Ngã Dục Phong Thiên
Chương 277: Gặp lại Vương Đằng Phi!
Tống gia, một trong ba gia tộc lớn ở Nam Vực, như cắt cứ một phương, truyền thừa đã hơn vạn năm, dĩ nhiên đã ăn sâu bén rễ ở Nam Vực này. Tống gia này được dựng lên ở một bình nguyên, nơi này nhiều đồi núi, lại ít núi cao.
Duy chỉ có phía đông nam mới có một rặng núi vắt qua mặt đất. Rặng núi này được gọi là Thiên Lĩnh, nếu nhìn xuống từ trên bầu trời thì có thể thấy được vùng núi này trông hệt như một nữ tử đang gối đầu lên cánh tay say giấc nồng, trông thật mềm mại thướt tha.
Tống gia chính là ở trên dãy núi này. Khác với các tông môn gia tộc khác, sơn môn của Tống gia là một tòa thành cổ, thậm chí có thể nói toàn bộ rặng núi này đều được xây tường thành, uốn lượn theo núi, trông cực kỳ đồ sộ.
Mà tòa thành chính lại như một con mãnh thú đang ngồi xổm trong bóng tối, tràn ngập vẻ dữ tợn khó có thể hình dung, khiến tất cả những ai lần đầu nhìn thấy đều âm thầm kinh hãi, cũng cảm thấy không thể trêu chọc Tống gia này được.
Bên ngoài thành chính, theo dãy núi nhấp nhô lên xuống là tám mươi mốt thành, mỗi một tòa sơn thành đó đều có đầy tộc nhân của Tống gia.
Trên bầu trời của Tống gia có một vầng mặt trăng và một mặt trời, khi bên ngoài là trăng thì nơi này lại xuất hiện nắng gắt, khi bên ngoài là nắng gắt thì nơi đây lại là ánh trăng sáng rọi.
Mặt trăng mặt trời kỳ dị này chính là chí bảo của Tống gia!
Mỗi một đại tông, mỗi một đại tộc đều có chí bảo, cũng chỉ như vậy mới có thể khiến tông môn trường tồn, mới dần đi lên huy hoàng.
Như lư hương của Thanh La Tông, hay thanh đại kiếm của Nhất Kiếm Tông kia đều là chí bảo, mà chí bảo của Tống gia là nhật nguyệt ở trên bầu trời, như bao phủ Tống gia trong một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài.
Có lẽ cũng chính vì chí bảo này mà đã giúp Tống gia trải qua bao nhiêu năm nhưng ít khi có xung đột gì với tông môn bên ngoài. Toàn bộ gia tộc hùng cứ nơi đây, nhưng không trêu chọc người ngoài, mà cả người ngoài cũng không dám đụng chạm gì.
Tống gia không bá đạo như Nhất Kiếm Tông, không thần bí như Huyết Yêu Tông, không xa hoa như Tử Vận Tông, không đa pháp như Kim Hàn Tông, không dài lâu như Thanh La Tông.
Thậm chí trong tam đại gia tộc, Tống gia cũng rất khiêm tốn, không hề có Đạo tử quá mức xuất sắc, không tranh đoạt huy hoàng, dường như luôn lặng lẽ, và có đạo uẩn vô cùng thâm hậu.
Không chọc ai, cũng không ai dám chọc!
Như sơn mạch mà bọn họ đang ở bây giờ khiến người ta một cảm giác rất giàu có, nếu có một ngày Nam Vực gặp phải kịch biến kinh thiên, có lẽ các tông môn gia tộc khác đều bị tiêu diệt, nhưng kẻ có khả năng tồn tại nhất chỉ có Tống gia.
Bởi vì bọn họ quá vô danh, quá khiêm tốn tới mức khiến người ta nhìn không thấu, thậm chí còn cảm thấy khủng bố.
Duy chỉ mấy trăm năm nay, Tống gia xuất hiện một vị Tống lão quái mà cả Nam Vực này đều biết. Người này tính cách lập dị, thích sưu tập mãnh thú nên thường xuyên ra ngoài, cũng khiến lão với các tông môn khác có không ít cơ hội tiếp xúc.
Giờ phút này dưới ánh đèn đuốc chói mắt trong thành chính của Tống gia, phần lớn tộc nhân đang bận rộn chuẩn bị cho tập tục cổ xưa của Tống gia.
Con gái Tống gia không gả ra ngoài, chỉ chiêu rể, một khi thành rể rồi thì trở thành tu sĩ hạch tâm của Tống gia.
Từ xưa tới nay, với tập tục kỳ lạ này, có không ít tông môn dùng phương pháp này lẻn vào Tống gia, nhưng nhiều năm trôi qua những tông môn này đã giải tán không ít, mà Tống gia thì vẫn còn tồn tại.
