Ngài Cố Thân Mến!
Chương 334: - Chương 334
Chương 334 KHÔNG ĐỂ HẮN “TRÈO CAO” THÌ LÀM SAO KHIẾN HẮN “NGÃ ĐAU” ĐƯỢC?
Miệng đắng lưỡi khô, tâm trí hoảng loạn. Cô đã cố gắng quên đi lâu như vậy, thế mà lúc này đây hình như mọi cố gắng của cô đều trở nên vô dụng.
Nếu không nói, cô sợ sẽ khó chịu chết mất.
“À, tôi có xem tin tức, người ta bảo anh mất quyền quản lý Hồng Việt Hải. Anh cũng đừng nhụt chí, gặp chút trắc trở cũng tốt mà.” Hoắc Vi Vũ an ủi.
Cố Hạo Đình khẽ cười một tiếng, khóe môi cong lên kết hợp với đôi mắt ánh lên vẻ tự tin và cuồng vọng tạo thành dáng vẻ thật đặc biệt, đủ để người ta yên lòng.
“Do tôi cố ý thua đó, không để hắn 'trèo cao' thì làm sao khiến hắn 'ngã đau' được?” Cố Hạo Đình nói đầy ẩn ý.
"Sao?" Hoắc Vi Vũ hơi kinh ngạc. Hóa ra là hắn cố ý thua sao? Vậy mà làm cô lo lắng mất nửa ngày.
Cô biết mà. Hắn giỏi bày mưu nghĩ kế, túc trí đa mưu, cấp dưới cũng không thiếu người tài giỏi, sao có thể thua Tướng quân Mai được? Cô lo thừa rồi.
Cố Hạo Đình lại cười tươi tắn: “Em đang an ủi tôi, lo lắng cho tôi phải không?”
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi, quay cả người đi chỗ khác.
Cố Hạo Đình ôm cô từ đằng sau, kéo cô vào lòng. Hắn nhớ cô, vô cùng nhớ cô nên vừa thi đấu xong đã trở về đây ngay. Cho dù chỉ liếc mắt một cái thôi cũng đủ rồi.
Cũng giống như những lần trước đây, mỗi khi đại chiến trở về, hắn liền chạy đến khu chung cư nơi cô ở. Hắn không cần gì nhiều, chỉ mong được gặp cô là tốt rồi. Thế nhưng hôm nay, có vẻ như tình hình còn tốt hơn so với những lần trước.
Cho dù cô vẫn chưa thích hắn nhưng hắn cũng đã chờ hai mươi mấy năm rồi, giờ vẫn có thể kiên nhẫn chờ tiếp được.
Phía sau cánh cửa, Phùng Tri Dao nắm chặt tay, lừ mắt nhìn hai người họ. Cô ta còn tưởng cô gái kia là bạn của Y Phương Phương, hóa ra là người con gái của Cố Hạo Đình.
Che giấu kĩ quá nhỉ, ghê gớm quá nhỉ. Nếu không phải cô ta đến xem xét thì cô ta cũng không hề biết chuyện này.
Phùng Tri Dao quay người, lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại Cố Hạo Đình reo lên. Hắn nhìn màn hình, hiện tên người gọi là Phùng Tri Dao.
Hoắc Vi Vũ liếc mắt sang màn hình điện thoại của hắn, ánh mắt ảm đạm đôi chút, kéo tay hắn ra rồi lùi lại một khoảng cách an toàn.
“Anh bắt máy đi.” Hoắc Vi Vũ nói nhẹ, quay người đi tắt máy vi tính.
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô đầy ẩn ý. Hắn đoán là Hoắc Vi Vũ nghĩ rằng người con gái hắn yêu là Phùng Tri Dao.
Sắc mặt hắn lạnh đi, trong mặt hiện lên tia sắc bén, hắn bắt máy với vẻ bực dọc.
“Hạo Đình, anh đang ở đâu vậy?” Phùng Tri Dao nôn nóng hỏi.
“Tôi ở đâu liên quan gì đến cô.” Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
“Minh Nặc lại mất tích rồi.” Phùng Tri Dao khóc lóc.
"A." Cố Hạo Đình cười mỉa: “Tôi nhớ lần trước có nói với cô rồi, nếu thằng bé lại trốn nhà đi thì tôi không để cô chăm sóc thằng bé nữa.”
“Tôi biết đây là lỗi của tôi. Khoảng thời gian này tôi bị Thanh Vân ép đến phát điên nên không quan tâm nhiều đến thằng bé, nhưng thằng bé là em ruột của tôi, tôi phải nhanh chóng đi tìm nó!” Phùng Tri Dao dừng chốc lát, lại lớn tiếng: “Hạo Đình, anh không cần ép Thanh Vân cưới tôi nữa, tôi sẽ từ bỏ anh ấy.”
Cố Hạo Đình vẫn giữ giọng nói lạnh lùng, gương mặt vô cảm: “Vậy thì tôi phải nói lời cảm ơn cô thay Thanh Vân.” Nguồn : Vietwriter.vn
“Anh nhất định phải đối xử tuyệt tình với tôi vậy sao? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai chứ? Yêu một người cũng có lỗi sao!" Phùng Tri Dao mất bình tĩnh.
Cố Hạo Đình trầm mặc, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cũng đang nhìn về phía hắn. Lúc đối diện với ánh mắt của hắn, cô cảm thấy bối rối làm sao, đành cúp mắt xuống.
Cô đoán là Phùng Tri Dao gọi điện cho hắn, nói là sẽ không ép hắn, sẽ từ bỏ Thanh Vân gì gì đó.
Phùng Tri Dao không lấy Thanh Vân nên Cố Hạo Đình dấy lên hy vọng, muốn quay lại theo đuổi cô ta sao?
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay nhưng không để mình lộ ra vẻ khác thường, chờ quyết định cuối cùng của hắn…
Ngài Cố Thân Mến!