Ngài Cố Thân Mến!
Chương 171: Cút luôn đi
63@-Translator: Nguyetmai
Trung tá Thượng lập tức gọi điện thoại phái người đi điều tra. Một lúc sau, anh ta báo cáo: "Thưa Tư lệnh, bây giờ cô Hoắc đang ở tòa nhà số 3 Bệnh viện Nhân dân 1."
Cố Hạo Đình sầm mặt, trong mắt thoáng qua chút lo lắng: "Sao lại ở Bệnh viện? Gọi cho Viện trưởng đi, tôi muốn biết tình hình cụ thể của cô ấy."
Ba phút sau, Cố Hạo Đình lên xe đi thẳng tới Bệnh viện Nhân dân 1.
Trung tá Thượng ngồi cạnh hắn báo cáo: "Phu nhân đang nằm ở phòng bệnh số 1701 tòa nhà số 3. Nghe nói cô ấy bị tai nạn giao thông, chấn động não nhẹ, cần nằm viện hai ngày để theo dõi, tình hình không nghiêm trọng lắm."
"Chuyển cô ấy sang phòng VIP, điều y tá chuyên môn chăm sóc 24/24, tống cái tên đã đâm cô ấy vào tù cho tôi, cho nó ở trong đấy cả đời luôn đi." Cố Hạo Đình lạnh lùng ra lệnh.
"Tôi sẽ phái người đi điều tra ngay. Việc điều y tá thì không có vấn đề gì, nhưng ban nãy Viện trưởng nói là không còn phòng VIP nào trống cả." Trung tá Thượng nói với vẻ khó xử.
Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc bén về phía anh ta: "Cậu không làm được à?"
Trung tá Thượng run rẩy cúi đầu. Anh ta biết bây giờ tâm trạng Tư lệnh không tốt, tốt nhất là không nên chọc giận ngài ấy.
"Tôi gọi ngay cho Viện trưởng để thu xếp phòng đây ạ." Trung tá Thượng vội vàng rút điện thoại ra gọi.
"Chào Viện trưởng, tôi Trung tá Thượng đây, phiền ông thu xếp một phòng VIP cho bệnh nhân đang nằm ở phòng 1701."
"Cậu làm khó tôi quá. Tôi cũng muốn giúp lắm, nhưng… bệnh nhân phòng VIP kia có một người là con gái tướng quân Mai, một người là họ hàng của Tổng thống, người nữa thì…"
Trung tá Thượng: "…"
Viện trưởng: "…"
Mười phút sau.
Viện trưởng đích thân dẫn bác sĩ chính cùng y tá, điều dưỡng ra đón Cố Hạo Đình.
Dưới sự tháp tùng của Trung tá Thượng và các lính cận vệ, Cố Hạo Đình sải chân bước vào đại sảnh, không buồn nhìn Viện trưởng lấy một cái mà đi thẳng tới chỗ thang máy, toàn thân tỏa ra hơi lạnh buốt giá.
Viện trưởng vội vàng tiến lên ấn nút thang máy, căng thẳng đến độ trán vã mồ hôi. Ông ta cúi gập người, run rẩy nói: "Tôi đã thu xếp đổi phòng bệnh VIP cho bệnh nhân phòng 1701, nhưng cô ấy không đồng ý."
"Thế thì ông cút được rồi đấy." Cố Hạo Đình lạnh giọng nói, sau đấy vào thang máy, bấm nút đóng cửa, bỏ lại Viện trưởng và đám người của ông ta ở bên ngoài.
"Giờ chúng ta phải làm sao đây, Viện trưởng?" Bác sĩ chính hỏi với vẻ lo lắng.
"Sao anh không nói sớm cho tôi biết bệnh nhân phòng 1701 là người thân của Tư lệnh?" Viện trưởng quay ra trách mắng bác sĩ chính.
"Tôi cũng có biết đâu. Lúc được đưa vào đây cô ấy đã hôn mê bất tỉnh rồi, đầu chảy đầy máu, tôi còn tưởng là tai nạn giao thông." Bác sĩ chính báo lại.
"Thế chẳng lẽ không phải bị tai nạn giao thông." Viện trưởng hỏi với vẻ căng thẳng.
"Không phải, cô ấy bị người ta đánh bằng gậy gỗ, tổng cộng có ba vết thương, một vết ở đầu, một vết ở khoeo, một vết ở lưng."
Viện trưởng hoảng sợ đến nỗi lùi lại đằng sau một bước. Ban nãy ông ta nói với Cố Hạo Đình rằng bệnh nhân bị xe đâm, thế này thành ra lừa dối sĩ quan cấp cao rồi. Để tránh liên lụy đến người nhà, tốt nhất ông nên mau mau chóng chóng nộp đơn từ chức đi thôi.
…
Thang máy lên đến tầng 17.
Cố Hạo Đình bước ra, đi thẳng tới phòng bệnh số 1701.
Trung tá Thượng nhanh chân lên trước mở cửa.
Hoắc Vi Vũ vừa bị y tá gọi dậy mấy phút trước, bảo là chuẩn bị đổi phòng. Cô thì ghét nhất là đang ngủ bị dựng dậy, đầu lại đau như búa bổ, thế là bực mình ném gối bảo y tá cút ra ngoài.
Giờ lại nhìn thấy cửa bị mở ra, cô bực mình quay đầu sang thì phát hiện Cố Hạo Đình bước vào, nhìn về phía cô với vẻ lo lắng.
Ngài Cố Thân Mến!
