Ngã Dục Phong Thiên
Chương 226: Vô cùng căng thẳng!
- Chuyện gì xảy ra thế? Quên mất, không có tín vật thì các ngươi cũng không được đi vào!
Lúc này khuôn mặt khổng lồ đã khôi phục bình thường, hai mắt đầu tiên là mờ mịt nhưng nhanh chóng thanh tỉnh, sau đó rống lớn.
Lúc này ở trong khe này chỉ còn có mười một người, trong đó ngoại trừ Tử La Lão Tổ, mỹ phụ trung niên ra thì toàn bộ chín người còn lại đều là tu sĩ Kết Đan. Bọn họ cũng không đề ý tới cái khuôn mặt trên cánh cửa lớn kia lắm chuyện nữa, mà khoanh chân ngồi trước cửa mà đả tọa, bọn họ cùng nhắm mắt lại, đồng thời hai tay cũng bấm niệm thần chú, trung tâm của đám người, có một quả nhân sâm đang phiêu phù.
Quả này trong suốt vô cùng, bên trong tựa như được thiên địa tạo hóa, tạo nên một dạng hỗn độn chi ý, theo tu vi chín người lưu chuyển, linh quả có chút biến động, dường như muốn mọc thêm đầu cùng tứ chi.
Tử La Lão Tổ cùng vị mỹ phụ trung niên đứng ở một bên, nhìn quả nhân sâm kia không chớp mắt.
- Lần trước ta đi vào một lần, chỉ có ba mươi tức thời gian thế nhưng lực bài xích lại rất mạnh. Ta dùng toàn bộ thần thức thế nhưng cũng không thể nào phát hiện ra được nơi đó, chỉ có thể hy vọng Bách Linh Thai có thể có chút tác dụng, mặc dù nó còn có chút khiếm khuyết thế nhưng lúc này cũng đủ hy vọng rồi.
Mỹ phụ trung niên nhíu mày, chậm rãi nói.
- Lần này, lão phu sẽ nhập vào cây nhân sâm này, dùng nó để tiến vào thì hẳn cũng có thể giữ vững được một nén nhanh. Vạn sự đều đã trù bị, nếu như bây giờ không thể thành công, thì khi tông chủ và các vị Lão Tổ thức tỉnh thì chỉ có thể đem toàn bộ sự việc ở nơi này bẩm báo mà thôi. Dùng toàn bộ lực lượng của Nam Vực, mới có thể luyện ra được thứ trong truyền thuyết kia, dù sao thì thứ này trừ Vãng Sinh Động ra thì nó chính là hy vọng duy nhất của chúng ra rồi!
Tử La Lão Tổ trầm mặc một lát thản nhiên lên tiếng.
- Nhưng kể từ đó thì không phải sẽ phải phân phối cho các bên sao, chỉ sợ Thanh La Tông ta luyện nhưng người muốn kiếm phần thì lại quá nhiều, e rằng là không đến lượt chúng ta... Ta thì không sao, nhưng ngươi với mấy vị khác, đại nạn cũng sắp tới rồi.
Mỹ phụ trung niên chần chờ một chút, nhìn Tử La Lão Tổ rồi chậm rãi lên tiếng.
- Đúng thế, cho nên lúc này, cho dù có hy sinh mấy tên đệ tử tông môn thì lão phu cũng không thể để thất bại được!
Cái bớt trên mặt Tử La Lão Tổ lại càng thêm đậm màu, vừa đỏ vừa tím, khiến cho lão ta càng thêm vẻ dữ tợn.
Thiên địa xoay vần, không rõ phương hướng, toàn thế giới chỉ là một mảnh đen tối, nhưng rất nhanh mọi thứ trở nên rõ ràng, bóng đêm kia đã biến thành ánh sáng, mặt đất kia cũng biết thành màu đen.
Cây cối trùng điệp, đồi núi không ít, nhấp nhô một mảnh kéo dài, từ xa có thể thấy được một con sông dài, từ hướng dãy núi nhìn đi, thì có thể nghe được âm thanh tiếng nước chảy ồn ào.
