Ngã Dục Phong Thiên
Chương 320: Hai chữ “đại sư”
Sau ngày đó, có lẽ Mạnh Hạo khiến Lệ đan sư có ấn tượng sâu sắc nên làm cho mỗi ngày Mạnh Hạo ngoài tu hành liên quan thảo mộc ra thì phàm là Lệ đan sư đi luyện đan cho ai, cho dù là tới động phủ của đối phương hay luyện ở động phủ của mình thì đều gọi Mạnh Hạo đến. Có Mạnh Hạo giúp cho Lệ Đào nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Thỉnh thoảng Lệ Đào cũng kể một vài chuyện luyện đan cho Mạnh Hạo nghe, khiến Mạnh Hạo dần càng quen thuộc với luyện đan, lại càng nhìn thấy nhiều nên bản thân hắn cũng suy ra một hai.
Quan hệ giữa người với người thực tế không hề phức tạp, tỷ như Mạnh Hạo với Bạch Vân Lai, hay hắn với Lệ đan sư này, ở chung rất đơn giản, nhưng trên cơ sở là giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu Mạnh Hạo không có bản lĩnh trong đám dược đồng kia, Lệ Đào sẽ không nhớ kỹ hắn, cũng sẽ không lần nào cũng tìm hắn trợ giúp.
Những ngày yên ả cứ thế trôi đi, lại ba tháng nữa trôi qua, ở Tử Vận Tông này, Mạnh Hạo đã quen thuộc tất cả. Ở nơi đây hơn nửa năm, cho dù là người hắn quen biết, hay người quen biết hắn đều không ít.
Thường ngày ra ngoài gặp người quen thì tươi cười nói chuyện, rất là hòa hợp, nhiều khi ôm quyền. Vậy mà không người biết rằng vị Phương Mộc dần lộ ra bản lĩnh trong đám dược đồng kia lại chính là tên Mạnh Hạo đã dấy lên tràng phong ba ở Nam Vực nửa năm trước.
Cho đến một ngày này, hắn giúp Lệ đan sư luyện chế một lò đan dược ở trong động phủ của y xong, Lệ Đào tiễn Mạnh Hạo ra ngoài thì bỗng nói thế này.
- Phương Mộc, Lệ mỗ chưa từng coi ngươi là dược đồng tầm thường, bởi vì với trình độ về dược thảo của ngươi chắc chắn sẽ trở thành đan sư.
Mạnh Hạo ngừng bước lại, cúi đầu ôm quyền với Lệ Đào, hắn làm thế thật sự chân thành, vì người này tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng với Mạnh Hạo, qua mấy ngày tiếp xúc, người này trông có vẻ kiêu căng lãnh đạm, nhưng thực tế thì rất thân thiết, hòa đồng.
Mà nhờ có đối phương nên Mạnh Hạo đã biết được không ít về luyện đan.
- Còn một tháng nữa sẽ có thử thách thăng chức. Lần này ta sẽ thăm dò một hai, chỉ tuyển ra một người từ trong đám dược đồng để thăng chức đan sư. Một khi lên làm đan sư là ngươi hoàn toàn có thể tiếp xúc với tất cả các kiến giải về đan đạo của Tử Vận Tông, có thể nhanh chóng trở thành đan sư chân chính, có động phủ của riêng mình, có lò lửa của riêng mình, mà những gì cần học sẽ không về dược thảo nữa, mà là luyện đan!
Lệ Đào nghiêm túc nói.
- Nhưng phiền toái duy nhất là người có tư cách tham dự phải là dược đồng được mười năm. Ta sẽ nghĩ cách xem có thể xin được một suất cho ngươi hay không. Chỉ là ngươi cũng phải tìm cách, cơ hội này mà nắm được là có thể tiết kiệm đi mười năm của ngươi.
Lệ Đào nhìn Mạnh Hạo, nói lời thấm thía.
Mạnh Hạo cảm động, lại cúi đầu với Lệ Đào.
