Ngã Dục Phong Thiên

Chương 307: Động phủ này không tệ

Thiếu niên kia như là rất ngại ngùng, tu vi thoạt nhìn chỉ là Ngưng Khí tầng tám, so với hán tử này thì cao hơn một tầng.

- Đa tạ Hoàng đại ca, đây là lần đầu tiên tiểu đệ rời tông môn, gặp được Hoàng đại ca, đúng là vận may của ta!

Thanh niên ngại ngùng liên tục nói lời cảm tạ.

- Ra cửa nhờ bẳng hữu, chút chuyện nhỏ không đáng kể, ta và mấy vị huynh trưởng đều rất hiếu khách, vả lại, lão đệ với tuổi này đã có tu vi như vậy, ngày sau bất khả hạn lượng, sắp trở thành nhân tài kiệt xuất Nam Vực rồi. Thậm chí, đệ cũng có thể sánh ngang thiên kiêu, vài huynh trưởng nhà ta tất sẽ trọng thị lão đệ, càng vui vẻ kết giao!

Hán tử cười ha hả, vỗ vai thanh niên, nhưng trong mắt lại lộ ra chút khinh miệt cùng tham lam, nhìn thoáng qua túi trữ vật lộ ra bên ngoài của tên thanh niên.

Y chưa từng thấy qua túi trữ vật như thế, vừa gặp liền biết không phải bình thường.

Trên thực tế, với tầm mắt của kẻ này thì tự nhiên không cách nào thấy qua túi trữ vật như thế, bởi vì đó là túi càn khôn, mà thanh niên này chính là Mạnh Hạo.

Hai người gặp nhau tại một chỗ núi hoang, lúc đó hán tử áo vàng này nhìn thấy túi càn khôn của hắn, nhưng vì thấy tu vi của Mạnh Hạo nên mới bỏ qua ý niệm cướp đoạt, mà lại nhiệt tình tiến lên bắt chuyện, nói mấy câu liền moi ra không ít nội dung.

- Một tên đệ tử trong tông môn chưa từng nghe tên ra ngoài lịch lãm, vậy thì trên người đệ tử đó chắc phải có một ít pháp bảo bảo mệnh của tông môn. Nhưng phần lớn những kẻ như thế này đều không có lịch duyệt, bị ta ton hót vài câu liền lâng lâng!

Hán tử áo vàng cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hạo, trong lòng đã coi như nhìn thấu tất cả về đối phương rồi.


Mạnh Hạo càng thêm ngại ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn. Mình đã tìm hai ngày rồi, rốt cục cũng tìm được tu sĩ ác bá này. Còn may mắn hơn là, tên tu sĩ này lại mang mình tới một nơi có nhiều ác bá hơn, chắc là miếng mỡ đông sẽ rất thích.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi, khi bọn họ tới trước một chân núi thì thấy vài tòa động phủ, cửa động đóng kín, như là đào hết nửa cái bụng núi, trước cửa động làm bằng đá xanh, còn có hai tượng sư tử đá, rất là sống động, nhưng lại không hợp với khung cảnh bốn phía, hình như là vác từ nơi khác tới.

Bên ngoài động phủ còn có hai tòa tháp cao, tháp này không phải là thổ mộc, mà là một đống hài cốt, có xương người cũng có xương thú, chất cao mà lên, nhìn rất âm trầm.

- Lão đệ, chính là chỗ đó!

Hán tử áo vàng cười ha ha, mở miệng nói với Mạnh Hạo.

- Nơi này…

Mạnh Hạo nhíu mày.

- Lão ca biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, nơi đây hoang sơn dã lĩnh, tu sĩ chúng ta sống nơi này, dù không trêu chọc người khác, nhưng cũng không thể không phòng bị, những bài trí này chỉ dùng để dọa người mà thôi…

Hán tử áo vàng nói.


Mạnh Hạo không nói gì, nhưng trong mắt đã có lãnh ý, chỉ là hán tử áo vàng không phát hiện được. Giờ phút này, sau khi nói xong, y phất tay áo, lấy ra một thanh phi kiếm, phi kiếm hóa thành cầu vồng, bay thẳng về động phủ.

Mạnh Hạo ở phía sau, đạp trên phi kiếm, lạnh mắt đi theo.

Hai người vừa tới gần, tên hán tử áo vàng vung tay phải lên, một đạo hồng quang bay ra, dừng trên cửa đá động phủ, nhất thời, cửa đá ầm ầm chấn động, tự động mở ra.

Gần như ngay khi cửa đá mở ra, trong đó có ba tên tu sĩ đi ra. Ba người này đều ở khoảng bốn mươi tuổi, tu vi đều là Ngưng Khí tầng chín. Trong đó có hai tên bộ mặt dữ tợn, một người còn lại thì xanh xao vàng vọt, nhưng hai mắt lại lộ ra quang mang gian xảo, trong tay cầm một cây quạt, lúc này gã cười cười đảo mắt lên trên người Mạnh Hạo.