Mạnh Hạo vừa xuất hiện, thì hắn nhìn ra được ở nơi này, chung quanh hắn chẳng có tới một bóng người, phóng tầm mắt ra xa thì bốn phía đều trống trải, không hề có một vị tu sĩ nào ở đây.
- Nơi này cũng không nhỏ a...
Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh chiều tà chưa hề rơi xuống, nhưng đã có thể nhìn thấy được mặt trời, bầu trời nhuộm dần một màu đỏ, đây là lúc mà trời đất biến ảo giữa ngày và đêm.
Thậm chí có chút mơ hồ, Mạnh Hạo thấy ở trên thiên không kia, dường như khi nhìn chăm chú, sẽ phát hiện ra được cả một mảnh trăng.
- Nhật nguyện luân phiên không ngừng, chính là nơi mà mọi người cần phải tụ tập theo như Tuế Nguyệt tàn cuốn kia.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe quang mang, thân hình lao về phía trước, hóa thành một đạo quang mang bắn đi.
- Cái thứ gọi là Bách Linh thai kia, là gì đây...
Trong lòng Mạnh Hạo lúc này có khá nhiều nghi hoặc, bởi vậy việc hắn làm đầu tiên chính là vỗ túi Càn Khôn để lấy Như Ý Ấn ra, truyền linh lực vào, thì trong lòng hắn mới có chút thả lỏng, đồng thời cũng thêm quý trọng cái Như Ý Ấn này.
- Thứ này khó trách có thể được Kháo Sơn Lão Tổ cất dấu bao lâu nay, ở nơi này mà cũng có được truyền tống lực, tuy có chút chậm chạp, nhưng một khi sử dụng thì cũng có thể cường hành thoát ra khỏi thế giới này.
- Hứa sư tỷ hẳn là nhận ra được ta rồi, không biết nàng xuất hiện cùng với đám người Thanh La Tông, hay cũng bị phân tán đi nơi khác. Nói chung Thanh La Tông này tuy rằng không phải chỉ tới có một lần, nhưng về sau cũng không biết có thể gặp được hay không.
Nhưng cho dù thế nào thì cũng phải mau chóng tìm thấy Hứa sư tỷ mới được.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, hắn bỗng nghĩ tới gương mặt cười lạnh của vị nữ tử xinh đẹp bên người Hứa sư tỷ, cả dung nhan tái nhợt của Hứa Thanh nữa.
Trong lòng hắn nghĩ tới sư tỷ, nhưng chân thì vẫn bước đi, tay khẽ nhấc lên, lấy ra một viên ngọc giản, thứ này là lúc trước khi đi vào thì được Tử La Lão Tổ phát cho. Linh thức của hắn tiến vào, xem qua nội dung bên trong rồi hắn thu lại linh thức, đưa tay bóp nát ngọc giản này.
Linh thức tản ra, Mạnh Hạo đẩy tốc độ lên thực nhanh, vừa bay vừa đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Hứa sư tỷ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, rất nhanh đã là hoàng hôn, rồi khi sắc trời tối hẳn, mặt trăng đã lên cao, lúc thì bị mây đen che phủ, bốn phía đều biến thành màu đen. Lúc này, Mạnh Hạo đang đứng trên một quả đồi nhỏ, đưa mắt nhìn một mảnh phế tích gần đó.
Đã không còn ánh sáng, cho nên phế tích trông có vẻ mông lung, giống như vô cùng cổ lão, mang theo một vẻ tang thương. Dường như nhiều năm về trước, nơi này là một chốn phồn hoa vậy.
Nhưng hôm nay, hơn một nửa đã bị đất đen phủ lên, không để lộ kiến trúc nhiều lắm, mà cũng bị tàn phá khá nhiều. Trong đêm trăng thanh tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua phế tích, tạo ra những âm thanh kỳ dị.
