Ngã Dục Phong Thiên
Chương 208: Lao ra miệng núi lửa!(2)
- Không thể tiếp tục dừng lại, nhất định phải rời khỏi nơi đây, lôi kiếp này tới vì ta, nhưng lại khiến tế đàn Huyết Tiên phản kích…
Mạnh Hạo vung tay áo lên, trực tiếp nắm lấy Sở Ngọc Yên, lại tỏa ra linh thức chi lực có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí còn cao hơn ra, cẩn thận tra xét bốn phía, sau đó hừ lạnh một tiếng, lấy ra mấy viên phân đan hiển nhiên đã bị Sở Ngọc Yên giấu vào trong các khe nứt trên vách đá ra, sau đó hắn phóng thẳng lên cao, lập tức bay ra khỏi miệng núi lửa. Nửa năm qua, lần đầu tiên thoát khốn, lúc xuất hiện giữa trời đất, lòng hắn đầy chờ mong vào tương lai.
Nhưng Mạnh Hạo vừa lộ vẻ chờ mong thì lập tức biến thành giật mình, hắn nhìn bầu trời xa xăm. Đứng ở vị trí này, hắn có thể nhìn rõ trên bầu trời kia như có một tòa miếu cổ cực lớn trông như chiến xa đang bắn phá trời cao. Bên ngoài miếu này, ngàn vạn bóng người phát ra khí tức kinh người, đang giao chiến cùng sấm chớp trên bầu trời.
Lôi kiếp trên bầu trời kinh thiên động đại, bất kỳ một tia sét nào cũng tản ra khí tức khủng bố khiến Mạnh Hạo phải khiếp sợ.
- Đây… chính là lôi kiếp nhằm vào ta?
Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn có thể tưởng tượng ra nếu địa điểm mình nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan không phải ở miệng núi lửa chỗ Huyết Tiên truyền thừa, nếu không phải mình nuốt đan xong rồi lập tức bước vào nơi truyền thừa khiến lôi kiếp như muốn đánh vỡ Huyết Tiên truyền thừa, khiến truyền thừa phản kháng, lại dẫn tới trận chiến Thái Ách cổ miếu, sợ là mình có hoàn thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì cũng sẽ phải chết dưới lôi kiếp này.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nắm lấy Sở Ngọc Yên rồi nhanh chóng lao vọt đi. Da đầu hắn giật giật, lòng vô cùng khẩn trương, bởi vì hắn phát hiện ra huyết quang kia đang nhanh chóng ảm đạm, mà Thái Ách cổ miếu cũng dần mờ nhạt đi.
Cũng may lôi kiếp đang nhanh chóng tiêu tan đi, dường như thiên kiếp đang sắp bị hóa giải.
Ngay lúc này mà phi ra ngoài thì không phải lựa chọn hay, nhưng Mạnh Hạo không thể không nhanh chóng lao đi, bởi hắn biết phạm vi của thiên kiếp này quá lớn, sợ là thu hút không ít người lảng vảng bốn phía. Một khi thiên kiếp chấm dứt, chắc chắn sẽ có rất nhiều tu sĩ tới đây, khi đó Mạnh Hạo muốn chạy đi lại càng khó hơn.
Cho nên chỉ có thể lao ra lúc này mới có thể thừa lúc loạn chạy đi.
Thực tế đúng như những gì Mạnh Hạo phán đoán, giờ phút này bốn phương tám hướng đã có gần nghìn tu sĩ bị thiên kiếp này dẫn tới, nhưng bọn họ không dám tới gần mà chỉ dám đứng đằng xa nhìn. Nay thấy thiên kiếp sắp tan, đám tu sĩ này lập tức rục rịch, không rõ là ai xông tới đầu tiên, thế là đám người bốn phía đồng loạt bay ra, tạo thành vòng tròn trước và sau phóng tới chỗ thiên kiếp.
Mạnh Hạo đang nhanh chóng lao đi, lúc này bỗng cau mày lại, hắn đột ngột dừng lại, đứng giữa không trung trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi lập tức quyết định.