- Đa tạ Lệ huynh.
Hai người lại nói vài câu rồi Mạnh Hạo ôm quyền rời đi. Bước trên sơn đạo của tông môn, đôi mắt hắn tỏa sáng, hắn nhìn ánh trăng, trầm tư suy nghĩ.
- Ta không thể làm dược đồng mười năm được, cơ hội lần này nhất định phải nghĩ cách nắm lấy. Vả lại lúc trước ta vài lần triển lộ, có lẽ cũng khiến người ta chú ý…
Nghĩ như vậy, Mạnh Hạo đi tới sơn cốc Giáp Nhất, nhưng còn chưa tới sân của mình thì Mạnh Hạo chợt nhận ra, nhưng lại không tỏ vẻ gì mà đẩy cửa vào, lúc này thần sắc mới biến hóa, bởi có một lão già tóc trắng đứng trong sân.
Lão già này đúng là người kiểm tra tư chất ngày đó, Chủ Lô đan sư Vương Phàm Minh của Đan Đông nhất mạch, lúc này đang nhìn dược điền của Mạnh Hạo. Khi Mạnh Hạo bước vào, lão cũng quay sang nhìn Mạnh Hạo.
- Lấy một cái Chủ Lô lệnh để tiến cử vào Đan Đông nhất mạch, ngươi, có mục đích gì!
Lão già xoay người về phía Mạnh Hạo, mắt lóe tinh quang, cũng có uy bức khó có thể hình dung ngưng tụ lên người Mạnh Hạo.
Trong lúc nói, lão cũng tiến lên một bước.
Bước này hạ xuống khiến cho bốn phương tám hướng như bị phong tỏa, dường như nơi đây bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Cảnh này cho người ta cái cảm giác có chạy đằng trời.
- Toàn bộ Đông Lai quốc phàm là tu sĩ họ Phương, lão phu đã lục hết tất cả lai lịch, nhưng lại không có ngươi, ngươi không phải dân chúng của Đông Lai quốc, tới đây… có mục đích gì!
Lão ta vừa mở miệng liền chất vấn, hơn nữa dường như có mây đen ép xuống phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo lòng bình tĩnh, nhưng sắc mặt thì lại tái nhợt, đứng im nơi đó, thân thể khẽ run rẩy, nhưng vẫn quật cường ngẩng cằm lên.
- Hãy nói tên thật của ngươi, nói mục đích của ngươi, đây là cơ hội cuối cùng, nếu còn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách lão phu tàn nhẫn!
Lão ta lại bước ra một bước nữa, bước này hạ xuống lập tức hóa thành lôi đình ầm vang khắp sân này. Cuồng phong nổi lên, uy áp trận trận giáng xuống, đám dược thảo trong dược điền kia ngã rạp, như bị đánh cho tan tác.
Sắc mặt Mạnh Hạo càng thêm tái nhợt, nhưng lòng vẫn bình tĩnh. Lão già này tuy có tu vi Kết Đan, nhưng lời nói rõ ràng là lạnh lùng vô tình, mà thực tế lại là đang lừa gạt. Mạnh Hạo tu hành tới bây giờ, trải qua bao nhiêu chuyện, há lại không nhìn ra.
Huống chi hắn tới Tử Vận Tông này được hơn nửa năm, lão ta sớm không tới, muộn không tới mà lại xuất hiện đúng lúc này. Nguyên do như nào, Mạnh Hạo chỉ cần nghĩ là đã đoán được hơn nửa.
Đây rõ ràng là ngày thăng chức sắp đến, mà hắn vốn không có tư cách tham dự, mà ngày đó kiểm tra ra tư chất Giáp đẳng tất nhiên khiến Đan Đông nhất mạch chú ý, vì thế mới có cảnh ngày hôm nay. So với nói là uy hiếp, đây chỉ là cảnh cáo mà thôi.