Những âm thanh này giống như có vô số người đang rên rỉ, nói những lời mà Mạnh Hạo nghe cũng không hiểu nổi, tan vào cùng một chỗ tạo nên sự quỷ dị trong không gian này.
Ở trước phế tích có dựng một tấm bia đá, bên trên hẳn là đã từng có chữ viết, nhưng bây giờ đã không còn, phía trên chỉ toàn là những vết nứt.
Mạnh Hạo đảo mắt nhìn quanh, đang chuẩn bị rời đi thì hắn khẽ cảm nhận được gì đó, khi ánh trăng dần dần thoát khỏi mây đen, rọi xuống mấy cái khe trên tấm bia đá kia, từ bên trong đó bắt đầu mọc ra những dây leo màu kim sắc, chúng đang chậm rãi duỗi thân đi ra, bọc trong những chiếc lá cây, đó là những quả to bằng ngón cái.
Trái cây cũng chính là một trong những vật mà ngọc giản của Thanh La Tông có đề cập đến, tên là Nguyệt Thạch Quả.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, cũng không có đi tới kiểm tra mà khoanh chân ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn.
Không lâu sau, từ bên trong khu rừng, đột nhiên có một thân ảnh nháy mắt lao ra, đó là một nam tử trung niên, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, khi gã tiến tới gần tấm bia đá thì cũng nhìn thấy được Nguyệt Thạch Quả cho nên đưa tay ra cầm.
Nhưng khi gã chạm vào thứ quả kia, thì đột nhiên một đạo hàn quang từ tấm bia đá chợt phóng ra, tên nam tử trung niên kia cảm thấy tâm thần chấn động, muốn lùi ngay lại, nhưng không kịp, hàn mang kia đã chia thành mấy đạo mà trực tiếp quét ngang qua.
Từng tiếng nổ truyền ra, gã phun ra từng ngụm máu, thần sắc hoảng sợ, ý đồ muốn chống lại, nhưng chưa kịp làm gì thì toàn thân hắn rung lên bần bật, cái đầu cũng đã bị chém xuống, ngay sau đó, đám dây leo kim sắc kia không ngừng vươn ra, bắt đầu giữ lấy thi thể không đầu kia, một sợi dây đâm vào trong cơ thể hắn bắt đầu hút, chỉ vài tức thời gian thôi mà đan điền của gã đã khô quắt, thi thể héo rũ.
Một màn này đập thẳng vào mắt Mạnh Hạo, hắn vẫn ngồi đó mà đả tọa, nhưng trong hai mắt đầy vẻ suy tư.
- Dây mây này đang nuốt gì đây?
Khi Mạnh Hạo đua mắt nhìn lại, thì ở trước tấm bia đá kia có một thanh niên mặc tử bào đi ra. Tên này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, cách Trúc Cơ hậu kỳ chỉ có một chút, mà giờ này sắc mặt hắn cũng âm lãnh, bởi trên cánh tay của hắn có không biết bao nhiêu là dây mây, tựa như xúc tua lan tràn khắp nơi, khiến cho gã có cảm giác lành lạnh đáng sợ.
Tên nam tử này, Mạnh Hạo cũng đã gặp qua, gã chính là tu sĩ của Thanh La Tông, hơn nữa còn là một trong mười thiên kiêu trên chiếc la bàn tử sắc kia nữa.
Gã cũng không thèm nhìn thi thể đã khô héo trên mặt đất, mà ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía chỗ gò đất Mạnh Hạo đang ngồi, trong mắt có chút hàn mang.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở đó, cũng đưa mắt nhìn lại, hai người cách nhau tầm trăm trượng, một thoáng trầm mặc, rồi người thanh niên kia bỗng nhiên lao về phía trước, đạp không mà đi, hướng thẳng về phía Mạnh Hạo mà hóa thành một đạo quang mang, trên tay vẫn quấn những sợi dây mây lủng lẳng kia.