Trung tá Thượng lập tức gọi điện thoại phái người đi điều tra. Một lúc sau, anh ta báo cáo: "Thưa Tư lệnh, bây giờ cô Hoắc đang ở tòa nhà số 3 Bệnh viện Nhân dân 1."
Cố Hạo Đình sầm mặt, trong mắt thoáng qua chút lo lắng: "Sao lại ở Bệnh viện? Gọi cho Viện trưởng đi, tôi muốn biết tình hình cụ thể của cô ấy."
Ba phút sau, Cố Hạo Đình lên xe đi thẳng tới Bệnh viện Nhân dân 1.
Trung tá Thượng ngồi cạnh hắn báo cáo: "Phu nhân đang nằm ở phòng bệnh số 1701 tòa nhà số 3. Nghe nói cô ấy bị tai nạn giao thông, chấn động não nhẹ, cần nằm viện hai ngày để theo dõi, tình hình không nghiêm trọng lắm."
"Chuyển cô ấy sang phòng VIP, điều y tá chuyên môn chăm sóc 24/24, tống cái tên đã đâm cô ấy vào tù cho tôi, cho nó ở trong đấy cả đời luôn đi." Cố Hạo Đình lạnh lùng ra lệnh.
"Tôi sẽ phái người đi điều tra ngay. Việc điều y tá thì không có vấn đề gì, nhưng ban nãy Viện trưởng nói là không còn phòng VIP nào trống cả." Trung tá Thượng nói với vẻ khó xử.
Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc bén về phía anh ta: "Cậu không làm được à?"
Trung tá Thượng run rẩy cúi đầu. Anh ta biết bây giờ tâm trạng Tư lệnh không tốt, tốt nhất là không nên chọc giận ngài ấy.
"Tôi gọi ngay cho Viện trưởng để thu xếp phòng đây ạ." Trung tá Thượng vội vàng rút điện thoại ra gọi.
"Chào Viện trưởng, tôi Trung tá Thượng đây, phiền ông thu xếp một phòng VIP cho bệnh nhân đang nằm ở phòng 1701."
"Cậu làm khó tôi quá. Tôi cũng muốn giúp lắm, nhưng… bệnh nhân phòng VIP kia có một người là con gái tướng quân Mai, một người là họ hàng của Tổng thống, người nữa thì…"
Trung tá Thượng: "…"
Viện trưởng: "…"
Mười phút sau.
Viện trưởng đích thân dẫn bác sĩ chính cùng y tá, điều dưỡng ra đón Cố Hạo Đình.
Dưới sự tháp tùng của Trung tá Thượng và các lính cận vệ, Cố Hạo Đình sải chân bước vào đại sảnh, không buồn nhìn Viện trưởng lấy một cái mà đi thẳng tới chỗ thang máy, toàn thân tỏa ra hơi lạnh buốt giá.
Viện trưởng vội vàng tiến lên ấn nút thang máy, căng thẳng đến độ trán vã mồ hôi. Ông ta cúi gập người, run rẩy nói: "Tôi đã thu xếp đổi phòng bệnh VIP cho bệnh nhân phòng 1701, nhưng cô ấy không đồng ý."
"Thế thì ông cút được rồi đấy." Cố Hạo Đình lạnh giọng nói, sau đấy vào thang máy, bấm nút đóng cửa, bỏ lại Viện trưởng và đám người của ông ta ở bên ngoài.
"Giờ chúng ta phải làm sao đây, Viện trưởng?" Bác sĩ chính hỏi với vẻ lo lắng.
"Sao anh không nói sớm cho tôi biết bệnh nhân phòng 1701 là người thân của Tư lệnh?" Viện trưởng quay ra trách mắng bác sĩ chính.
"Tôi cũng có biết đâu. Lúc được đưa vào đây cô ấy đã hôn mê bất tỉnh rồi, đầu chảy đầy máu, tôi còn tưởng là tai nạn giao thông." Bác sĩ chính báo lại.
"Thế chẳng lẽ không phải bị tai nạn giao thông." Viện trưởng hỏi với vẻ căng thẳng.
"Không phải, cô ấy bị người ta đánh bằng gậy gỗ, tổng cộng có ba vết thương, một vết ở đầu, một vết ở khoeo, một vết ở lưng."
Viện trưởng hoảng sợ đến nỗi lùi lại đằng sau một bước. Ban nãy ông ta nói với Cố Hạo Đình rằng bệnh nhân bị xe đâm, thế này thành ra lừa dối sĩ quan cấp cao rồi. Để tránh liên lụy đến người nhà, tốt nhất ông nên mau mau chóng chóng nộp đơn từ chức đi thôi.
…
Thang máy lên đến tầng 17.
Cố Hạo Đình bước ra, đi thẳng tới phòng bệnh số 1701.
Trung tá Thượng nhanh chân lên trước mở cửa.
Hoắc Vi Vũ vừa bị y tá gọi dậy mấy phút trước, bảo là chuẩn bị đổi phòng. Cô thì ghét nhất là đang ngủ bị dựng dậy, đầu lại đau như búa bổ, thế là bực mình ném gối bảo y tá cút ra ngoài.
Giờ lại nhìn thấy cửa bị mở ra, cô bực mình quay đầu sang thì phát hiện Cố Hạo Đình bước vào, nhìn về phía cô với vẻ lo lắng.
Ngài Cố Thân Mến!
Đánh giá:
Truyện Ngài Cố Thân Mến!
Story
Chương 171: Cút luôn đi
10.0/10 từ 20 lượt.