- Nếu ta cứ lao ra như thế này, một khi gặp phải tu sĩ chạy tới, phản ứng đầu tiên của đối phương sẽ là trông ta rất khả nghi… Nếu ta không lao đi như thế… Có thể như vậy!
Mạnh Hạo quay người lại, lần này hắn không bay ra ngoài nữa mà bay ngược trở lại chỗ thiên kiếp, nhưng giảm tốc độ xuống.
Còn Sở Ngọc Yên thì hắn đã sớm quăng vào trong túi càn khôn. Túi càn khôn này không phải là túi trữ vật, mà trong nó tự hình thành thiên địa, có thể để được người sống trong một thời gian ngắn.
Vừa khống chế tốc độ bay đi, Mạnh Hạo vừa quan sát bốn phía. Cũng chỉ hơn mười hơi thở sau, ở phía sau hắn có hơn mười cây cầu vồng đang nhanh chóng tiến đến.
Mười người này phân tán ra thành tốp năm tốp ba, lúc này thi triển toàn tốc bay tới, ánh mắt bọn họ đều tập trung về một phía, đó là Mạnh Hạo, kẻ đang lao tới chỗ thiên kiếp.
Chỉ liếc mắt qua là xem nhẹ, dù sao Mạnh Hạo cũng khiến bọn họ cảm thấy hắn giống bọn họ, đều tới chỗ thiên kiếp tìm kiếm.
Nếu Mạnh Hạo không làm vậy mà bay ngược với bọn họ thì mười kẻ này nhất định sẽ cản hắn lại. Nay bọn họ chỉ liếc mắt qua rồi tăng tốc độ lên, trực tiếp bay vụt qua Mạnh Hạo.
Nhưng đúng lúc này, miếu cổ Thái Ách trên bầu trời hoàn toàn tan biến, huyết quang kia cũng hoàn toàn tắt, lôi vân tan đi, nhưng lại có một tia chớp dường như không cam lòng mà ngay giây lát tiêu tan này lại ầm ầm đánh xuống, lại đánh thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Mặc dù trong lúc đánh xuống, tia chớp này nhanh chóng ảm đạm đi, nhưng tốc độ quá nhanh, có thể dự kiến được rằng tia chớp này nhất định sẽ đánh lên người Mạnh Hạo.
Một khi tia chớp đánh trúng người Mạnh Hạo, hắn bị thương hay không chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ khiến tu sĩ bốn phía chú ý rồi suy đoán này nọ, như vậy Mạnh Hạo liền gặp nguy.
Lúc này mười tu sĩ kia đều hoảng sợ, thấy tia chớp từ đằng xa đang đánh tới, thì đều lùi ra sau.
Tại lúc then chốt này, ngàn vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, hắn chợt cười vang lên, lúc nói thì không có lùi ra sau, mà lại tiến lên trước.
- Không ngờ lại có dư ba của lôi kiếp, chẳng lẽ trời cao ban vận may cho Vương mỗ!
Mạnh Hạo cười ha hả, phóng người lên, vung tay phải ra đằng trước. Ngay tức khắc lôi vụ vờn ngoài thân thể Mạnh Hạo, hắn nhanh chóng lao đi. Mười tu sĩ kia đều sửng sốt nhìn Mạnh Hạo chủ động đón đầu lôi kiếp.
- Kẻ này điên rồi chăng?
- Y tự xưng họ Vương, chẳng lẽ là người của Vương gia?
Bọn họ căn bản không nhìn ra là lôi kiếp tới tìm Mạnh Hạo, mà nhìn qua lại tưởng Mạnh Hạo chủ động nhào tới chỗ lôi kiếp. Mà Mạnh Hạo đúng là muốn tạo ra cảnh tượng như vậy.
Rầm!
Tiếng sét đánh rầm vang kinh thiên động địa, lôi kiếp kia lập tức đánh lên lôi vụ xung quanh Mạnh Hạo. Tiếng ầm vang khắp trời đất, toàn thân Mạnh Hạo run lên bần bật, phun ra một ngụm máu tươi, ba tòa đạo đài trong cơ thể suýt nữa thì vỡ vụn.