Khi gã lao tới gần thì tay phải vung lên, lập tức bảy tám sợi dây mây tựa như những cây xúc tua vặn vẹo không ngừng, hơn nữa ở phía đầu của nó lại hiện răng nanh như là mãng xà, lao thẳng về phía Mạnh Hạo mà cắn.
Lúc này ở bên trong phiến thiên địa này, cách khu vực trung tâm cũng không xa, sắc mặt Hứa Thanh đang tái nhợt, nhanh chóng bỏ chạy về phía trước, thải vụ dưới chân nàng cũng bị tàn phá, ở phía sau nàng thì vị Triệu sư huynh kia đang ôm nữ nhân họ Tiết, không nhanh không chậm đuổi theo nàng.
- Hứa sư muội, lần trước ngươi có thể bỏ trốn là do vận khí của ngươi tốt, Triệu mỗ lần này cũng nói với Tạ sư huynh, cho nên bất kỳ ai gặp ngươi thì cũng sẽ báo cho ta biết trước tiên.
Ngươi xem, ngươi vừa mới tiến vào đây không mấy canh giờ, thế nhưng không phải là đã bị ta tìm thấy rồi sao.
Thanh niên họ Triệu thần sắc tuấn lãng, lúc này nở nụ cười, thanh âm cứ quanh quẩn bên tai Hứa Thanh, khiến sắc mặt nàng đã tái nhợt, nhưng vẫn cố cắn răng mà triển khai toàn lực bay thật nhanh. Chỉ là tốc độ của nàng có nhanh đến đâu nhưng tên nam tử kia thân là tu sĩ Trúc Cơ thì làm sao nàng có thể tránh được gã đây.
- Hứa sư muội, Triệu sư huynh đã nhìn trúng ngươi chính là duyên số của ngươi, sư tỷ ta đây lúc trước cũng cảm thấy ấm ức như vậy, nhưng hôm nay không phải là tốt lắm sao, còn không mau đáp ứng đi, để chúng ta có thể trở thành hảo tỷ muội như trước kia.
Vị nữ tử kia khẽ cười nói, tùy ý để cho tên họ Triệu ôm mình, vuốt ve không ngừng.
- Sư huynh cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ làm muốn lấy đi hồng hoàn của ngươi mà thôi, ta lấy một viên Trúc Cơ Đan để đổi thì đã đủ để trả cho ngươi rồi, nhưng ngươi lại ba bốn lần không chịu, nếu như vậy thì đừng trách sư huynh hôm nay dùng sức nhé.
Tên thanh niên họ Triệu nói xong, lửa nóng trong hai mắt càng thêm mãnh liệt, tay phải nâng lên chỉ về phía trước.
Lập tức một đạo chỉ phong thét gào mà lao đi, rõ ràng có mang theo ý tứ trêu đùa, xượt qua người Hứa Thanh khiến cho quần áo của nàng bị tốc lên, lộ ra khá nhiều da thịt. Thân hình Hứa Thanh khẽ run nhẹ, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng vẫn cắn chặt răng, lao nhanh về phía trước.
Tên thanh niên họ Triệu kia cười lớn, nhìn ánh lửa, rồi lại đưa một chỉ lên.
Mạnh Hạo cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn thanh niên tử bào từ phía xa lao tới, người này lao tới mang theo một luồng gió mạnh bạo, lại còn bảy tám cây dây mây kia tựa như những con mãng xà, lộ ra răng nhọn, lao tới càng ngày càng nhanh.
- Trúc Cơ trung kỳ.
Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, thần sắc không có nửa điểm biến hóa nào, tuy hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng bản thân Mạnh Hạo còn là Hoàn Mỹ Trúc Cơ, có được đạo đài hoàn mỹ, mặc dù không có công pháp Trúc Cơ, nhưng khi hắn còn là Ngưng Khí thì có tu luyện Thái Linh Kinh, khiến cho đan hải càng gia tăng diện tích, thậm chí là ở Ngưng Khí tầng mười ba đại viên mãn mới tiến vào Trúc Cơ.
