Ngã Dục Phong Thiên

Chương 247: Ôn nhu chi sát!(2)

- Hàn Bối, ngươi muốn làm gì!

Tạ Kiệt vứt bỏ sợi tơ trong tay, hai mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, thân mình đang muốn lui về phía sau, thì Mạnh Hạo hai mắt lóe lên, há mồm phun ra một luồng lôi vụ, ngăn cản phía sau Tạ Kiệt, tiếng nổ vang lên, Tạ Kiệt thân mình không khỏi dừng lại một chút, thanh âm của gã vẫn còn quanh quẩn, ngón tay của pho tượng dùng tốc độ cực nhanh, trong phút chốc đã ấn lên người Tạ Kiệt.

Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, toàn thân Tạ Kiệt liền nổ bung, tính cả đạo đài của gã, trong chớp mắt cũng bị dập nát, tất cả dấu hiệu sinh mệnh, trong giây lát bị xóa sạch.

Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có tiếng rống giận của Tạ Kiệt trước khi chết, giờ phút này theo cái chết của gã, một sợi tơ màu cam từ thân thể gã bay ra, dung nhập vào trong ngón tay của pho tượng.

Cùng lúc đó, túi trữ vật của Tạ Kiệt cũng bay lên, thẳng đến chỗ Hàn Bối, bị nàng nắm trong tay, nàng lập tức lấy từ trong đó ra một cái bình nhỏ màu đen, nàng bóp chặt lấy nó, từ trong bình nhỏ bay ra một luồng ảo ảnh, ảo ảnh này rõ ràng giống Hàn Bối như đúc, rất nhanh bị Hàn Bối hút vào trong thất khiếu.

Nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở, Mạnh Hạo tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng thần sắc lại không hề có biến hóa, giống như đã sớm biết được, vẻ mặt không chút thay đổi, duy chỉ có hai mắt chợt lóe lên.

- Đa tạ Mạnh huynh tương trợ.


Hàn Bối cười ngọt ngào, hướng về phía Mạnh Hạo hạ thấp người cúi đầu.

- Hàn đạo hữu thủ đoạn thật tốt, vậy mà lại ra tay giết chết Tạ lang của ngươi.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, hắn không cảm thấy ngoài ý muốn là vì lúc trước hắn nhận được cái la bàn màu tím kia từ tay Hàn Bối, trong đó mặc dù không có ấn ký của Hàn Bối, nhưng có tồn tại một câu của Hàn Bối.

Câu nói kia, Hàn Bối nói thẳng muốn giết Tạ Kiệt, muốn Mạnh Hạo tương trợ, cho nên khi đó Mạnh Hạo mới liếc nhìn Hàn Bối đầy thâm ý.

- Thanh La Tông năm đó bắt giữ người của tộc ta, nhìn như đãi ngộ không tồi, nhưng kỳ thực nuôi nhốt như gia súc, Tạ Kiệt này lại càng có tâm địa xấu xa, thuở nhỏ đối với ta có địch ý, sau khi thành niên lại có ý đồ với ta, ta tất phải giết hắn.

- Vả lại không giết người này, tất cả những gì chúng ta đạt được lần này, đều sẽ thuộc về Thanh La Tông, người này đã chết, nơi đây chỉ có ta và ngươi, không còn lo lắng chuyện phân chia nữa.

Hàn Bối mỉm cười, nhìn Mạnh Hạo.



Hàn Bối nói, thần sắc rất là chân thành, nhưng trên thực tế trong nội tâm của nàng cũng thở dài, bọn họ cả sáu người, đều có tâm tư khác, trên đường không ngừng tính kế lẫn nhau, nhưng chỉ có mình Mạnh Hạo này là tránh được tất cả những cái bẫy kia.

Thậm chí nhiều lần xuất hiện phản kích, cho đến nay, người khác đều đã chết, nhưng hắn còn ở nơi này, việc này làm cho Hàn Bối vừa kiêng kị, đồng thời cũng rất bội phục, phải biết rằng trên đoạn đường này chỉ cần xuất hiện một sai lầm, sợ là Mạnh Hạo ở trước mặt, đã sớm phải chết.

Giờ phút này theo bản năng, nàng không muốn lại đi trêu chọc Mạnh Hạo, cho nên lời nói rất chân thành, cũng là xuất phát từ nội tâm.

Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, không nói gì, chỉ gật đầu, nhưng bên ngoài thân thể của hắn có lôi vụ xuất hiện, nếu Hàn Bối có hành động gì khác thường, Mạnh Hạo chắc chắn toàn lực đem lôi vụ tản ra, trong khoảnh khắc hấp dẫn vô số lôi điện ở nơi này, nhất định cá chết lưới rách.