Đây chỉ là lôi kiếp dư âm đã yếu đi không biết bao nhiêu lần, vả lại lúc giáng xuống cũng không ngừng tiêu tan bớt đi, nhưng cho dù là vậy thì cũng khiến Mạnh Hạo như thế. Điều này khiến lòng Mạnh Hạo trầm xuống, thầm cảm thấy may mắn. Nếu không có tế đàn Huyết Tiên, nếu không có Thái Ách cổ miếu, chắc chắn lúc hắn tạo nên Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì cũng là lúc tử vong.
Lôi kiếp tan đi trên cơ thể Mạnh Hạo, hóa thành vô số điện quang hình cung chạy dọc theo cơ thể, lại bị lôi vụ của Mạnh Hạo nhanh chóng hấp thu. Dường như lôi kỳ này giống Mạnh Hạo, trải qua lôi kiếp này khiến sương mù vốn mỏng manh đã dày hơn không ít, mà lôi quang bên trong cũng nhiều hơn mấy lần.
Cảnh này khiến Mạnh Hạo ngẩn ra, nhưng cũng lại nhanh chóng cười vang lên.
- Hôm nay quả nhiên không uổng công một chuyến, lôi kiếp lại khiến pháp bảo của Vương mỗ đại thành, tốt, tốt!
Mạnh Hạo phất tay áo, lại lao nhanh đi, xem dạng này như còn muốn tiếp tục tìm kiếm lôi kiếp.
- Kẻ này đang luyện bảo!
- Lấy lôi kiếp luyện bảo, họ Vương này thật khí phách!
- Các ngươi chỉ thấy luyện bảo chứ không thấy y cũng đã trải qua lôi kiếp, loại tẩy lễ toàn thân này có ưu việt quá lớn với người tu hành lôi pháp!
Hơn mười người này lập tức lao đi, có vẻ như rất muốn tìm kiếm dư âm của lôi kiếp.
Ngã Dục Phong Thiên
Mạnh Hạo vung tay áo lên, trực tiếp nắm lấy Sở Ngọc Yên, lại tỏa ra linh thức chi lực có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí còn cao hơn ra, cẩn thận tra xét bốn phía, sau đó hừ lạnh một tiếng, lấy ra mấy viên phân đan hiển nhiên đã bị Sở Ngọc Yên giấu vào trong các khe nứt trên vách đá ra, sau đó hắn phóng thẳng lên cao, lập tức bay ra khỏi miệng núi lửa. Nửa năm qua, lần đầu tiên thoát khốn, lúc xuất hiện giữa trời đất, lòng hắn đầy chờ mong vào tương lai.
Nhưng Mạnh Hạo vừa lộ vẻ chờ mong thì lập tức biến thành giật mình, hắn nhìn bầu trời xa xăm. Đứng ở vị trí này, hắn có thể nhìn rõ trên bầu trời kia như có một tòa miếu cổ cực lớn trông như chiến xa đang bắn phá trời cao. Bên ngoài miếu này, ngàn vạn bóng người phát ra khí tức kinh người, đang giao chiến cùng sấm chớp trên bầu trời.
Lôi kiếp trên bầu trời kinh thiên động đại, bất kỳ một tia sét nào cũng tản ra khí tức khủng bố khiến Mạnh Hạo phải khiếp sợ.
- Đây… chính là lôi kiếp nhằm vào ta?
Mạnh Hạo chấn động tâm thần, hắn có thể tưởng tượng ra nếu địa điểm mình nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan không phải ở miệng núi lửa chỗ Huyết Tiên truyền thừa, nếu không phải mình nuốt đan xong rồi lập tức bước vào nơi truyền thừa khiến lôi kiếp như muốn đánh vỡ Huyết Tiên truyền thừa, khiến truyền thừa phản kháng, lại dẫn tới trận chiến Thái Ách cổ miếu, sợ là mình có hoàn thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì cũng sẽ phải chết dưới lôi kiếp này.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nắm lấy Sở Ngọc Yên rồi nhanh chóng lao vọt đi. Da đầu hắn giật giật, lòng vô cùng khẩn trương, bởi vì hắn phát hiện ra huyết quang kia đang nhanh chóng ảm đạm, mà Thái Ách cổ miếu cũng dần mờ nhạt đi.
