Ngã Dục Phong Thiên

Chương 55: Cái tên ngàn năm trước (1)

- Dưới ba mươi tuổi có thể đạt được Ngưng Khí tầng bảy, hoặc thông qua đệ nhất thí luyện nội môn, mới có thể trở thành đệ tử nội tông

Thượng Quan Tư thầm than, nhưng dù lòng có không cam bao nhiêu thì cũng chỉ có thể đè xuống

Giờ khắc này, cho dù là Thượng Quan Tu hay Âu Dương đại trưởng lão, kể cả chưởng môn Hà Lạc Hoa đều không phát hiện ra, ở trong một hang động trống không trên đỉnh Hắc sơn nằm trong rặng núi hoang ngoài Kháo Sơn tông kia, có một bóng người mà toàn thân là huyết khí ngút trời đứng đó

Bóng dáng ấy rất mơ hồ, không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng trên người kẻ này lại tồn tại khí tức hoàn toàn bất đồng với linh lực thiên địa, dường như khí tức này bị thiên địa bài xích, dường như phong vân bốn phía đổi sắc, từng vết nứt vết rách vờn quanh

Nhưng cảnh tượng này người ngoài thì lại chẳng nhìn thấy, tất cả đều bình thường

- Kháo Sơn tông một cái tên thô tục, có thể coi là vì tránh thiên đạo luân hồi trừng phạt nên ngàn năm trước mới cố ý đối thành cái tên này

Nhưng nơi đây chung quy vẫn là Phong Yêu tông! Mà đệ tử Phong Yêu tông lại dám nuốt yêu đan của Ứng Long, lại có được truyền thừa của yêu

Thật thú vị, cũng không uổng công ta giúp ngươi hai lần

Giọng nói khàn khàn truyền ra từ bóng dáng huyết sắc kia, mang theo cảm giác yêu dị, lúc vang lên thì bầu trời ầm vang, từng tia chớp màu đỏ lập tức giáng xuống, nhưng cách bóng người huyết sắc đó ngàn trượng thì đều tan biến, dường như cả trời cũng chẳng thể làm được gì

- Chẳng chóng thì chày, sẽ nghịch cái đạo thiên này của ngươi!

Bóng người màu đỏ nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bầu trời rồi xoay người bước tới Nam Vực, giây lát sau cả người hoàn toàn biến mất


- Bản thể còn đang ngủ say, phân thần ta đây liếc khắp thiên địa mà lại thấy cảnh tượng kỳ dị này, thú vị, thật thú vị

Tiếng cười vang vọng, bóng người màu đỏ đó đã biến mất

Sự xuất hiện của y, rồi y rời đi, bầu trời cuồn cuộn, sấm sét đánh xuống, tất cả những chuyện này người bên ngoài đều không nhìn thấy

Thời gian vội vàng trôi, đảo mắt đã qua bảy ngày

Bảy ngày này, chủ đề duy nhất của ngoại tông chính là chuyện Mạnh Hạo đã trở thành đệ tử nội môn

Chuyện này mọi người đều tận mắt nhìn thấy, nhưng dù đã bảy ngày trôi qua bọn họ vẫn rung động như trước, khi ngẩng đầu nhìn tới Đông phong thì đều lộ ra vẻ ước ao hâm mộ

Cũng có người lấy làm tiếc nuối cho Vương Đằng Phi, nhưng không ai dám nhắc tới, dường như sau trận chiến nội môn cái tên Vương Đằng Phi này đã trở thành quá khứ

Những đệ tử lúc trước kết thù với Mạnh Hạo thì càng lo sợ không yên, hoảng sợ vô cùng

Nhưng Mạnh Hạo nay đã không ở ngoại tông nữa, nên bọn họ chỉ có thể đi lấy lòng tên mập để tranh thủ hảo cảm

Mấy ngày nay tên mập uy phong vô cùng, đã trở thành chủ quầy trong khu công khai cấp thấp, hoàn toàn kế thừa chuyện làm ăn của Mạnh Hạo, cực kỳ hưởng thụ đám đồng môn hâm mộ, ngay cả lúc mài răng cũng đều dương dương đắc ý, lại còn có được một nơi ở rất là không tệ ở ngoại tông

Bảy ngày này, cuộc sống của Mạnh Hạo cũng rất phong phú



Bảy ngày này Mạnh Hạo tắm rửa thay đồ, lễ bái bức họa của Kháo Sơn lão tổ, lễ bái các vị tổ tiên của Kháo Sơn tông, những việc này rườm rà vô cùng

Trong lúc đó hắn không nhìn thấy vị Hứa sư tỷ đã bế quan nhiều tháng, nhưng lại gặp được vị Trần Phàm sư huynh mặc áo bào màu bạc kia

