Ngài Cố Thân Mến!
Chương 395: - Chương 395
Chương 395 TÌNH CẢM CHỜ ĐỢI HAI MƯƠI NĂM CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC ĐÁP LẠI RỒI
Hoắc Vi Vũ hơi xúc động. Cô không cần danh tiếng, chẳng cần lợi lộc, không màng tiền bạc, không cầu quyền lực, cũng không cần chồng mình đẹp đẽ, cao quý, xuất sắc bao nhiêu. Cô chỉ cần được công nhận. Chỉ cần được hắn khẳng định bản thân và tôn trọng là tốt lắm rồi.
Cô đợi Ngụy Ngạn Khang suốt bảy năm ròng, chẳng chờ nổi một thân phận được gã ta công nhận. Nhưng giờ đây Cố Hạo Đình cho cô sự công nhận ấy, cho nên cô muốn quý trọng cuộc tình mới đâm chồi nảy lộc này.
Trung tá Thượng vội vàng báo cáo: “Tư lệnh, có sự cố xảy ra. Tần Minh vẫn luôn duy trì thế trung lập đột nhiên thay đổi. Hắn vận động phiếu bầu cho Tướng quân Mai, hội nghị tuyển cử này nguy hiểm lắm ạ.”
Cố Hạo Đình chau mày. Hắn nhất định phải giúp thủ lĩnh hải quân khu vực Hồng Việt Hải thắng cử lần này, có như vậy thì Khuê An Quyền mới đầu quân cho hắn. Chỉ có như thế thì Tiểu Vũ mới an tâm lấy hắn, an tâm làm vợ của Cố Hạo Đình.
Ánh mắt Cố Hạo Đình lạnh đi, toát ra ánh nhìn chết chóc. Hắn nhếch khóe môi mỏng, ra lệnh: “Triển khai phương án dự bị khẩn cấp, có thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Chuẩn bị trực thăng, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.”
“Vâng.” Trung tá Thượng gật đầu nghiêm túc.
Hoắc Vi Vũ căng thẳng nhìn Cố Hạo Đình, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng. Từ xưa đến nay, những kẻ công cao lấn chủ, nắm quyền quá lớn đều sẽ gặp phải sự kiêng dè của bậc quân vương. Một khi quân vương đã kiêng dè thì khó lòng phòng bị.
Hàn Tín, Ngũ Tử Tư, Bạch Khởi, Nhạc Phi, Cao Dĩnh, Viên Sùng Hoán… cô có thể liệt kê ra biết bao nhiêu tấm gương trong lịch sử đã rơi vào kết cục thảm thương.
Cố Hạo Đình vì cô mà trở thành cái đích cho tất cả mọi người công kích. Cô có tài đức gì mà khiến hắn phải làm đến vậy cho mình?
Nỗi chua xót dâng đầy trong lồng ngực, Hoắc Vi Vũ không nhịn được mà hỏi: “Cố Hạo Đình, anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
Cố Hạo Đình quay người nhìn cô đắm đuối: “Em có mong anh an toàn trở về không?”
“Đương nhiên là mong rồi.” Hoắc Vi Vũ đáp lời mà không cần suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình vươn tay kéo cô lại gần, giữ chặt gáy cô, cúi người đặt xuống đôi môi một nụ hôn sâu. Hắn kích động, và cũng vô cùng vui vẻ. Hóa ra không phải cô hoàn toàn không quan tâm đến hắn. Dường như tình cảm mà hắn ấp ủ bao năm, cuối cùng cũng được đáp lại một chút rồi. Rốt cuộc thì hắn cũng có thể nhen lên một tia hy vọng, rồi sẽ đến một ngày cô yêu hắn mà thôi.
“Chờ anh trở về.” Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
Trái tim Hoắc Vi Vũ hơi thắt lại.
Cô có cảm giác như hắn sắp sửa lao ra chiến trường thập tử nhất sinh.
“Rốt cuộc anh có gặp nguy hiểm hay không?” Hoắc Vi Vũ hỏi dồn.
“Nếu như anh không thể giúp thủ lĩnh hải quân khu vực Hồng Việt Hải chiến thắng thì em có lấy anh không?” Cố Hạo Đình hỏi, đoạn nhìn cô bằng ánh mắt rực sáng.
Bây giờ đầu óc cô rối hệt tơ vò. Cô nhớ Lâm Thừa Ân đã đối xử với mình tốt ra sao, mẹ Lâm đã tốt với cô như thế nào, nhớ người ba đã mất, nhớ hết thảy những gì Cố Hạo Đình đã làm vì cô… Trong thời gian ngắn ngủi, không sao suy nghĩ cho rõ ràng ngay được.
Cố Hạo Đình hơi nhếch khóe miệng. Hắn đã biết câu trả lời của cô rồi. Nỗi bi thương thoáng hiện trong đáy mắt, hắn hất cằm, kiêu ngạo nói: “Cất hết lo lắng của em đi, anh không thể nào thua được. Chỉ cần chờ làm cô dâu của anh là được rồi.”
Hắn quay người để lại cho cô một bóng lưng kiêu ngạo, rồi cùng Trung tá Thượng rời đi.
Hoắc Vi Vũ nghe tiếng động cơ gầm rú bên ngoài mới biết thì ra trực thăng đã đậu sẵn trên nóc nhà mình.
Cô chạy ra ngoài cửa sổ, chiếc trực thăng nhấp nháy đèn đã bay xa, rồi dần dần biến mất trong màn đêm đen đặc. Cảm giác bi thương quấn siết nơi đáy lòng cô. Hắn vì cô nên mới phải bôn ba đến vậy.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, đằng sau hội nghị tuyển cử tưởng chừng giản đơn ở thủ đô là bao nhiêu gió to mưa lớn, bao nhiêu tranh đấu khắc nghiệt, bao nhiêu kẻ thù ra đời, bao nhiêu chông gai phía trước…
“Cố Hạo Đình, cho dù anh thất bại thì em cũng vẫn muốn được gả cho anh.” Hoắc Vi Vũ thì thầm khẽ nói.
Ngài Cố Thân Mến!