Ngã Dục Phong Thiên
Lúc này khuôn mặt khổng lồ đã khôi phục bình thường, hai mắt đầu tiên là mờ mịt nhưng nhanh chóng thanh tỉnh, sau đó rống lớn.
Lúc này ở trong khe này chỉ còn có mười một người, trong đó ngoại trừ Tử La Lão Tổ, mỹ phụ trung niên ra thì toàn bộ chín người còn lại đều là tu sĩ Kết Đan. Bọn họ cũng không đề ý tới cái khuôn mặt trên cánh cửa lớn kia lắm chuyện nữa, mà khoanh chân ngồi trước cửa mà đả tọa, bọn họ cùng nhắm mắt lại, đồng thời hai tay cũng bấm niệm thần chú, trung tâm của đám người, có một quả nhân sâm đang phiêu phù.
Quả này trong suốt vô cùng, bên trong tựa như được thiên địa tạo hóa, tạo nên một dạng hỗn độn chi ý, theo tu vi chín người lưu chuyển, linh quả có chút biến động, dường như muốn mọc thêm đầu cùng tứ chi.
Tử La Lão Tổ cùng vị mỹ phụ trung niên đứng ở một bên, nhìn quả nhân sâm kia không chớp mắt.
- Lần trước ta đi vào một lần, chỉ có ba mươi tức thời gian thế nhưng lực bài xích lại rất mạnh. Ta dùng toàn bộ thần thức thế nhưng cũng không thể nào phát hiện ra được nơi đó, chỉ có thể hy vọng Bách Linh Thai có thể có chút tác dụng, mặc dù nó còn có chút khiếm khuyết thế nhưng lúc này cũng đủ hy vọng rồi.
Mỹ phụ trung niên nhíu mày, chậm rãi nói.
- Lần này, lão phu sẽ nhập vào cây nhân sâm này, dùng nó để tiến vào thì hẳn cũng có thể giữ vững được một nén nhanh. Vạn sự đều đã trù bị, nếu như bây giờ không thể thành công, thì khi tông chủ và các vị Lão Tổ thức tỉnh thì chỉ có thể đem toàn bộ sự việc ở nơi này bẩm báo mà thôi. Dùng toàn bộ lực lượng của Nam Vực, mới có thể luyện ra được thứ trong truyền thuyết kia, dù sao thì thứ này trừ Vãng Sinh Động ra thì nó chính là hy vọng duy nhất của chúng ra rồi!
Tử La Lão Tổ trầm mặc một lát thản nhiên lên tiếng.
- Nhưng kể từ đó thì không phải sẽ phải phân phối cho các bên sao, chỉ sợ Thanh La Tông ta luyện nhưng người muốn kiếm phần thì lại quá nhiều, e rằng là không đến lượt chúng ta... Ta thì không sao, nhưng ngươi với mấy vị khác, đại nạn cũng sắp tới rồi.
Mỹ phụ trung niên chần chờ một chút, nhìn Tử La Lão Tổ rồi chậm rãi lên tiếng.
- Đúng thế, cho nên lúc này, cho dù có hy sinh mấy tên đệ tử tông môn thì lão phu cũng không thể để thất bại được!
Cái bớt trên mặt Tử La Lão Tổ lại càng thêm đậm màu, vừa đỏ vừa tím, khiến cho lão ta càng thêm vẻ dữ tợn.
Thiên địa xoay vần, không rõ phương hướng, toàn thế giới chỉ là một mảnh đen tối, nhưng rất nhanh mọi thứ trở nên rõ ràng, bóng đêm kia đã biến thành ánh sáng, mặt đất kia cũng biết thành màu đen.
Cây cối trùng điệp, đồi núi không ít, nhấp nhô một mảnh kéo dài, từ xa có thể thấy được một con sông dài, từ hướng dãy núi nhìn đi, thì có thể nghe được âm thanh tiếng nước chảy ồn ào.