Đây đã chứng tỏ vấn đề.
Tống Giai im lặng đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nhưng lúc này bầu trời bên ngoài lại là mặt trời sáng rực, làn gió thổi tới lùa vào mái tóc nàng, thổi bay tóc lên, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ kia, chỉ là giờ trên dung nhan ấy thoáng hiện vẻ phiền muộn, cũng có vẻ thấp thỏm không yên.
Thấp thỏm là vì vận mệnh của nữ tử Tống gia, phiền muộn là vì tại vận mệnh này mà mình không thể phản kháng, cũng không thể đấu tranh. Bởi vì đây là quy định của tổ tiên, đây là tộc quy của Tống gia.
- Khác với tông môn, thân là nữ tử của gia tộc, con không thể chỉ lo cho thân mình, về điểm này con không thể thay đổi, ta cũng không cách nào thay đổi được.
Một giọng nói nhu hòa vang lên từ sau người Tống Giai, đó là một nữ tử trung niên đang nhìn Tống Giai đầy yêu thương.
Tống Giai im lặng.
Hồi lâu sau, nàng khẽ gật đầu, mà lúc này cảnh tượng hiện lên trong đầu là khi chứng kiến Huyết phượng chết đi lúc ở trong Huyết Tiên truyền thừa, khi đó nàng cảm thấy vô lực, chỉ có thể yên lặng rơi lệ nhìn Huyết phượng tiêu tan.
- Có lẽ đây là số mệnh.
Tống Giai mệt mỏi, vẻ mệt mỏi ấy không những khiến dung nhan nàng u ám đi, mà lại toát lên một vẻ đẹp mỏng manh.
- Đây là mệnh, nhưng không phải vận mệnh, mà là sứ mệnh, sứ mệnh của Tống gia ta với Nam Vực.
Nữ tử trung niên như cảm nhận được tâm tình của Tống Giai, bà nhẹ nhàng bước lên, khẽ vuốt ve mái tóc Tống Giai, dịu dàng nói.
- Sự diệt vong của Nam Vực, tập trung họ của bách gia, tan ra huyết mạch nhiều tộc để tránh thiên khuyết…
Tống Giai thì thào, nói tới những gì mà nàng thường nghe người ta nói lúc còn nhỏ.
- Nhưng phụ thân cũng từng nói, vùng đất Nam Thiệm này không có bất kỳ một lực lượng nào có thể hủy diệt toàn bộ Nam Vực, cho dù là Đông Thổ cũng không làm được.
Tống Giai ngẩng đầu lên nhìn nữ tử trung niên trước mặt.
- Chuyện này đã truyền lưu từ xưa, mẫu thân cũng không có đáp án.
Lúc hai mẹ con đang im lặng, bên ngoài thế giới của Tống gia, ánh mặt trời đang chói thì trên bình nguyên có ánh sáng chói mắt phát ra. Giằng co chừng mười hơi thở thì ánh sáng này mới dần tiêu tan, sau đó hơn mười người xuất hiện trên bình nguyên này.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giơ tay lên nắn mi tâm. Hắn từng truyền tống rồi, nhưng vẫn cảm thấy thân thể khó chịu. Lúc này hắn nhìn quanh thì lập tức thấy được thế giới tối đen ở đằng xa kia, trong thế giới đó rõ ràng có một sơn mạch hùng vĩ, mà phía trên sơn mạch đó lại có mặt trăng.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Mạnh Hạo sửng sốt.
- Nơi đây chính là khu vực của Tống gia, ta tuy cũng là lần đầu đến đây, nhưng lúc trước cũng nghe nói tới sự kỳ lạ của Tống gia.
Trần Phàm cảm khái nói.
Lão già cầm hồ lô rượu kia lúc này uống một ngụm, ợ một cái rồi cười sang sảng, tiếng cười vang lên thì từ thế giới tối đen của Tống gia đằng xa kia có vài cây cầu vồng gào thét kéo tới.
- Mũi cà chua, sao Nhất Kiếm Tông lại để ngươi đến đây? Cách rất xa mà vẫn ngửi được mùi rượu thối đầy mình rồi!
Một giọng nói đầy bất mãn truyền ra từ cây cầu vồng đang bay tới.
- Tống lão quái nhà ngươi lúc nào cũng tại sao rồi không được, lão đạo chính là muốn đến đây đó. Lần này phải uống cho say rồi mới về!
Lão già Nhất Kiếm Tông lúc này trừng mắt, đột ngột bay lên bầu trời.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ba chữ Tống lão quái kia có phần khủng bố với hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như thấy được bóng dáng Tống gia trong cầu vồng, liền nhìn thấy một lão già. Dù hắn không quen lão già này, nhưng có trực giác rằng đây chính là Tống lão quái lúc ở Triệu quốc kia.