Cũng may lôi kiếp đang nhanh chóng tiêu tan đi, dường như thiên kiếp đang sắp bị hóa giải.
Ngay lúc này mà phi ra ngoài thì không phải lựa chọn hay, nhưng Mạnh Hạo không thể không nhanh chóng lao đi, bởi hắn biết phạm vi của thiên kiếp này quá lớn, sợ là thu hút không ít người lảng vảng bốn phía. Một khi thiên kiếp chấm dứt, chắc chắn sẽ có rất nhiều tu sĩ tới đây, khi đó Mạnh Hạo muốn chạy đi lại càng khó hơn.
Cho nên chỉ có thể lao ra lúc này mới có thể thừa lúc loạn chạy đi.
Thực tế đúng như những gì Mạnh Hạo phán đoán, giờ phút này bốn phương tám hướng đã có gần nghìn tu sĩ bị thiên kiếp này dẫn tới, nhưng bọn họ không dám tới gần mà chỉ dám đứng đằng xa nhìn. Nay thấy thiên kiếp sắp tan, đám tu sĩ này lập tức rục rịch, không rõ là ai xông tới đầu tiên, thế là đám người bốn phía đồng loạt bay ra, tạo thành vòng tròn trước và sau phóng tới chỗ thiên kiếp.
Mạnh Hạo đang nhanh chóng lao đi, lúc này bỗng cau mày lại, hắn đột ngột dừng lại, đứng giữa không trung trầm ngâm suy nghĩ vài giây rồi lập tức quyết định.
- Nếu ta cứ lao ra như thế này, một khi gặp phải tu sĩ chạy tới, phản ứng đầu tiên của đối phương sẽ là trông ta rất khả nghi… Nếu ta không lao đi như thế… Có thể như vậy!
Mạnh Hạo quay người lại, lần này hắn không bay ra ngoài nữa mà bay ngược trở lại chỗ thiên kiếp, nhưng giảm tốc độ xuống.
Còn Sở Ngọc Yên thì hắn đã sớm quăng vào trong túi càn khôn. Túi càn khôn này không phải là túi trữ vật, mà trong nó tự hình thành thiên địa, có thể để được người sống trong một thời gian ngắn.
Vừa khống chế tốc độ bay đi, Mạnh Hạo vừa quan sát bốn phía. Cũng chỉ hơn mười hơi thở sau, ở phía sau hắn có hơn mười cây cầu vồng đang nhanh chóng tiến đến.
Mười người này phân tán ra thành tốp năm tốp ba, lúc này thi triển toàn tốc bay tới, ánh mắt bọn họ đều tập trung về một phía, đó là Mạnh Hạo, kẻ đang lao tới chỗ thiên kiếp.
Chỉ liếc mắt qua là xem nhẹ, dù sao Mạnh Hạo cũng khiến bọn họ cảm thấy hắn giống bọn họ, đều tới chỗ thiên kiếp tìm kiếm.
Nếu Mạnh Hạo không làm vậy mà bay ngược với bọn họ thì mười kẻ này nhất định sẽ cản hắn lại. Nay bọn họ chỉ liếc mắt qua rồi tăng tốc độ lên, trực tiếp bay vụt qua Mạnh Hạo.
Nhưng đúng lúc này, miếu cổ Thái Ách trên bầu trời hoàn toàn tan biến, huyết quang kia cũng hoàn toàn tắt, lôi vân tan đi, nhưng lại có một tia chớp dường như không cam lòng mà ngay giây lát tiêu tan này lại ầm ầm đánh xuống, lại đánh thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Mặc dù trong lúc đánh xuống, tia chớp này nhanh chóng ảm đạm đi, nhưng tốc độ quá nhanh, có thể dự kiến được rằng tia chớp này nhất định sẽ đánh lên người Mạnh Hạo.