Mạnh Hạo vừa xuất hiện, thì hắn nhìn ra được ở nơi này, chung quanh hắn chẳng có tới một bóng người, phóng tầm mắt ra xa thì bốn phía đều trống trải, không hề có một vị tu sĩ nào ở đây.
- Nơi này cũng không nhỏ a...
Mạnh Hạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh chiều tà chưa hề rơi xuống, nhưng đã có thể nhìn thấy được mặt trời, bầu trời nhuộm dần một màu đỏ, đây là lúc mà trời đất biến ảo giữa ngày và đêm.
Thậm chí có chút mơ hồ, Mạnh Hạo thấy ở trên thiên không kia, dường như khi nhìn chăm chú, sẽ phát hiện ra được cả một mảnh trăng.
- Nhật nguyện luân phiên không ngừng, chính là nơi mà mọi người cần phải tụ tập theo như Tuế Nguyệt tàn cuốn kia.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe quang mang, thân hình lao về phía trước, hóa thành một đạo quang mang bắn đi.
- Cái thứ gọi là Bách Linh thai kia, là gì đây...
Trong lòng Mạnh Hạo lúc này có khá nhiều nghi hoặc, bởi vậy việc hắn làm đầu tiên chính là vỗ túi Càn Khôn để lấy Như Ý Ấn ra, truyền linh lực vào, thì trong lòng hắn mới có chút thả lỏng, đồng thời cũng thêm quý trọng cái Như Ý Ấn này.
- Thứ này khó trách có thể được Kháo Sơn Lão Tổ cất dấu bao lâu nay, ở nơi này mà cũng có được truyền tống lực, tuy có chút chậm chạp, nhưng một khi sử dụng thì cũng có thể cường hành thoát ra khỏi thế giới này.
- Hứa sư tỷ hẳn là nhận ra được ta rồi, không biết nàng xuất hiện cùng với đám người Thanh La Tông, hay cũng bị phân tán đi nơi khác. Nói chung Thanh La Tông này tuy rằng không phải chỉ tới có một lần, nhưng về sau cũng không biết có thể gặp được hay không.
Nhưng cho dù thế nào thì cũng phải mau chóng tìm thấy Hứa sư tỷ mới được.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, hắn bỗng nghĩ tới gương mặt cười lạnh của vị nữ tử xinh đẹp bên người Hứa sư tỷ, cả dung nhan tái nhợt của Hứa Thanh nữa.
Trong lòng hắn nghĩ tới sư tỷ, nhưng chân thì vẫn bước đi, tay khẽ nhấc lên, lấy ra một viên ngọc giản, thứ này là lúc trước khi đi vào thì được Tử La Lão Tổ phát cho. Linh thức của hắn tiến vào, xem qua nội dung bên trong rồi hắn thu lại linh thức, đưa tay bóp nát ngọc giản này.
Linh thức tản ra, Mạnh Hạo đẩy tốc độ lên thực nhanh, vừa bay vừa đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Hứa sư tỷ.
Thời gian chậm rãi trôi đi, rất nhanh đã là hoàng hôn, rồi khi sắc trời tối hẳn, mặt trăng đã lên cao, lúc thì bị mây đen che phủ, bốn phía đều biến thành màu đen. Lúc này, Mạnh Hạo đang đứng trên một quả đồi nhỏ, đưa mắt nhìn một mảnh phế tích gần đó.
Đã không còn ánh sáng, cho nên phế tích trông có vẻ mông lung, giống như vô cùng cổ lão, mang theo một vẻ tang thương. Dường như nhiều năm về trước, nơi này là một chốn phồn hoa vậy.
Nhưng hôm nay, hơn một nửa đã bị đất đen phủ lên, không để lộ kiến trúc nhiều lắm, mà cũng bị tàn phá khá nhiều. Trong đêm trăng thanh tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua phế tích, tạo ra những âm thanh kỳ dị.
Những âm thanh này giống như có vô số người đang rên rỉ, nói những lời mà Mạnh Hạo nghe cũng không hiểu nổi, tan vào cùng một chỗ tạo nên sự quỷ dị trong không gian này.