Trong ấn tượng của hắn, vị sư huynh này với ngoại tông thì ít khi nói cười, dường như có phần cổ hủ, nhưng Mạnh Hạo tiếp xúc rồi mới phát hiện ra hễ mình có nghi vấn gì thì chỉ cần mở miệng hỏi, đối phương đều không ngại phiền toái mà giải đáp tỉ mỉ cho mình, làm cho Mạnh Hạo rất có hảo cảm với người này

Hắn lại nghĩ tới những lời đồn về vị Trần Phàm sư huynh này, phần lớn đều nói người này một lòng hướng đạo, không quan tâm phàm trần, toàn thân chính khí

Bảy ngày sau, Mạnh Hạo mới rảnh rỗi, được ban cho một tòa động phủ nội môn ở Đông phong

Ở trong đó linh tuyền nồng đậm, linh khí ngập tràn, hơn hẳn động phủ lúc trước của hắn

Chỉ là đang vui vẻ thì sau khi lần đầu lĩnh linh thạch và đan dược dành cho đệ tử nội môn, Mạnh Hạo liền ngơ ngẩn ở đấy, ngơ ngác nhìn linh thạch trong tay

Linh thạch rõ ràng hơn nhiều so với linh thạch mà hắn nhận được khi còn ở ngoại tông, to hơn mà mặt trong lại hoàn toàn trong suốt, mơ hồ như sương lại như bông, tuy không nhiều nhưng cũng dần làm cho sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch

- Đây là linh thạch trung phẩm? Đệ tử nội môn mỗi năm được phát một khối

Một khối linh thạch như vậy có thể đổi được trăm khối linh thạch hạ phẩm mà ngoại tông ban thưởng

Mạnh Hạo thì thào, đầu óc chấn động


Ở bên cạnh hắn còn có một chiếc cổ ngọc, bên trong có giới thiệu cách phân biệt các loại linh thạch cho tu sĩ Ngưng Khí

- Trên linh thạch trung phẩm chính là thứ mà nghe nói toàn bộ Triệu quốc này không có lấy một khối linh thạch thượng phẩm

Một khối ít nhất đổi được cả vạn khối linh thạch hạ phẩm đúng là vô giá

Trái tim Mạnh Hạo đập thình thịch, hắn nhanh chóng lấy mấy khối linh thạch còn sót lại trong túi trữ vật ra, đối chiếu xong thì sắc mặt lại càng khó coi

- Linh thạch căn cứ lớn nhỏ, căn cứ vào kết cấu của nhũ trạng trong đó để thấy được phẩm chất

Linh thạch thượng phẩm thì đầu lớn hơn chút, vật có hình dạng như bông bên trong bao trùm hơn phân nửa linh khí sẽ không tản ra ngoài, muốn hấp thu thì cần đến tu sĩ Trúc Cơ mới làm được

Mạnh Hạo lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn linh thạch trong tay

Linh thạch này to hơn linh thạch trung phẩm ba lần, mà vật có hình dạng như bông bên trong gần như chiếm toàn bộ, thoạt trông rối mắt, nhưng lại không có linh khí tràn ra

- Đây

đây chẳng phải linh thạch thượng phẩm sao

Ta ta thế mà tiêu đi hai ngàn khối linh thạch thượng phẩm!!

Mạnh Hạo lòng như nhỏ máu, không ngừng an ủi mình

Có thể tưởng tượng kiếm gỗ kia không tầm thường, nghĩ đến toan tính của Vương Đằng Phi, nghĩ đến phục chế ngang giá với gương đồng, hắn há có thể không rõ mình hao tổn bao nhiêu linh thạch

- Nhưng sao ta lại cảm thấy linh thạch trong tay ta này so với linh thạch thượng phẩm được miêu tả thì còn lớn hơn mấy lần? Vật ở trong còn nhiều hơn chứ không ít?

Mạnh Hạo giật mình, hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa, sắc mặt tái nhợt, đã đau lòng tới cực điểm

Thật lâu mới áp chế xuống được, hắn vội cất mấy khối linh thạch kia vào túi trữ vật

- Chỉ là hai ngàn khối linh thạch thượng phẩm, không là gì, không là gì

Mạnh Hạo cắn răng thì thào, chỉ là mấy câu mà lúc nói lại cực kỳ rối rắm

Thời gian nhoáng cái, đã lại mấy ngày trôi qua

- Tiểu sư đệ, ta thấy trận chiến ngày đó của ngươi dùng rất nhiều pháp bảo, nhưng nếu không có pháp bảo thì rất bất lợi

Ngươi nên tới Pháp các, nơi đó có rất nhiều điển tịch của Kháo Sơn tông qua ngàn năm qua, phải đọc và học tập nhiều mới được

- Tiểu sư đệ này, ta thấy mấy ngày nay ngươi luôn săn thú nấu ăn, việc này là không đúng

Tu sĩ chúng ta phun thổ thiên địa linh khí, vốn là muốn lột đi phàm thân, nhưng ngươi còn ăn phàm thú thì chẳng phải là làm hỏng linh khí hay sao?

Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 55: Cái tên ngàn năm trước (1)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...