Ngài Cố Thân Mến!
Chương 428: - Chương 428
Chương 428 CÔ CÓ BIẾT VÌ CÔ MÀ TƯ LỆNH ĐẮC TỘI CẢ THIÊN HẠ RỒI KHÔNG?
“Khỏi cần. Anh tha tôi lần cuối, tôi cũng bỏ qua cho anh lần cuối. Chúng ta không ai nợ ai.” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
“Không ai nợ ai à, ha.” Cố Hạo Đình bật cười, giọng nói nhuốm vẻ buồn bã và chán chường, “Được, em nói sao thì là thế đi.” Hắn xoay người, ra khỏi phòng.
Hoắc Vi Vũ từ từ ngồi xuống giường, hàng mi dài rũ xuống che đi vẻ u ám dao động trong đôi mắt cô. Đôi mắt ấy không có vui mừng, không có buồn đau, không có nước mắt, không có tâm trạng gì khác. Lúc này đây, cô trống rỗng như một bức tượng không có sự sống.
Trung tá Thượng đẩy cửa bước vào, nói với vẻ bực bội: “Cái đồ rắc rối kia, Tư lệnh bảo tôi đưa loại khốn nạn như cô cút về.”
Câu nói ấy nện vào lòng cô đau nhói. Cô tưởng mình có thể thản nhiên chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn đau đớn khôn nguôi. Bây giờ thứ duy nhất còn sót lại chỉ có niềm kiêu hãnh này thôi.
“Không cần, tôi tự về được.” Hoắc Vi Vũ cầm di động lên, rút sim ra rồi bỏ lại di động. Cô đi lướt qua Trung tá Thượng, bước thẳng ra cửa.
“Cô không thấy mình bạc tình quá à? Cô hại mẹ của Tư lệnh mà Tư lệnh còn không trách tội cô, bây giờ làm vẻ thanh cao lạnh lùng đó cho ai xem?” Trung tá Thượng tức sôi máu.
Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, cả người run lên vì nín nhịn. Cô không hề hại mẹ Cố Hạo Đình! Cho dù có uy hiếp bà ta thì cũng giảm tổn hại xuống mức thấp nhất rồi! Cô đã cố hết sức giữ thể diện cho bà ta rồi. Thế mà họ lại không tin chuyện Thái Nhã muốn giết cô. Họ đổ oan cho cô, chẳng lẽ đến quyền tức giận cô cũng không có ư?
Thế nhưng, Hoắc Vi Vũ không nói gì, đi một mạch.
Trung tá Thượng không nuốt nổi cục tức này, anh ta đau lòng vì những gì Tư lệnh đã trả giá: “Sao loại đàn bà như cô không chết luôn đi, sống chỉ tổ hại người khác.”
Hoắc Vi Vũ dừng bước, quét nhìn Trung tá Thượng bằng ánh mắt sắc lạnh: “Tôi chết hay không thì có liên quan gì đến anh!”
“Tôi căm ghét cái kiểu ích kỷ của cô đấy! Cô có biết Tư lệnh đã trả giá bao nhiêu vì cô không? Vì cô mà ngài ấy gần như đắc tội cả thiên hạ, giờ thì hay lắm, cô phủi mông bỏ đi, còn ngài ấy vẫn đang phải dọn dẹp hậu quả cho cô. Dựa vào đâu mà cô bắt người khác phải làm nhiều như thế?” Trung tá Thượng tức tối trách móc.
“Tôi không hề bắt anh ta làm những chuyện đó!” Hoắc Vi Vũ vặc lại.
“Thế hóa ra Tư lệnh hèn quá tự làm tự chịu đấy à!” Trung tá Thượng tức đến mắt đỏ ngầu, lườm Hoắc Vi Vũ.
Hèn ư? Chẳng lẽ cô không như thế!
Cuối cùng Hoắc Vi Vũ không nói gì.
Lúc này, Cố Hạo Đình đi từ góc khuất ra, một tay đút túi quần, đôi mắt lạnh nhạt nhìn Hoắc Vi Vũ. “Trung tá Thượng, anh nói hơi nhiều rồi đấy.”
“Nhưng Tư lệnh, vì cô ta mà Tư lệnh…”
“Im miệng!” Cố Hạo Đình ngắt lời Trung tá Thượng rồi sai bảo: “Đưa cô ấy đi.”
Hoắc Vi Vũ quay người, đi thẳng ra ngoài, chẳng buồn quay đầu.
“Tư lệnh, vì cô ta mà Tư lệnh sắp khai chiến với nước B tới nơi rồi. Thế mà cô ta chẳng biết gì, còn ở đây lên mặt!” Trung tá Thượng giậm chân tức tối.
Cố Hạo Đình nhìn theo bóng lưng Hoắc Vi Vũ đã khuất dần. Cũng tại hắn yêu quá đậm sâu, còn cô thì không yêu hắn.
“Trung tá Thượng, ban nãy anh rủa cô ấy chết đi phải không?” Cố Hạo Đình nói với giọng lạnh giá, liếc Trung tá Thượng bằng ánh mắt buốt lạnh hơn cả ác quỷ dưới địa ngục.
Trung tá Thượng ngập ngừng rồi cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi Tư lệnh, tôi lỡ miệng.”
“Trong vòng một tuần phải tra rõ ai sai người giết cô ấy. Không tra được thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Cố Hạo Đình lạnh lùng ra lệnh.
Trung tá Thượng kinh ngạc: “Tư lệnh thực sự tin rằng phu nhân sai người giết Hoắc Vi Vũ sao?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tôi tin cô ấy khinh thường hành động nói dối.” Cố Hạo Đình nói rồi bước ra cửa, hòa mình vào bóng tối…
Ngài Cố Thân Mến!