Mạnh Hạo suy nghĩ rồi, nhất là nghĩ tới khi mình đi qua cầu treo kia thì lòng cũng yên tâm. Hắn hít sâu một hơi, vẫn để cho sắc mặt mình tái nhợt, ôm quyền cúi đầu thật sâu với lão ta.
- Vãn bối quả thực tên là Phương Mộc, nhưng không phải người của Đông Lai quốc. Bởi vì vãn bối luôn hướng tới đan đạo, nên mới khát vọng bái nhập Tử Vận Tông, không có mục đích nào khác ngoài toàn tâm toàn ý học đan.
Mạnh Hạo nhẹ giọng nói với vẻ mặt đầy chua sót.
- Nhưng Tử Vận Tông không thu người ngoài, nên mới nghĩ cách lấy được Chủ Lô lệnh bái nhập Tử Vận Tông. Đệ tử cũng biết việc này là có chỗ lấp liếm, nhưng lại không còn cách nào khác. Nếu tiền bối cảm thấy vãn bối sai, thì mặc cho tông môn xử trí.
Mạnh Hạo cúi đầu, không hề ngẩng lên.
Bốn phía rất yên tĩnh, lão già kia nhìn Mạnh Hạo. Lão đã sớm tra ra phía Mạnh Hạo này có vấn đề, nhưng thực tế trong mười vạn dược đồng của tông môn thì người có vấn đề vốn không ít, nhưng phàm là người đi qua được cầu treo đã chứng minh kẻ này không có ác ý với Đan Đông nhất mạch. Nếu là kẻ tâm tư khó lường thì chắc chắn không thể đi qua cầu treo được.
Nếu Mạnh Hạo không có tư chất Giáp đẳng mà chỉ là dược đồng bình thường thì lão vốn chẳng thèm để ý, mặc cho tự sinh tự diệt là được. Nhưng tư chất của Mạnh Hạo chẳng những khiến lão chú ý, mà lại khiến các vị Chủ Lô đan sư khác của Đan Đông nhất mạch chú ý. Vả lại người này có tư cách tham dự đợt thăng chức hay không, lão đã vì Mạnh Hạo mà gạt qua tất cả lấy cho hắn một danh ngạch… cho nên mới có chuyện này.
Ngã Dục Phong Thiên
Thỉnh thoảng Lệ Đào cũng kể một vài chuyện luyện đan cho Mạnh Hạo nghe, khiến Mạnh Hạo dần càng quen thuộc với luyện đan, lại càng nhìn thấy nhiều nên bản thân hắn cũng suy ra một hai.
Quan hệ giữa người với người thực tế không hề phức tạp, tỷ như Mạnh Hạo với Bạch Vân Lai, hay hắn với Lệ đan sư này, ở chung rất đơn giản, nhưng trên cơ sở là giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu Mạnh Hạo không có bản lĩnh trong đám dược đồng kia, Lệ Đào sẽ không nhớ kỹ hắn, cũng sẽ không lần nào cũng tìm hắn trợ giúp.
Những ngày yên ả cứ thế trôi đi, lại ba tháng nữa trôi qua, ở Tử Vận Tông này, Mạnh Hạo đã quen thuộc tất cả. Ở nơi đây hơn nửa năm, cho dù là người hắn quen biết, hay người quen biết hắn đều không ít.
Thường ngày ra ngoài gặp người quen thì tươi cười nói chuyện, rất là hòa hợp, nhiều khi ôm quyền. Vậy mà không người biết rằng vị Phương Mộc dần lộ ra bản lĩnh trong đám dược đồng kia lại chính là tên Mạnh Hạo đã dấy lên tràng phong ba ở Nam Vực nửa năm trước.
Cho đến một ngày này, hắn giúp Lệ đan sư luyện chế một lò đan dược ở trong động phủ của y xong, Lệ Đào tiễn Mạnh Hạo ra ngoài thì bỗng nói thế này.
- Phương Mộc, Lệ mỗ chưa từng coi ngươi là dược đồng tầm thường, bởi vì với trình độ về dược thảo của ngươi chắc chắn sẽ trở thành đan sư.