Hàn Bối hít sâu một hơi, mắt thấy Mạnh Hạo như vậy, một tia ý nghĩ khác trong nội tâm cuối cùng cũng mất đi, nàng thật vất vả mới đến được nơi này, trên đường đã tính toán tường tận, giờ phút này thật sự không muốn lại có vấn đề phát sinh, cho nên hai tay bấm niệm pháp quyết điểm vào pho tượng, pho tượng kia toàn thân chấn động, ngón trỏ tay trái chậm rãi nâng lên, chỉ thẳng đến đỉnh tròn.

Sau đó lập tức hạ xuống, toàn bộ thế giới trong đỉnh vuông chấn động mạnh, đỉnh tròn kia dưới sự chấn động, chậm rãi nghiêng đi, một cỗ khí tức màu tím phun ra, Mạnh Hạo lập tức nhìn ba tờ ngọc thư phiêu phù bên trong, như muốn từ trong đám mây tím trong đỉnh bay ra, nhưng rõ ràng còn thiếu một chút, tùy thời có thể bị hút trở về.

Hàn Bối ánh mắt lộ ra hào quang mãnh liệt, giờ phút này hít sâu một cái, tay phải trực tiếp vỗ trên túi trữ vật, từ trong đó lấy ra một lọ gốm lớn bằng đầu người.


Giơ lọ gốm lên cao, lập tức vật ấy bay lên, hóa thành một đạo cầu vồng lao về phía đỉnh tròn, đến khi tiếp cận gần mục tiêu, lập tức nổ bung vỡ vụn, phun ra rất nhiều tro bụi.

Ở bên trong luồng tro bụi, dường như có hơn mười đạo ảo ảnh, nữ có nam có, tuổi không đồng nhất, nhưng mỗi người đều có chỗ tương tự nhau, dường như là người cùng gia tộc.

Đây không phải tro bụi, mà là tro cốt của tộc nhân Hàn gia, trước khi chết tự thiêu đốt thân hình của mình tạo thành tro bụi sinh mệnh, giờ phút này khuếch tán ra, thân ảnh hơn mười người kia đều hướng về phía đỉnh tròn cúi đầu.

- Dùng huyết mạch Hàn tổ, giải khế ước viễn cổ, tàn hồn còn sót lại, mời tổ tiên trở về...

Lời nói vừa dứt, thân ảnh của bọn họ nhất tề dũng mãnh tiến vào trong mây tím.

Cùng lúc đó, pho tượng tổ tiên Hàn gia lại hóa chỉ thành chưởng, hướng về phía đỉnh tròn nhấn một cái.

Khi tử khí tiến vào, trong khoảnh khắc, ngay lúc bàn tay ấn xuống, đỉnh tròn chấn động, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trong tiếng nổ, thân ảnh hơn mười người trong tro bụi sinh mệnh toàn bộ thiêu đốt, pho tượng Lão Tổ Hàn gia chấn động, theo cước bộ đi tới bắt đầu vỡ vụn từng khúc, trong chớp mắt liền chia năm xẻ bảy.

Khiến từ đó về sau, pho tượng ở nơi đây không còn là chín mà vĩnh viễn chỉ còn lại tám!

Thân hình Hàn Bối như bị lực lượng vô hình đánh trúng, rút lui ra sau vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng khi nàng vừa lui ra phía sau từ pho tượng đã vỡ tan kia lập tức bay ra một đạo tử mang lao đến trong sự kích động cùng chờ mong của Hàn Bối, Mạnh Hạo tận mắt thấy trong tử mang giống như có một tiểu nhân đang ngủ say, giờ phút này lao thẳng đến Hàn Bối, nhập vào giữa chân mày.

- Nàng là vì vật ấy!

Mạnh Hạo hai mắt co rụt lại.

Đúng lúc này, dùng pho tượng và hơn mười đạo thân ảnh Hàn gia đều tiêu tán làm đại giá, cuối cùng mới giúp cho ba tờ ngọc thư thoát ra khỏi đỉnh tròn, khoảnh khắc bay ra, nhưng ngay khi nó vừa bay ra trong một chớp mắt, bên trong đỉnh trong dường như truyền ra một tiếng thở dài.

Theo thở dài truyền ra, một trong ba tờ ngọc thư, đột ngột dừng lại, lại một lần nữa bị hút trở về bên trong đỉnh tròn, nhưng còn lại hai tờ vẫn cấp tốc lao ra.

Mi tâm của Hàn Bối lộ ra tử quang, giờ phút này hô hấp trở nên dồn dập, thân mình nháy mắt bay lên, lao thẳng đến một tấm trong số đó, thân mình Mạnh Hạo trong khoảnh khắc này nhảy lên, triển khai toàn bộ tốc độ, nhằm phía một trang ngọc thư khác.



Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 247: Ôn nhu chi sát!(2)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...