Ngài Cố Thân Mến!
Chương 404: - Chương 404
Chương 404 CÔ MANG THAI RỒI BIẾT KHÔNG?
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm vào Hoắc Thuần đang hùng hồn vạch trần chuyện mà ả cho là sự thật.
Hoắc Vi Vũ bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày còn bé. Từ khi Hoắc Vi Vũ còn nhỏ, ông nội đã không thích cô, sự không thích này được thể hiện rất rõ ràng. Cả nhà cô đến nhà ông nội ăn cơm, ông không bao giờ cho cô ngồi ăn ở bàn. Đôi khi Hoắc Thuần còn nhổ nước bọt vào bát cô, nhưng ông vẫn thiên vị Hoắc Thuần và nhìn cô với vẻ lạnh lùng. Mẹ lúc nào cũng ôm cô ngồi khóc, còn ba thì đưa hai mẹ con về. Nếu có thể không đến chỗ ông thì cô sẽ cố gắng tránh đi.
Nhưng trong trí nhớ của cô thì tình cảm giữa ba mẹ cô vô cùng tốt. Hai người chưa từng có mâu thuẫn, chưa bao giờ cãi cọ, đối xử với cô cũng cực kỳ tốt.
Làm sao có chuyện ấy chứ? Cô không phải là con của ba cô ư?
Tin tức này như sấm sét giữa trời quang, dội thẳng xuống đầu cô khiến cho cô choáng váng cả mặt mày.
“Đi, bây giờ chúng ta đi giám định ADN.” Hoắc Vi Vũ đỏ mắt kéo cánh tay Hoắc Thuần.
“Đi thì đi! Lên xe tôi!” Hoắc Thuần nói.
Bọn họ đến bệnh viện gần nhất rồi lấy máu, Hoắc Thuần còn cố ý nhờ quan hệ để bọn họ được xét nghiệm trước, sau đó cả hai ngồi ở phòng chờ để đợi kết quả cuối cùng.
Hoắc Vi Vũ ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn vào khoảng không.
Hoắc Thuần thì lấy gương soi xem khuôn mặt mình có bị Hoắc Vi Vũ tát lệch đi không. May mà không bị.
Cô ả trừng mắt khó chịu nhìn Hoắc Vi Vũ, mỉa mai nói: “Hoắc Vi Vũ, đừng tưởng cô xóa video trong di động thì tôi không có bản dự phòng. Cô coi thường trí thông minh của tôi quá rồi đấy.”
Hoắc Vi Vũ thản nhiên nhìn Hoắc Thuần: “Dám uy hiếp cả Thái Nhã, coi chừng về sau chết cũng không biết vì sao mình chết.”
“Cô nhầm rồi! Tôi chỉ uy hiếp Ngụy Tịch Phàm thôi. Lão già đó đúng là đói bụng ăn quàng, dám chơi cả bà già như Thái Nhã. Nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi. Phì, bà ta còn giới thiệu cho tôi một gã già hơn, đúng là đồ biến thái!” Hoắc Thuần hậm hực mắng mỏ.
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác. Bây giờ cô không còn tâm trạng mà quan tâm đến chuyện của người khác. Cô chỉ muốn biết kết quả giám định mà thôi.
Y tá khoa giám định đi ra, nói với bọn họ: “Đã có kết quả rồi, hai người không có quan hệ huyết thống. Với lại ai là Hoắc Thuần đấy nhỉ? Cô có thai rồi.”
Hoắc Thuần trợn mắt đầy kinh hãi: “Tôi có thai á?” Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, hoảng hốt đi ra khỏi bệnh viện. Trên thế gian này có rất nhiều chuyện trái khoáy, mà một trong số đó chính là người cha kính yêu không phải là cha ruột của mình.
Vậy thì ba cô là ai? Nếu quả thực là như thế thì ông nội căm ghét cô là điều dễ hiểu, ba vừa mới mất, ông đuổi cô ra khỏi nhà cũng hợp lý vô cùng.
Cô không đau buồn, không kích động, mà chỉ cảm thấy đáy lòng trống rỗng, càng nghĩ lại càng thê lương.
Đúng lúc này, điện thoại di động kêu vang. Thấy Lâm Thừa Ân gọi đến, Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhấc máy.
“Tiểu Vũ, em đang ở đâu đấy? Anh tìm thấy địa chỉ của gia đình thím Hoàng rồi, em nhớ thím Hoàng ngày xưa làm bảo mẫu cho nhà em không? Ba em vừa mất thì bà ta ta cũng biến mất, anh nghĩ có lẽ bà ta biết được gì đó. Chúng ta đi tìm bà ta đi.” Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trước, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Nếu như đây chính là bão tố, thì cứ để bão tố mạnh mẽ hơn đi. Cô muốn biết rốt cuộc thì ông trời còn muốn hành hạ cô đến mức nào mới chịu thôi.
“Em đang ở một bệnh viện gần công ty, anh qua đây đi, giờ em sẽ xin phép nghỉ.” Hoắc Vi Vũ lau nước mắt rồi nói.
Trốn tránh cũng vô dụng. Nếu phải đối mặt với kết quả thì nên đối mặt đi thôi.
Ngài Cố Thân Mến!