Ngài Cố Thân Mến!

Chương 369: - Chương 369

139@-

Chương 369 CÀNG NGÀY CÀNG THÍCH CỐ HẠO ĐÌNH, CHỌN TÔI, CHỌN TÔI, CHỌN TÔI ĐI…

“Tổng thống sẽ không rảnh rỗi đến mức ấy chứ?” Cố Hạo Đình liếc nhìn Tổng thống.



Tổng thống nở nụ cười hiền hòa: “Chuyện vui nối tiếp chuyện vui là may mắn của nước nhà mà.”



“Hả?” Cố Hạo Đình cười lạnh: “Coi chừng vui quá hóa buồn, đầy quá thì tràn, cứng quá thì gãy đấy.” Nói xong, hắn đi một mạch đến bàn chủ tiệc.



Tổng thống cười nhẹ như thể không hề biết tới mâu thuẫn nhỏ vừa rồi. Ông ta cũng đi theo Cố Hạo Đình. Chủ nhân buổi tiệc lập tức đuổi theo.



Phùng Tri Dao siết chặt nắm tay, nói với theo bóng lưng của Tổng thống: “Hai người họ yêu thương thắm nồng như vàng đá. Được Tổng thống chỉ định việc cưới hỏi là vinh dự của họ đó, chẳng lẽ Tổng thống không coi trọng họ hay sao?”



“Bây giờ vàng còn nấu chảy được chứ nói gì tình yêu. Phụ nữ ngày xưa coi trinh tiết quan trọng như tính mạng, phụ nữ bây giờ bừa bãi tự mình đâm. Cô tự vượt giới hạn rồi mà lại bắt người khác sống như thời phong kiến à?” Y Phương Phương vừa bước ra khỏi đám đông đã buông một câu cực kì sắc bén.



Phùng Tri Dao bị nói trúng tim đen, chỉ còn biết siết chặt nắm tay.





Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô ta. Cô ta xám ngoét mặt mày, chạy thẳng ra khỏi cửa.



Hoắc Vi Vũ nhìn Y Phương Phương rồi gật đầu cảm ơn cô ấy. Y Phương Phương chỉ cười đáp lại rồi về chỗ mình.



Tổng thống đã tới, bữa tiệc bắt đầu.



Hoắc Vi Vũ lơ đãng nhìn về phía Cố Hạo Đình. Hắn đã thu lại khí lạnh khắp người, đang dựa lưng vào ghế đầy biếng nhác và thờ ơ, lắc nhẹ li vang đỏ trong tay. Hình như Tổng thống nói gì đó với hắn, nhưng hắn chẳng có hứng thú gì.



Khí thế của hắn áp đảo cả buổi tiệc này, nhưng dường như bản thân hắn lại cách biệt hoàn toàn với bầu không khí xung quanh.



Tâm trạng Hoắc Vi Vũ nặng nề như đá đè, cực kì không thoải mái.

Cánh tay cô bỗng bị chạm nhẹ một cái. Cô nhìn về phía Lâm Thừa Ân, hỏi: “Sao thế?”



“Em nhìn hắn suốt nửa tiếng rồi, mẹ anh đang nhìn em kia kìa.” Lâm Thừa Ân hạ giọng nói.



Bấy giờ Hoắc Vi Vũ mới ý thức được mình không kiểm soát nổi bản thân, muốn ra ngoài cho thoáng đãng một lúc: “Em đi rửa tay đây.”



Cô gật đầu một cái với cha mẹ Lâm Thừa Ân rồi đi ra vườn hoa phía sau biệt thự.



Dọc đường đi, Hoắc Vi Vũ vừa đi loăng quăng, vừa đá những hòn sỏi nhỏ rải rác trên đường. Lòng cô rối như tơ vò, chẳng có một phương hướng rõ ràng nào cho tương lai phía trước.



Không biết đi được bao xa, cô bỗng nghe thấy một vài âm thanh kỳ quái.



“Kiện Sinh, anh từ từ thôi, đau quá.” Tiếng rên nũng nịu hòa cùng tiếng thở dốc của Phùng Tri Dao truyền ra từ đằng sau cánh cửa.



“Hàng thật của ông đây thoải mái hơn gậy gỗ nhiều chứ hả? Cô em đừng có giả vờ ngoan hiền.” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, đẩy cánh cửa hơi hé ra.



Một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đang ghé sát vào sau lưng Phùng Tri Dao. Áo vẫn còn nguyên, nhưng quần thì… Hình như ông ta là phụ tá trông hơi thâm thấp bên cạnh Tướng quân Mai thì phải.



“Chậm… chậm… chậm thôi.” Phùng Tri Dao không chịu nổi, đầu lệch sang một bên, liếc mắt nhìn về phía cửa.



Hoắc Vi Vũ rụt đầu lại. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Phùng Tri Dao nhìn thấy bóng người thì hốt hoảng hô lên: “Ai? Ai ở đó?”



Mai Kiện Sinh cũng giật nảy mình, kéo quần lên, cầm súng đi ra cửa xem xét.



Hoắc Vi Vũ muốn tránh đi nhưng nơi này quá trống trải, chẳng có chỗ nào để mà tránh cả.



Cánh tay cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy. Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, Cố Hạo Đình kéo cô vào căn phòng sát vách rồi đóng sập cửa.



Thân thể hắn áp sát người cô. Hoắc Vi Vũ cảm nhận được lồng ngực của người đàn ông phía sau đang phập phồng dồn dập.



Cô ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt sắc bén của hắn. Cằm hắn bạnh ra, đôi mắt ẩn chứa cơn giận cháy bùng lên thành lửa nóng bủa vây khắp chốn, giam chặt lấy cô.



Hoắc Vi Vũ biết hắn đang giận, bao nhiêu điều muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt thành lời.



“Tôi và Lâm Thừa Ân, em thích ai hơn?” Cố Hạo Đình tra hỏi bằng giọng điệu ác liệt.



Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, không biết trả lời ra sao.

Cố Hạo Đình bật cười đầy giễu cợt, cả giận mất khôn: “Chuyện tối nay, bây giờ chúng ta làm luôn đi.”



Hoắc Vi Vũ hốt hoảng nhìn hắn. Hắn vung tay lên, chiếc váy trên người cô bị cởi xuống chỉ trong một giây.



Sau đó… Cố Hạo Đình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngực cô.


Ngài Cố Thân Mến!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngài Cố Thân Mến! Truyện Ngài Cố Thân Mến! Story Chương 369: - Chương 369
10.0/10 từ 20 lượt.
loading...