Ở trước phế tích có dựng một tấm bia đá, bên trên hẳn là đã từng có chữ viết, nhưng bây giờ đã không còn, phía trên chỉ toàn là những vết nứt.
Mạnh Hạo đảo mắt nhìn quanh, đang chuẩn bị rời đi thì hắn khẽ cảm nhận được gì đó, khi ánh trăng dần dần thoát khỏi mây đen, rọi xuống mấy cái khe trên tấm bia đá kia, từ bên trong đó bắt đầu mọc ra những dây leo màu kim sắc, chúng đang chậm rãi duỗi thân đi ra, bọc trong những chiếc lá cây, đó là những quả to bằng ngón cái.
Trái cây cũng chính là một trong những vật mà ngọc giản của Thanh La Tông có đề cập đến, tên là Nguyệt Thạch Quả.
Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, cũng không có đi tới kiểm tra mà khoanh chân ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn.
Không lâu sau, từ bên trong khu rừng, đột nhiên có một thân ảnh nháy mắt lao ra, đó là một nam tử trung niên, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, khi gã tiến tới gần tấm bia đá thì cũng nhìn thấy được Nguyệt Thạch Quả cho nên đưa tay ra cầm.
Nhưng khi gã chạm vào thứ quả kia, thì đột nhiên một đạo hàn quang từ tấm bia đá chợt phóng ra, tên nam tử trung niên kia cảm thấy tâm thần chấn động, muốn lùi ngay lại, nhưng không kịp, hàn mang kia đã chia thành mấy đạo mà trực tiếp quét ngang qua.
Từng tiếng nổ truyền ra, gã phun ra từng ngụm máu, thần sắc hoảng sợ, ý đồ muốn chống lại, nhưng chưa kịp làm gì thì toàn thân hắn rung lên bần bật, cái đầu cũng đã bị chém xuống, ngay sau đó, đám dây leo kim sắc kia không ngừng vươn ra, bắt đầu giữ lấy thi thể không đầu kia, một sợi dây đâm vào trong cơ thể hắn bắt đầu hút, chỉ vài tức thời gian thôi mà đan điền của gã đã khô quắt, thi thể héo rũ.
Một màn này đập thẳng vào mắt Mạnh Hạo, hắn vẫn ngồi đó mà đả tọa, nhưng trong hai mắt đầy vẻ suy tư.
- Dây mây này đang nuốt gì đây?
Khi Mạnh Hạo đua mắt nhìn lại, thì ở trước tấm bia đá kia có một thanh niên mặc tử bào đi ra. Tên này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, cách Trúc Cơ hậu kỳ chỉ có một chút, mà giờ này sắc mặt hắn cũng âm lãnh, bởi trên cánh tay của hắn có không biết bao nhiêu là dây mây, tựa như xúc tua lan tràn khắp nơi, khiến cho gã có cảm giác lành lạnh đáng sợ.
Tên nam tử này, Mạnh Hạo cũng đã gặp qua, gã chính là tu sĩ của Thanh La Tông, hơn nữa còn là một trong mười thiên kiêu trên chiếc la bàn tử sắc kia nữa.
Gã cũng không thèm nhìn thi thể đã khô héo trên mặt đất, mà ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía chỗ gò đất Mạnh Hạo đang ngồi, trong mắt có chút hàn mang.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở đó, cũng đưa mắt nhìn lại, hai người cách nhau tầm trăm trượng, một thoáng trầm mặc, rồi người thanh niên kia bỗng nhiên lao về phía trước, đạp không mà đi, hướng thẳng về phía Mạnh Hạo mà hóa thành một đạo quang mang, trên tay vẫn quấn những sợi dây mây lủng lẳng kia.
Khi gã lao tới gần thì tay phải vung lên, lập tức bảy tám sợi dây mây tựa như những cây xúc tua vặn vẹo không ngừng, hơn nữa ở phía đầu của nó lại hiện răng nanh như là mãng xà, lao thẳng về phía Mạnh Hạo mà cắn.