Ngã Dục Phong Thiên
Duy chỉ có phía đông nam mới có một rặng núi vắt qua mặt đất. Rặng núi này được gọi là Thiên Lĩnh, nếu nhìn xuống từ trên bầu trời thì có thể thấy được vùng núi này trông hệt như một nữ tử đang gối đầu lên cánh tay say giấc nồng, trông thật mềm mại thướt tha.
Tống gia chính là ở trên dãy núi này. Khác với các tông môn gia tộc khác, sơn môn của Tống gia là một tòa thành cổ, thậm chí có thể nói toàn bộ rặng núi này đều được xây tường thành, uốn lượn theo núi, trông cực kỳ đồ sộ.
Mà tòa thành chính lại như một con mãnh thú đang ngồi xổm trong bóng tối, tràn ngập vẻ dữ tợn khó có thể hình dung, khiến tất cả những ai lần đầu nhìn thấy đều âm thầm kinh hãi, cũng cảm thấy không thể trêu chọc Tống gia này được.
Bên ngoài thành chính, theo dãy núi nhấp nhô lên xuống là tám mươi mốt thành, mỗi một tòa sơn thành đó đều có đầy tộc nhân của Tống gia.
Trên bầu trời của Tống gia có một vầng mặt trăng và một mặt trời, khi bên ngoài là trăng thì nơi này lại xuất hiện nắng gắt, khi bên ngoài là nắng gắt thì nơi đây lại là ánh trăng sáng rọi.
Mặt trăng mặt trời kỳ dị này chính là chí bảo của Tống gia!
Mỗi một đại tông, mỗi một đại tộc đều có chí bảo, cũng chỉ như vậy mới có thể khiến tông môn trường tồn, mới dần đi lên huy hoàng.
Như lư hương của Thanh La Tông, hay thanh đại kiếm của Nhất Kiếm Tông kia đều là chí bảo, mà chí bảo của Tống gia là nhật nguyệt ở trên bầu trời, như bao phủ Tống gia trong một thế giới hoàn toàn khác với bên ngoài.
Có lẽ cũng chính vì chí bảo này mà đã giúp Tống gia trải qua bao nhiêu năm nhưng ít khi có xung đột gì với tông môn bên ngoài. Toàn bộ gia tộc hùng cứ nơi đây, nhưng không trêu chọc người ngoài, mà cả người ngoài cũng không dám đụng chạm gì.
Tống gia không bá đạo như Nhất Kiếm Tông, không thần bí như Huyết Yêu Tông, không xa hoa như Tử Vận Tông, không đa pháp như Kim Hàn Tông, không dài lâu như Thanh La Tông.
Thậm chí trong tam đại gia tộc, Tống gia cũng rất khiêm tốn, không hề có Đạo tử quá mức xuất sắc, không tranh đoạt huy hoàng, dường như luôn lặng lẽ, và có đạo uẩn vô cùng thâm hậu.
Không chọc ai, cũng không ai dám chọc!
Như sơn mạch mà bọn họ đang ở bây giờ khiến người ta một cảm giác rất giàu có, nếu có một ngày Nam Vực gặp phải kịch biến kinh thiên, có lẽ các tông môn gia tộc khác đều bị tiêu diệt, nhưng kẻ có khả năng tồn tại nhất chỉ có Tống gia.
Bởi vì bọn họ quá vô danh, quá khiêm tốn tới mức khiến người ta nhìn không thấu, thậm chí còn cảm thấy khủng bố.
Duy chỉ mấy trăm năm nay, Tống gia xuất hiện một vị Tống lão quái mà cả Nam Vực này đều biết. Người này tính cách lập dị, thích sưu tập mãnh thú nên thường xuyên ra ngoài, cũng khiến lão với các tông môn khác có không ít cơ hội tiếp xúc.
Giờ phút này dưới ánh đèn đuốc chói mắt trong thành chính của Tống gia, phần lớn tộc nhân đang bận rộn chuẩn bị cho tập tục cổ xưa của Tống gia.
Con gái Tống gia không gả ra ngoài, chỉ chiêu rể, một khi thành rể rồi thì trở thành tu sĩ hạch tâm của Tống gia.
Từ xưa tới nay, với tập tục kỳ lạ này, có không ít tông môn dùng phương pháp này lẻn vào Tống gia, nhưng nhiều năm trôi qua những tông môn này đã giải tán không ít, mà Tống gia thì vẫn còn tồn tại.
Đây đã chứng tỏ vấn đề.