- Ba vị ca ca, đây là Mạnh tiểu hữu mà tiểu đệ gặp được trên đường. Lần đầu tiên rời tông môn, được tiểu đệ mời về ở ít ngày, chúng ta cần phải chiêu đãi thật tốt đó!

Hán tử áo vàng cười ha hả, dừng lại ở giữa ba người, quay đầu tủm tỉm nhìn Mạnh Hạo.

Hai tên đại hán có vẻ mặt dữ tợn kia đảo mắt nhìn trên người Mạnh Hạo, lộ ra nụ cười. Nụ cười này, vô luận thế nào cũng thấy có chút dữ tợn, giống như là nhìn một con cừu nói không có lực giãy dụa.

Trong ba người, trung niên có đôi mắt gian xảo, thân hình ốm nhếch, tay cầm quạt kia cười hòa thiện nhất, y ôm quyền chào Mạnh Hạo.

- Hoàng mỗ đã sớm nghe được chim khách hót, vẫn còn đang buồn bực sao khách quý vẫn chưa tới. Vừa gặp đạo hữu thì liền thấy anh khí ập vào mặt, lại nghe Ngũ đệ nói thế, quả nhiên là người trong tông môn lớn đi ra, là nhân trung long phượng. Loại người như đạo hữu, chúng ta rất là kính ngưỡng, đạo hữu, mời vào động phủ!

Nam tử trung niên cười ôm quyền nói.

- Này..

Mạnh Hạo như là được tán dương mà ngượng ngùng, hắn vội vàng ôm quyền, nhưng bước vào động phủ thì hắn vẫn có chút chần chờ, trong lòng cũng là thở dài, vẻ ton hót của đối phương thật quá giả tạo, nếu đổi lại là mình thì làm tốt hơn nhiều, hấp dẫn hơn mấy phần.

- Lão đệ, đến cửa nhà rồi, cùng ca ca vào đi, đã đến đây thì cứ coi như là nhà mình!

Hán tử áo vàng lộ vẻ tươi cười, kéo Mạnh Hạo bước vào động phủ.

Dười thịnh tình lôi kéo của hán tử áo vàng, Mạnh Hạo mang theo chần chừ đi vào trong động phủ. Khi cửa đá động phủ ầm ầm đóng lại, trước Mạnh Hạo liền xuất hiện một mảnh ánh sáng dạ minh châu.

Động phủ này rất là rộng rãi, trong đó rất xa hoa, rất đầy đủ, chẳng những có phòng luyện đan, thậm chí còn có sân thuốc.

- Lão đệ, đây là Nhị ca của ta, vị này là Tam ca, cuối cùng là Tứ ca, ta xếp hàng thứ năm!

Hán tử áo vàng vừa đi vừa giới thiệu, vui cười cởi mở, nhưng lúc nói chuyện lại âm thầm đánh cái nháy mắt với nam tử gian trá chuyện bài bố gọi là lão Nhị.

- Gặp qua mấy vị đạo hữu!

Mạnh Hạo ôm quyền, càng thêm ngượng ngùng nói, ánh mắt thì lại đảo qua, nhìn về bốn phía, thần sắc lộ vẻ vừa lòng. Nhất là khi nhìn những viên dạ minh châu kia thì hai mắt hắn càng phát sáng.


- Mạnh đạo hữu, động phủ này cũng được chứ!?

Lão Nhị Hoàng gia phất phất cây quạt trong tay, thần sắc lộ ra chút khinh miệt mà người ngoài không nhìn thấy, như là đang đùa bỡn mà nhìn Mạnh Hạo.

- Không tệ, không tệ! Động phủ này rất là đầy đủ, mật thất không ít, thực là khó được!

Mạnh Hạo thật tâm tán thưởng.

- Nhất là những viên dạ minh châu này, lại càng tuyệt hảo. Hơn nữa, theo ta thấy nơi này linh khí không ít, chẳng lẽ là còn có linh tuyền?

Mạnh Hạo kinh ngạc nói.

- Đúng là có một linh tuyền, bằng không thì năm người chúng ta cũng sẽ không lựa chọn làm động phủ tại nơi này!

Lão Nhị Hoàng gia cười nói, thần sắc khinh miệt càng thêm lộ rõ, trong mắt y, Mạnh Hạo như đã lọt vào hang hổ rồi.

Mà lão Tam, lão Tứ bên cạnh thì nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng lộ ra nụ cười càng thêm đậm, tất cả đều coi Mạnh Hạo là dê vào hang sói rồi.

Mà lão Ngũ bên kia cũng cười tươi, gã luôn nhìn túi trữ vật của Mạnh Hạo, nụ cười càng thêm sáng lạn hơn. Gã cảm thấy hôm nay là ngày may mắn của mình, thuận tay mà dắt về được một con dê béo múp!

Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 307: Động phủ này không tệ
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...