Lúc này ở bên trong phiến thiên địa này, cách khu vực trung tâm cũng không xa, sắc mặt Hứa Thanh đang tái nhợt, nhanh chóng bỏ chạy về phía trước, thải vụ dưới chân nàng cũng bị tàn phá, ở phía sau nàng thì vị Triệu sư huynh kia đang ôm nữ nhân họ Tiết, không nhanh không chậm đuổi theo nàng.
- Hứa sư muội, lần trước ngươi có thể bỏ trốn là do vận khí của ngươi tốt, Triệu mỗ lần này cũng nói với Tạ sư huynh, cho nên bất kỳ ai gặp ngươi thì cũng sẽ báo cho ta biết trước tiên.
Ngươi xem, ngươi vừa mới tiến vào đây không mấy canh giờ, thế nhưng không phải là đã bị ta tìm thấy rồi sao.
Thanh niên họ Triệu thần sắc tuấn lãng, lúc này nở nụ cười, thanh âm cứ quanh quẩn bên tai Hứa Thanh, khiến sắc mặt nàng đã tái nhợt, nhưng vẫn cố cắn răng mà triển khai toàn lực bay thật nhanh. Chỉ là tốc độ của nàng có nhanh đến đâu nhưng tên nam tử kia thân là tu sĩ Trúc Cơ thì làm sao nàng có thể tránh được gã đây.
- Hứa sư muội, Triệu sư huynh đã nhìn trúng ngươi chính là duyên số của ngươi, sư tỷ ta đây lúc trước cũng cảm thấy ấm ức như vậy, nhưng hôm nay không phải là tốt lắm sao, còn không mau đáp ứng đi, để chúng ta có thể trở thành hảo tỷ muội như trước kia.
Vị nữ tử kia khẽ cười nói, tùy ý để cho tên họ Triệu ôm mình, vuốt ve không ngừng.
- Sư huynh cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ làm muốn lấy đi hồng hoàn của ngươi mà thôi, ta lấy một viên Trúc Cơ Đan để đổi thì đã đủ để trả cho ngươi rồi, nhưng ngươi lại ba bốn lần không chịu, nếu như vậy thì đừng trách sư huynh hôm nay dùng sức nhé.
Tên thanh niên họ Triệu nói xong, lửa nóng trong hai mắt càng thêm mãnh liệt, tay phải nâng lên chỉ về phía trước.
Lập tức một đạo chỉ phong thét gào mà lao đi, rõ ràng có mang theo ý tứ trêu đùa, xượt qua người Hứa Thanh khiến cho quần áo của nàng bị tốc lên, lộ ra khá nhiều da thịt. Thân hình Hứa Thanh khẽ run nhẹ, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng vẫn cắn chặt răng, lao nhanh về phía trước.
Tên thanh niên họ Triệu kia cười lớn, nhìn ánh lửa, rồi lại đưa một chỉ lên.
Mạnh Hạo cũng đứng lên, bình tĩnh nhìn thanh niên tử bào từ phía xa lao tới, người này lao tới mang theo một luồng gió mạnh bạo, lại còn bảy tám cây dây mây kia tựa như những con mãng xà, lộ ra răng nhọn, lao tới càng ngày càng nhanh.
- Trúc Cơ trung kỳ.
Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng, thần sắc không có nửa điểm biến hóa nào, tuy hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng bản thân Mạnh Hạo còn là Hoàn Mỹ Trúc Cơ, có được đạo đài hoàn mỹ, mặc dù không có công pháp Trúc Cơ, nhưng khi hắn còn là Ngưng Khí thì có tu luyện Thái Linh Kinh, khiến cho đan hải càng gia tăng diện tích, thậm chí là ở Ngưng Khí tầng mười ba đại viên mãn mới tiến vào Trúc Cơ.
Ngã Dục Phong Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên
Story
Chương 226: Vô cùng căng thẳng!
10.0/10 từ 16 lượt.