Mạnh Hạo ngừng bước lại, cúi đầu ôm quyền với Lệ Đào, hắn làm thế thật sự chân thành, vì người này tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng với Mạnh Hạo, qua mấy ngày tiếp xúc, người này trông có vẻ kiêu căng lãnh đạm, nhưng thực tế thì rất thân thiết, hòa đồng.
Mà nhờ có đối phương nên Mạnh Hạo đã biết được không ít về luyện đan.
- Còn một tháng nữa sẽ có thử thách thăng chức. Lần này ta sẽ thăm dò một hai, chỉ tuyển ra một người từ trong đám dược đồng để thăng chức đan sư. Một khi lên làm đan sư là ngươi hoàn toàn có thể tiếp xúc với tất cả các kiến giải về đan đạo của Tử Vận Tông, có thể nhanh chóng trở thành đan sư chân chính, có động phủ của riêng mình, có lò lửa của riêng mình, mà những gì cần học sẽ không về dược thảo nữa, mà là luyện đan!
Lệ Đào nghiêm túc nói.
- Nhưng phiền toái duy nhất là người có tư cách tham dự phải là dược đồng được mười năm. Ta sẽ nghĩ cách xem có thể xin được một suất cho ngươi hay không. Chỉ là ngươi cũng phải tìm cách, cơ hội này mà nắm được là có thể tiết kiệm đi mười năm của ngươi.
Lệ Đào nhìn Mạnh Hạo, nói lời thấm thía.
Mạnh Hạo cảm động, lại cúi đầu với Lệ Đào.
- Đa tạ Lệ huynh.
Hai người lại nói vài câu rồi Mạnh Hạo ôm quyền rời đi. Bước trên sơn đạo của tông môn, đôi mắt hắn tỏa sáng, hắn nhìn ánh trăng, trầm tư suy nghĩ.
- Ta không thể làm dược đồng mười năm được, cơ hội lần này nhất định phải nghĩ cách nắm lấy. Vả lại lúc trước ta vài lần triển lộ, có lẽ cũng khiến người ta chú ý…
Nghĩ như vậy, Mạnh Hạo đi tới sơn cốc Giáp Nhất, nhưng còn chưa tới sân của mình thì Mạnh Hạo chợt nhận ra, nhưng lại không tỏ vẻ gì mà đẩy cửa vào, lúc này thần sắc mới biến hóa, bởi có một lão già tóc trắng đứng trong sân.
Lão già này đúng là người kiểm tra tư chất ngày đó, Chủ Lô đan sư Vương Phàm Minh của Đan Đông nhất mạch, lúc này đang nhìn dược điền của Mạnh Hạo. Khi Mạnh Hạo bước vào, lão cũng quay sang nhìn Mạnh Hạo.
- Lấy một cái Chủ Lô lệnh để tiến cử vào Đan Đông nhất mạch, ngươi, có mục đích gì!
Lão già xoay người về phía Mạnh Hạo, mắt lóe tinh quang, cũng có uy bức khó có thể hình dung ngưng tụ lên người Mạnh Hạo.
Trong lúc nói, lão cũng tiến lên một bước.
Bước này hạ xuống khiến cho bốn phương tám hướng như bị phong tỏa, dường như nơi đây bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài. Cảnh này cho người ta cái cảm giác có chạy đằng trời.
- Toàn bộ Đông Lai quốc phàm là tu sĩ họ Phương, lão phu đã lục hết tất cả lai lịch, nhưng lại không có ngươi, ngươi không phải dân chúng của Đông Lai quốc, tới đây… có mục đích gì!
Lão ta vừa mở miệng liền chất vấn, hơn nữa dường như có mây đen ép xuống phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo lòng bình tĩnh, nhưng sắc mặt thì lại tái nhợt, đứng im nơi đó, thân thể khẽ run rẩy, nhưng vẫn quật cường ngẩng cằm lên.
