Ngài Cố Thân Mến!
Chương 340: - Chương 340
Chương 340 CÔ TIN HẮN, NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA CÔ
Hoắc Vi Vũ thấy hắn đứng giữa đám người. Dường như đằng sau còn có muôn vàn ánh hào quang, càng làm nổi bật lên khí thế rung chuyển đất trời của hắn.
Mắt cô chợt ẩm ướt. Chưa giây phút nào như lúc này cô lại mong ngóng hắn đến vậy. Hắn khiến cô tuyệt vọng, rồi lại vực dậy hy vọng trong cô.
Giang Khả nắm cánh tay cô, kéo đến đằng trước mình. Nòng súng lạnh như băng chĩa vào sau lưng cô.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng đờ.
Nước mưa quất vào người cô, nhanh chóng dính ướt tóc, tầm nhìn cũng mờ dần.
"Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng." Sĩ quan Ngô cầm loa hô lên.
Đôi mắt lạnh của Cố Hạo Đình theo dõi từng cử động của Giang Khả.
Các tay bắn tỉa đang trong tư thế sẵn sàng.
Giang Khả giật giật khóe miệng: “Cố Hạo Đình, anh cứ việc để tay bắn tỉa của anh nổ súng đi. Tôi bảo đảm sẽ để cô ta chết trước mắt tôi.”
Cố Hạo Đình tỏa ra hơi lạnh bức người.
Tất cả mọi người đang chờ lệnh Cố Hạo Đình, song hắn lại trầm mặc.
Mỗi một giây trôi qua như dài một thế kỷ. Hoắc Vi Vũ biết Giang Khả hiện giờ đang điên cuồng, mất lý trí. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể bị hắn đưa ra làm lá chắn.
Nhưng cô tin Cố Hạo Đình, cô không hề tỏ ra sợ hãi hay yếu đuối.
Phùng Tri Dao chờ đến mất hết kiên nhẫn nên lao ra.
Cô ta nắm chặt cánh tay Cố Hạo Đình, khóc lóc năn nỉ: “Hạo Đình, anh mau nổ súng đi. Không thể để Giang Khả chạy thoát được. Tôi đảm bảo hắn sẽ không giết Hoắc Vi Vũ đâu vì Hoắc Vi Vũ là đồng bọn của hắn mà.”
"Trung tá Thượng, lôi cô ta xuống.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Trung tá Thượng kéo tay Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao rút khẩu súng ngắn trong người Trung tá Thượng ra, lui về phía sau hai bước.
Cô ta nhắm thẳng súng vào Giang Khả.
Giang Khả cảnh giác nhíu mày.
Khẩu súng của cô ta nhích sang bên một chút, nhắm vào Hoắc Vi Vũ, nổ súng không chút do dự.
Đạn bắn khỏi nòng, sự việc xảy ra đột ngột khiến mọi người không kịp đề phòng.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy nguy hiểm nhưng đã không kịp nữa rồi. Chân cô như đóng đinh trên mặt đất, không động đậy được, huống chi cánh tay còn đang bị Giang Khả khống chế.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy trước mắt xoẹt qua một cái bóng.
“Phụp!” một tiếng, đạn bắn trúng gáy Giang Khả.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt nhìn Giang Khả. Cô không ngờ hắn lại cứu cô trong phút chót.
“Sao lại thế?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“Xin lỗi cô, làm liên lụy người vô tội như cô rồi. Tôi không muốn cô bị thương. Xin cô hãy đưa món đồ kia cho Giang Hạo Trần.” Giang Khả nhắm mắt lại, thân thể vô hồn trĩu nặng trên người Hoắc Vi Vũ.
Cô vốn không đỡ nổi hắn, chỉ có thể dìu Giang Khả ngồi xuống. Máu tươi theo nước mưa trôi xuống, nhuộm đỏ quần áo hai người.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ chứng kiến một người chết trước mặt mình. Trong khi đó, một giây trước, rõ ràng người sắp chết là cô.
Hoắc Vi Vũ không thể ngờ Phùng Tri Dao lại nổ súng về phía cô.
Cô nhìn về phía Phùng Tri Dao, mắt đỏ lên.
“Hạo Đình, anh thấy rồi đó, nếu cô ta không có quan hệ gì với Giang Khả thì tại sao hắn ta lại không tiếc thân mình cứu cô ta?” Phùng Tri Dao kích động.
Cố Hạo Đình tát Phùng Tri Dao một phát nổ đom đóm mắt. Phùng Tri Dao ngã nhào trên đất.
Hắn nhìn cô ta bằng đôi mắt sắc như muốn trực tiếp tùng xẻo cô ta vậy: “Cô nên cảm thấy may mắn vì cô ấy không chết, nếu không tôi sẽ chôn cô theo cô ấy luôn.”
Phùng Tri Dao ôm mặt, gào lên đầy kích động: “Sao anh không tin tôi? Cô ta với Giang Khả là cùng một giuộc, cho nên mới làm Minh Nặc bị thương. Vừa nãy anh cũng nhìn thấy rồi đó, Hoắc Vi Vũ chính là gián điệp.”
"Ai là gián điệp? Đưa lên đây cho tôi.” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy lại có thêm một đoàn người trang nghiêm đi tới. Tiếng bước chân đi đều dội vào màng nhĩ khiến đầu óc cô choáng váng.
Ngài Cố Thân Mến!