Ngã Dục Phong Thiên

Chương 57: Ta không muốn

Mạnh Hạo một mình ngồi trên táng đá ngắm bầu trời đêm, ngắm những ngôi sao lóng lánh, ngắm ánh trăng, im lặng không nói gì

Hắn nghĩ tới rất nhiều thứ nên giờ đầu óc khá rối loạn

Đêm dần khuya

Cùng lúc đó, cũng giống Mạnh Hạo, Vương Đằng Phi khoanh chân ngồi trong động phủ của y, nhìn bàn tay phải đã không còn ngón trỏ, sắc mặt mê man

Ở trước mặt y là một chiếc ngọc giản đã vỡ thành hai nửa, đó là chuyện đầu tiên y làm khi tỉnh dậy

Không vào được nội môn cũng coi như chuyện thứ hai mà y mưu đồ đã mất, cũng gần nhứ mất hết can đảm, thế nên mới cười thảm, tỉnh dậy liền bóp nát ngọc giản mà y tưởng rằng vĩnh viễn cũng không lấy ra

Y thua rồi, đã hoàn toàn thua rồi, thua ở trong tay con kiến mà y khinh thường, thua dưới kiếm của Mạnh Hạo, kẻ mà tu vi kém cỏi hơn y

Thậm chí nếu Hà Lạc Hoa không ra tay, y đã mất mạng

Trận thua này đã chặt đứt con đường của y ở Kháo Sơn tông, thậm chí tỉnh lại rồi y không hề ra ngoài, chỉ ngồi một mình ở đây lặng lẽ ngẩn người

Y là thiên chi kiêu tử, gia tộc của y có danh tiếng lẫy lừng khắp Nam Vực này

Từ khi còn bé y đã kiêu ngạo, lòng có chí côn bằng, thế mới dứt khoát quyết định không ở lại gia tộc nữa mà tới Triệu quốc, tới Kháo Sơn tông này vì chí bảo truyền thừa, vì Vô Hạ Trúc Cơ, hai chuyện này y nhất định phải làm được

Nhưng hôm nay, tất cả đều bị gió thổi tan

Vương Đằng Phi cười thảm, tiếng cười càng lúc càng lớn, đến cuối cùng vang vọng toàn bộ động phủ


Y cười, nắm chặt bàn tay lại, chỉ là y không có móng tay dài nên không thể biết được máu và nỗi đau của Mạnh Hạo lúc trước

Y không cam lòng, nếu thua trong tay tên thiên kiêu khác, y có thể chịu được

Nhưng kẻ cướp đi tư cách vào nội môn của y, giẫm y dưới chân lại là con kiến mà y khinh thường, thậm chí ngày đó y còn chẳng nhớ được tên, điểm này, y không thể thừa nhận

Đúng lúc này, cửa động phủ của Vương Đằng Phi đột nhiên vỡ nát không chút tiếng động, không chút âm thanh nào vang lên mà toàn bộ cửa động phủ đã nát thành cát bụi, vung vãi xuống mặt đất

Một nam tử trung niên mặc áo bào xanh chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, y có khuôn mặt gầy gò, nhưng ẩn chứa trong đó là vẻ kiêu ngạo

Ánh trăng vẩy lên người nam tử này dường như run run, trở nên méo mó, dường như sự tồn tại của người này khiến dãy núi bốn phía đều phải rung chuyển

Ở bên cạnh nam tử trung niên là một thiếu nữ

Thiếu nữ này tuổi chừng mười tám mười chín, dung sắc tuyệt mỹ, cao ráo yểu điệu, không son phấn mà nhan sắc như triều hà ánh tuyết

Nàng đeo trâm gài tóc đuôi yến, ngọc thể duyên dáng, mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt

Dưới ánh trăng trông nàng như tràn ngập tiên khí, thản nhiên bình tĩnh, thanh dật thoát tục như nàng tiên hạ phàm không dính chút bụi trần

- Vương gia là một trong tam đại linh tu gia tộc ở Nam Vực, áp đảo rất nhiều tông môn, tồn tại ở Nam Vực này đã vạn năm

Nam tử trung niên thản nhiên nói, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng và uy nghiêm không nói nên lời

- Mà ngươi, là một trong những thiên kiêu của Vương gia, từ khi ngươi sinh ra thì cả đời nhất định sẽ không tầm thường, cả đời nhất định chắc chắn sẽ bay lên chín tầng trời, cả đời ngươi nhất định sẽ bước vào con đường tranh tiên


Từng câu từng chữ của nam tử trung niên rót vào trong tai Vương Đằng Phi, khiến cho y chậm rất ngẩng đầu lên, không nhìn ngón tay đã đứt nữa

- Chút thất bại thì có là cái gì

Tiểu quốc hẻo lánh bậc này về sự thịnh vượng còn kém Nam Vực, đâu đâu cũng chỉ là con sâu cái kiến

Vương gia ta ra một vị tộc thúc Nguyên Anh là có thể diệt sạch nơi đây

Nam tử trung niên nói chắc như đinh đóng cột, không thể nghi ngờ

Vương Đằng Phi nắm chặt nắm tay lại, trong mắt như có ngọn lửa xuất hiện

- Kẻ địch của ngươi là thiên kiêu của các gia tộc khác, là truyền nhân của hai đại gia tộc khác ở Nam Vực, là đệ tử hiện thời của ngũ tông Nam Vực

Chỉ có bọn họ mới xứng trở thành kẻ địch của ngươi

Nếu để bọn họ thấy ngươi nản lòng nhụt chí như thế này, ngươi còn tư cách gì mang họ Vương!

