Ngài Cố Thân Mến!
Chương 332: - Chương 332
Chương 332 NẾU NHƯ NGƯỜI HẮN YÊU LÀ CÔ THÌ SAO?
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, mắt hơi nheo lại, tựa như muốn xuyên thủng tấm kính thủy tinh kia để nhìn rõ đối phương. Cô cảm giác ngài V rất có hứng thú với Cố Hạo Đình.
“Anh ta thích ai thì ngài đi mà hỏi anh ta chứ đừng hỏi tôi. Sao vậy? Ngài có hứng thú với anh ta sao?” Hoắc Vi Vũ nhếch môi, trêu chọc.
“Nếu như người anh ta yêu là cô thì sao?” Cố Hạo Đình hỏi thẳng, nhìn phản ứng của cô.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, trong đầu nhớ tới bóng hình Cố Hạo Đình khi đóng cửa, ánh mắt buồn thiu: “Không thể nào, ngài nghĩ nhiều rồi. Từ hồi còn bé anh ta đã ghét tôi rồi, toàn nhắm vào tôi, ức hiếp tôi, còn mách tội tôi nữa, khiến cho tôi tiếng xấu lan xa. Nếu anh ta yêu tôi, vậy mấy cô vợ chưa cưới đã chết trước đây của anh ta thì sao?"
“Nếu mấy cô vợ chưa cưới trước đây đều đã chết rồi, sao cô còn nghĩ rằng trong lòng anh ta có cô gái khác?” Cố Hạo Đình thắc mắc.
“Bởi vì người mà anh ta thích lại đem lòng yêu anh em của anh ta, anh ta không thể có được nên đành cam chịu.” Hoắc Vi Vũ thốt ra.
Cố Hạo Đình nhíu mày, không hiểu được suy nghĩ của cô, trách móc: “Cô mà không làm biên tập viên thì thật là đáng tiếc."
“Cảm ơn vì lời khen.” Nhắc đến chuyện Cố Hạo Đình thích người khác, Hoắc Vi Vũ có phần suy sụp tinh thần: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây.”
“Vương Đông, gói hết toàn bộ nho bỏ vào túi cho cô ấy mang đi.” Cố Hạo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ lúng túng đỏ mặt. Cô nhìn đĩa nho bày trên bàn trà, nho ở đây đúng là ngon thật. Ngài V quả là có mắt quan sát. Nhưng mà cô còn chưa đến mức thiếu tiền mua nho.
"Không cần đâu, tôi tự mua được mà.” Nói rồi Hoắc Vi Vũ rời khỏi phòng.
Lúc cô lên xe của Vương Đông, trời lại bắt đầu mưa. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ không biết Cố Hạo Đình có còn ở căn hộ tầng dưới nhà cô không?
“Không tiễn.” Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, đội mưa chạy vào nhà, lên thang máy.
Lúc ra khỏi thang máy, cô thấy cửa nhà mình đang mở.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, là Minh Nặc mở cửa sao?
Tới gần cửa xem thử, lòng Hoắc Vi Vũ siết lại. Trong nhà cô là một đống hỗn loạn, giống như bị ăn trộm vậy.
"Minh Nặc, Minh Nặc." Hoắc Vi Vũ đẩy cửa phòng Minh Nặc ra, thằng bé không có trong phòng.
Cô lo lắng, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho ngài V.
Một gã đàn ông xông ra từ trong bóng tối.
Hoắc Vi Vũ giật mình hét lên một tiếng: "A!"
Điện thoại bị giật mất. Hoắc Vi Vũ theo bản năng nắm chặt vai tên bịt mặt.
Hắn dùng sức hất ra, đẩy lùi Hoắc Vi Vũ về sau mấy bước, làm phần sau lưng cô va vào bàn.
Đau không đứng lên được, cô đành trơ mắt nhìn tên bịt mặt chạy đi.
"Hoắc Vi Vũ." Cố Hạo Đình xông vào, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ ngồi xổm trên mặt đất thì lo lắng chạy lại.
“Cố Hạo Đình." Hoắc Vi Vũ dấy lên một tia hy vọng, che chỗ đau rồi đứng dậy, sốt ruột nói: "Giúp tôi tìm một đứa bé khoảng tám tuổi, tên là Minh Nặc với.”
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ đau xót. Hắn gọi điện cho Trung tá Thượng, dứt khoát ra lệnh: “Sắp xếp người, huy động cả 518 nữa, trong một giờ phải tìm cho ra Minh Nặc.” Vietwriter.vn
Có Cố Hạo Đình ra tay, cô cũng an tâm phần nào, vì chưa có người nào mà hắn không tìm được cả.
Cố Hạo Đình cúp máy rồi nhìn sang cô.
“Cảm ơn anh.” Hoắc Vi Vũ nói lời cảm ơn.
“Cởi đồ ra.” Cố Hạo Đình trầm giọng ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ không hỏi ra sao.
Ngài Cố Thân Mến!