bà đến đảo của hắn chơi bời trác táng rồi đấy, xem ra hắn chẳng yêu gì cô.”
Hoắc Vi Vũ nhếch môi, bình thản đáp: “Bản tính đàn ông vốn ham gái, chắc Tướng quân Mai cũng hiểu. Vợ là mỹ nhân trong mắt người khác, còn con mới là bảo bối của mình.”
Mai Kính Sơn bị Hoắc Vi Vũ nói trúng điểm yếu nên bắt đầu đắn đo. Rốt cuộc nên đi hay không đây?
Ông ta muốn xin Cố Hạo Đình thả Mai Lâm ra nhưng lại không muốn mất mặt. Mà nếu đi thì nghĩa là ông ta sẽ đặt chân lên địa bàn của Cố Hạo Đình, như thế quá nguy hiểm.
Ngài Cố Thân Mến!
Đánh giá:
Truyện Ngài Cố Thân Mến!
Story
Chương 431: - Chương 431
10.0/10 từ 20 lượt.