Một khi tia chớp đánh trúng người Mạnh Hạo, hắn bị thương hay không chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ khiến tu sĩ bốn phía chú ý rồi suy đoán này nọ, như vậy Mạnh Hạo liền gặp nguy.
Lúc này mười tu sĩ kia đều hoảng sợ, thấy tia chớp từ đằng xa đang đánh tới, thì đều lùi ra sau.
Tại lúc then chốt này, ngàn vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, hắn chợt cười vang lên, lúc nói thì không có lùi ra sau, mà lại tiến lên trước.
- Không ngờ lại có dư ba của lôi kiếp, chẳng lẽ trời cao ban vận may cho Vương mỗ!
Mạnh Hạo cười ha hả, phóng người lên, vung tay phải ra đằng trước. Ngay tức khắc lôi vụ vờn ngoài thân thể Mạnh Hạo, hắn nhanh chóng lao đi. Mười tu sĩ kia đều sửng sốt nhìn Mạnh Hạo chủ động đón đầu lôi kiếp.
- Kẻ này điên rồi chăng?
- Y tự xưng họ Vương, chẳng lẽ là người của Vương gia?
Bọn họ căn bản không nhìn ra là lôi kiếp tới tìm Mạnh Hạo, mà nhìn qua lại tưởng Mạnh Hạo chủ động nhào tới chỗ lôi kiếp. Mà Mạnh Hạo đúng là muốn tạo ra cảnh tượng như vậy.
Rầm!
Tiếng sét đánh rầm vang kinh thiên động địa, lôi kiếp kia lập tức đánh lên lôi vụ xung quanh Mạnh Hạo. Tiếng ầm vang khắp trời đất, toàn thân Mạnh Hạo run lên bần bật, phun ra một ngụm máu tươi, ba tòa đạo đài trong cơ thể suýt nữa thì vỡ vụn.
Đây chỉ là lôi kiếp dư âm đã yếu đi không biết bao nhiêu lần, vả lại lúc giáng xuống cũng không ngừng tiêu tan bớt đi, nhưng cho dù là vậy thì cũng khiến Mạnh Hạo như thế. Điều này khiến lòng Mạnh Hạo trầm xuống, thầm cảm thấy may mắn. Nếu không có tế đàn Huyết Tiên, nếu không có Thái Ách cổ miếu, chắc chắn lúc hắn tạo nên Hoàn Mỹ Trúc Cơ thì cũng là lúc tử vong.
Lôi kiếp tan đi trên cơ thể Mạnh Hạo, hóa thành vô số điện quang hình cung chạy dọc theo cơ thể, lại bị lôi vụ của Mạnh Hạo nhanh chóng hấp thu. Dường như lôi kỳ này giống Mạnh Hạo, trải qua lôi kiếp này khiến sương mù vốn mỏng manh đã dày hơn không ít, mà lôi quang bên trong cũng nhiều hơn mấy lần.
Cảnh này khiến Mạnh Hạo ngẩn ra, nhưng cũng lại nhanh chóng cười vang lên.
- Hôm nay quả nhiên không uổng công một chuyến, lôi kiếp lại khiến pháp bảo của Vương mỗ đại thành, tốt, tốt!
Mạnh Hạo phất tay áo, lại lao nhanh đi, xem dạng này như còn muốn tiếp tục tìm kiếm lôi kiếp.
- Kẻ này đang luyện bảo!
- Lấy lôi kiếp luyện bảo, họ Vương này thật khí phách!
- Các ngươi chỉ thấy luyện bảo chứ không thấy y cũng đã trải qua lôi kiếp, loại tẩy lễ toàn thân này có ưu việt quá lớn với người tu hành lôi pháp!
Hơn mười người này lập tức lao đi, có vẻ như rất muốn tìm kiếm dư âm của lôi kiếp.
Ngã Dục Phong Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên
Story
Chương 208: Lao ra miệng núi lửa!(2)
10.0/10 từ 16 lượt.