Tống Giai im lặng đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài, nhưng lúc này bầu trời bên ngoài lại là mặt trời sáng rực, làn gió thổi tới lùa vào mái tóc nàng, thổi bay tóc lên, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ kia, chỉ là giờ trên dung nhan ấy thoáng hiện vẻ phiền muộn, cũng có vẻ thấp thỏm không yên.
Thấp thỏm là vì vận mệnh của nữ tử Tống gia, phiền muộn là vì tại vận mệnh này mà mình không thể phản kháng, cũng không thể đấu tranh. Bởi vì đây là quy định của tổ tiên, đây là tộc quy của Tống gia.
- Khác với tông môn, thân là nữ tử của gia tộc, con không thể chỉ lo cho thân mình, về điểm này con không thể thay đổi, ta cũng không cách nào thay đổi được.
Một giọng nói nhu hòa vang lên từ sau người Tống Giai, đó là một nữ tử trung niên đang nhìn Tống Giai đầy yêu thương.
Tống Giai im lặng.
Hồi lâu sau, nàng khẽ gật đầu, mà lúc này cảnh tượng hiện lên trong đầu là khi chứng kiến Huyết phượng chết đi lúc ở trong Huyết Tiên truyền thừa, khi đó nàng cảm thấy vô lực, chỉ có thể yên lặng rơi lệ nhìn Huyết phượng tiêu tan.
- Có lẽ đây là số mệnh.
Tống Giai mệt mỏi, vẻ mệt mỏi ấy không những khiến dung nhan nàng u ám đi, mà lại toát lên một vẻ đẹp mỏng manh.
- Đây là mệnh, nhưng không phải vận mệnh, mà là sứ mệnh, sứ mệnh của Tống gia ta với Nam Vực.
Nữ tử trung niên như cảm nhận được tâm tình của Tống Giai, bà nhẹ nhàng bước lên, khẽ vuốt ve mái tóc Tống Giai, dịu dàng nói.
- Sự diệt vong của Nam Vực, tập trung họ của bách gia, tan ra huyết mạch nhiều tộc để tránh thiên khuyết…
Tống Giai thì thào, nói tới những gì mà nàng thường nghe người ta nói lúc còn nhỏ.
- Nhưng phụ thân cũng từng nói, vùng đất Nam Thiệm này không có bất kỳ một lực lượng nào có thể hủy diệt toàn bộ Nam Vực, cho dù là Đông Thổ cũng không làm được.
Tống Giai ngẩng đầu lên nhìn nữ tử trung niên trước mặt.
- Chuyện này đã truyền lưu từ xưa, mẫu thân cũng không có đáp án.
Lúc hai mẹ con đang im lặng, bên ngoài thế giới của Tống gia, ánh mặt trời đang chói thì trên bình nguyên có ánh sáng chói mắt phát ra. Giằng co chừng mười hơi thở thì ánh sáng này mới dần tiêu tan, sau đó hơn mười người xuất hiện trên bình nguyên này.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, giơ tay lên nắn mi tâm. Hắn từng truyền tống rồi, nhưng vẫn cảm thấy thân thể khó chịu. Lúc này hắn nhìn quanh thì lập tức thấy được thế giới tối đen ở đằng xa kia, trong thế giới đó rõ ràng có một sơn mạch hùng vĩ, mà phía trên sơn mạch đó lại có mặt trăng.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Mạnh Hạo sửng sốt.
- Nơi đây chính là khu vực của Tống gia, ta tuy cũng là lần đầu đến đây, nhưng lúc trước cũng nghe nói tới sự kỳ lạ của Tống gia.
Trần Phàm cảm khái nói.
Lão già cầm hồ lô rượu kia lúc này uống một ngụm, ợ một cái rồi cười sang sảng, tiếng cười vang lên thì từ thế giới tối đen của Tống gia đằng xa kia có vài cây cầu vồng gào thét kéo tới.
- Mũi cà chua, sao Nhất Kiếm Tông lại để ngươi đến đây? Cách rất xa mà vẫn ngửi được mùi rượu thối đầy mình rồi!
Một giọng nói đầy bất mãn truyền ra từ cây cầu vồng đang bay tới.
- Tống lão quái nhà ngươi lúc nào cũng tại sao rồi không được, lão đạo chính là muốn đến đây đó. Lần này phải uống cho say rồi mới về!
Lão già Nhất Kiếm Tông lúc này trừng mắt, đột ngột bay lên bầu trời.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ba chữ Tống lão quái kia có phần khủng bố với hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như thấy được bóng dáng Tống gia trong cầu vồng, liền nhìn thấy một lão già. Dù hắn không quen lão già này, nhưng có trực giác rằng đây chính là Tống lão quái lúc ở Triệu quốc kia.
Ngã Dục Phong Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên
Story
Chương 277: Gặp lại Vương Đằng Phi!
10.0/10 từ 16 lượt.