- Nói cho lão phu nghe, ngươi họ gì!

Nam tử trung niên vung tay áo lên, lạnh giọng quát

- Ta họ Vương!

Vương Đằng Phi đứng bật dậy, trong mắt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, gằn từng chữ một


Nam tử trung niên nhìn Vương Đằng Phi một lúc, sắc mặt mới hiện lên vẻ nhu hòa

- Ngươi là côn bằng của Vương gia, không mất mấy năm là có thể Trúc Cơ

Ngày sau Kết Đan đại đạo thì có Tử Khí Đông Lai thuật của tông môn của vị hôn thê ngươi

Sau này Kết Đan rồi, cho dù Nguyên Anh cũng không phải là không thể đạt tới

Đến lúc đó rồi, ngươi sẽ phát hiện kẻ đã đánh bại ngươi ở Triệu quốc nho nhỏ này vẫn chỉ là Ngưng Khí

Khi đó ngươi nhìn xuống y, y chính là con kiến

Nam tử trung niên liếc Vương Đằng Phi một cái đầy thâm ý, rồi xoay người không nhìn y nữa

- Đằng Phi

Lúc này, nữ tử tuyệt mỹ kia mở miệng

Giọng nàng êm tai vô cùng, cùng với dung nhan khiến người ta tim đập thình thịch làm cho người ta có cảm giác hoàn mỹ giống như Vương Đằng Phi, dường như bọn họ đứng chung sẽ trở thành đôi thần tiên đạo lữ khiến người ta hâm mộ

Vương Đằng Phi trầm mặc một lát, nhìn nữ tử này

Đây là vị hôn thê của y, Sở Ngọc Yên, là con gái của chưởng giáo Tử Vận tông, và còn là một trong những thiên kiêu của Tử Vận tông, mà còn là một trong bốn nữ tử tiếng tăm lừng lẫy khắp Nam Vực

- Về thôi


Nữ tử dịu dàng nói, nhìn Vương Đằng Phi với ánh mắt đầy nhu tình

Vương Đằng Phi gật đầu, lúc đi ra động phủ thì nữ tử này đi theo bên cạnh y, hai người đi theo nam tử trung niên, cả ba cất bước, lập tức bầu trời đêm vang lên tiếng nổ kinh thiên

Một tia chớp to lớn đánh xuống, không ngờ trước mặt ba người là một chiếc chiến thuyền dài chừng trăm trượng, thuyền này toàn thân đen sì, trông sát khí bức người

Nhất là cây đại kỳ dựng thẳng bên trên bay phần phật theo chiều gió, trên mặt có thêu một chữ Vương màu đỏ máu

Trên chiếc thuyền kia có không ít người với khuôn mặt không chút biểu cảm, cả đám đứng bất động như con rối, tản ra khí tức băng hàn

Tiếng nổ vang và chiếc chiến thuyền này lập tức khiến đám đệ tử Kháo Sơn tông đều chấn động tâm thần, vội ngẩng đầu lên, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng

Giờ phút này Mạnh Hạo ở trên đỉnh Đông phong cũng tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ, ngẩng đầu một cái liền thấy được chiếc chiến thuyền màu đen trông thật đáng sợ cùng chiếc Vương kỳ màu đỏ máu kia, tâm thần hắn chấn động

- Lúc trước đã không đồng ý cho ngươi tới cái nơi thiên dã này, cho dù nghe đồn là có rất nhiều bảo vật xuất hiện thì đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước rồi

Ba người cất bước lên chiến thuyền, nam tử trung niên lại nói

Vương Đằng Phi đứng trên đó nhìn Kháo Sơn tông, ký ức mấy năm nay hiện lên trong đầu, nhưng nhanh chóng tan biến sạch sẽ

Ánh mắt của y không còn vẻ ôn hòa, nụ cười của y không còn thân thiết nữa, mà đã trở nên lạnh lẽo như băng, nhất là đôi mắt toát lên vẻ ác độc khiến cho y trở nên hoàn toàn khác với Vương sư huynh trong cảm nhận của mọi người

Y đồng thời cũng thấy được Mạnh Hạo trên đỉnh núi

Hai người đứng cách xa nhau, mà ánh mắt chạm nhau trong giây lát này, nhưng Vương Đằng Phi nhanh chóng dời mắt đi, vẫn tỏ vẻ khinh thường như trước

Trong mắt y, Mạnh Hạo vẫn chỉ là con kiến, bởi vì y kiêu ngạo, vì y họ Vương

Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 57: Ta không muốn
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...