Ngài Cố Thân Mến!
Chương 313: - Chương 313
Chương 313 THÍCH HAY HẬN, EM NÓI CHO ĐÀNG HOÀNG
Cố Hạo Đình bóp hai má Hoắc Vi Vũ bằng ngón cái và ngón trỏ: “Món ăn vặt mà như em, nuốt để nghẹn chết tôi à?”
“Nghẹn thì anh đừng có ăn, tôi cứ như thế đấy, không dịu dàng như nước, hẹn đẹp như mơ cho anh đâu.” Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác.
Lần đầu tiên, cô không hất tay hắn ra. Nhưng hắn không có ý định buông tha, nên cô bắt đầu giãy giụa đẩy hắn.
Lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba cô đẩy hắn ra nhưng không thể. Cố Hạo Đình nghiến chặt răng, bị cô đẩy mãi nên bắt đầu phiền não. Hắn quyết định cúi người hôn lên môi cô để mọi thứ dừng lại.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa từ chối. Song cô càng vùng vằng thì hắn càng siết mạnh tay. Vết thương nơi tay hắn vỡ toác, máu nhuộm đỏ cả chiếc cà vạt trên tay hắn.
Mùi máu tươi tanh nồng quanh quẩn trong khoang mũi cô, ngập tràn nguy hiểm. Hoắc Vi Vũ cảm giác hai má đau nhức như không còn là của mình nữa. Cô biết mình không phải là đối thủ của hắn đành mặc kệ, buông xuôi mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cô đơ người ra giả chết, chỉ có đôi mắt là từ từ phủ kín sương mờ.
Nụ hôn cuồng nhiệt bắt đầu trở nên dịu dàng hơn. Đầu lưỡi hắn luồn vào bắt lấy lưỡi cô, quấn quýt triền miên, ép cô vui đùa cùng.
Mỗi lần hắn dừng lại đều rất đúng mực, sau đó lại không ngừng hút lấy hương vị thơm ngon nơi cô, nuốt trọn dòng mật ngọt ngào.
Thấy cô không vùng vẫy nữa, hắn buông tay đang bóp má cô ra. Năm ngón tay luồn qua mái tóc mềm, giữ chặt gáy cô, ép cô ngẩng mặt lên đối diện với mình.
Hơi thở âm ấm của hắn phả vào mặt cô, Hoắc Vi Vũ không hiểu vì sao anh Hai muốn cô lấy Cố Hạo Đình, cũng không hiểu vì sao Cố Hạo Đình không yêu cô mà lại làm thế với cô.
Đàn ông chính là kiểu yêu một người, nhưng lại muốn lên giường cùng với người khác. Bọn họ làm tổn thương một người đến mức này, làm sao có thể có được tình yêu của một người khác chứ?
Cố Hạo Đình nhìn đôi mắt long lanh nước mắt của cô, quay người rồi đè cô lên mặt bàn. Nụ hôn của hắn lại tiếp tục thâm nhập, bàn tay cũng luồn vào trong làn váy cô.
Hoắc Vi Vũ nhận ra động cơ hư hỏng của hắn, bèn giãy giụa kịch liệt: “Ưm… ưm…” Cô đẩy tay hắn ra.
Lúc này, một dòng điện xộc thẳng đến từ xương sống. Hoắc Vi Vũ đã từng trải qua phút thăng hoa như thế, cho nên cô thừa biết cảm giác này là gì. Cô không muốn bị Cố Hạo Đình kéo vào cơn đê mê không lối thoát ấy!
Hắn không thích cô nên mới có thể tùy ý chà đạp cô, tra tấn thần kinh cô, hủy diệt ý chí của cô như vậy.
Chẳng phải hắn yêu Phùng Tri Dao sao? Hắn có dám làm thế này với Phùng Tri Dao không?
Không dám đâu! Hắn sợ Phùng Tri Dao hận hắn, cho nên lúc nào cũng nâng niu cô ta hệt như báu vật.
Đã làm lốp dự phòng còn chẳng được yêu thương quý trọng, Hoắc Vi Vũ thiệt thòi quá đi mà.
Cố Hạo Đình cúi người xuống định làm gì đó, nhưng Hoắc Vi Vũ đã nghẹn ngào nói: “Cố Hạo Đình, tôi hận anh.”
Tấm lưng hắn bỗng cứng đờ, hắn ngẩng đầu nhìn cô, cả người như bị che phủ trong sương khói mù mịt, ép hỏi: “Thích hay hận, em nói cho đàng hoàng.”
“Anh điếc à? Tôi…ưm…” Hoắc Vi Vũ ưỡn cong eo, cơ bắp căng cứng lại.
Không ngờ hắn dám… dám ấn xuống nơi đó của cô!
Cố Hạo Đình giở thói xấu mà ánh mắt chẳng hề vương độ ấm: “Nói xem nào. Nếu câu trả lời của em không làm tôi hài lòng thì tôi sẽ tiếp tục vào sâu thêm đấy.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Cố Hạo Đình, anh là đồ hèn hạ, đồ mặt dày, đồ khốn nạn!” Hoắc Vi Vũ buột miệng quát ầm lên.
Hắn bật cười, trong đôi mắt đỏ ngầu hằn tia máu: “Được lắm, xem ra em rất muốn tôi vào đúng không? Nếu tôi không thỏa mãn em thì chẳng phải là ăn mắng oan à?”
“Đừng…” Hoắc Vi Vũ mím chặt môi, không để mình kêu lên thành tiếng.
Không biết hắn làm thế nào, rõ ràng vẫn đang ở bên ngoài nhưng lại đem đến cảm giác mãnh liệt hệt như sóng biển cuộn trào…
Từ nơi thẳm sâu khát khao, suối nguồn ào ào tuôn chảy.
Lòng đầy thỏa mãn… hai mắt ướt nhèm.
Ngài Cố Thân Mến!