- Hãy nói tên thật của ngươi, nói mục đích của ngươi, đây là cơ hội cuối cùng, nếu còn khăng khăng không chịu tỉnh ngộ thì đừng trách lão phu tàn nhẫn!
Lão ta lại bước ra một bước nữa, bước này hạ xuống lập tức hóa thành lôi đình ầm vang khắp sân này. Cuồng phong nổi lên, uy áp trận trận giáng xuống, đám dược thảo trong dược điền kia ngã rạp, như bị đánh cho tan tác.
Sắc mặt Mạnh Hạo càng thêm tái nhợt, nhưng lòng vẫn bình tĩnh. Lão già này tuy có tu vi Kết Đan, nhưng lời nói rõ ràng là lạnh lùng vô tình, mà thực tế lại là đang lừa gạt. Mạnh Hạo tu hành tới bây giờ, trải qua bao nhiêu chuyện, há lại không nhìn ra.
Huống chi hắn tới Tử Vận Tông này được hơn nửa năm, lão ta sớm không tới, muộn không tới mà lại xuất hiện đúng lúc này. Nguyên do như nào, Mạnh Hạo chỉ cần nghĩ là đã đoán được hơn nửa.
Đây rõ ràng là ngày thăng chức sắp đến, mà hắn vốn không có tư cách tham dự, mà ngày đó kiểm tra ra tư chất Giáp đẳng tất nhiên khiến Đan Đông nhất mạch chú ý, vì thế mới có cảnh ngày hôm nay. So với nói là uy hiếp, đây chỉ là cảnh cáo mà thôi.
Mạnh Hạo suy nghĩ rồi, nhất là nghĩ tới khi mình đi qua cầu treo kia thì lòng cũng yên tâm. Hắn hít sâu một hơi, vẫn để cho sắc mặt mình tái nhợt, ôm quyền cúi đầu thật sâu với lão ta.
- Vãn bối quả thực tên là Phương Mộc, nhưng không phải người của Đông Lai quốc. Bởi vì vãn bối luôn hướng tới đan đạo, nên mới khát vọng bái nhập Tử Vận Tông, không có mục đích nào khác ngoài toàn tâm toàn ý học đan.
Mạnh Hạo nhẹ giọng nói với vẻ mặt đầy chua sót.
- Nhưng Tử Vận Tông không thu người ngoài, nên mới nghĩ cách lấy được Chủ Lô lệnh bái nhập Tử Vận Tông. Đệ tử cũng biết việc này là có chỗ lấp liếm, nhưng lại không còn cách nào khác. Nếu tiền bối cảm thấy vãn bối sai, thì mặc cho tông môn xử trí.
Mạnh Hạo cúi đầu, không hề ngẩng lên.
Bốn phía rất yên tĩnh, lão già kia nhìn Mạnh Hạo. Lão đã sớm tra ra phía Mạnh Hạo này có vấn đề, nhưng thực tế trong mười vạn dược đồng của tông môn thì người có vấn đề vốn không ít, nhưng phàm là người đi qua được cầu treo đã chứng minh kẻ này không có ác ý với Đan Đông nhất mạch. Nếu là kẻ tâm tư khó lường thì chắc chắn không thể đi qua cầu treo được.
Nếu Mạnh Hạo không có tư chất Giáp đẳng mà chỉ là dược đồng bình thường thì lão vốn chẳng thèm để ý, mặc cho tự sinh tự diệt là được. Nhưng tư chất của Mạnh Hạo chẳng những khiến lão chú ý, mà lại khiến các vị Chủ Lô đan sư khác của Đan Đông nhất mạch chú ý. Vả lại người này có tư cách tham dự đợt thăng chức hay không, lão đã vì Mạnh Hạo mà gạt qua tất cả lấy cho hắn một danh ngạch… cho nên mới có chuyện này.
Ngã Dục Phong Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên
Story
Chương 320: Hai chữ “đại sư”
10.0/10 từ 16 lượt.