Ngã Dục Phong Thiên

Chương 203: Ta mang hứa hẹn mà đến!(2)

Thân hình Mạnh Hạo như tia chớp, mang theo chấp nhất lao thẳng vào cái khe kia. Cái khe càng lúc càng mở lớn, chỉ mấy hơi thở, bước chân Mạnh Hạo khẽ dừng, hắn thấy được tại sâu trong bùn đất, theo cái khe mở rộng mà lộ ra nửa bộ hài cốt đã bị rữa nát hơn phân nửa!

Hài cốt kia, không phải chó ngao lớn mười trượng như lúc trước, mà chỉ lớn nhỏ bằng lòng bàn tay, lông trên toàn thân đã không còn màu đỏ, mà trở thành màu xám tử vong. Giờ khắc này, nó dính đầy bùn đất, không nhìn thấy vẻ hung tàn, chỉ còn bộ dáng đáng yêu trong trí nhớ Mạnh Hạo, vĩnh viễn chỉ có bộ dáng như vậy.

Nhìn chó ngao, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra bi thương, hắn chậm rãi tiến tới, ngồi xổm xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cứng ngắc của nó.

Vẻ bi thương trong mắt Mạnh Hạo càng lúc càng đậm, tim hắn đau đớn, tại trong đầu hắn dần hiện ra bộ dáng con chó nhỏ yếu ớt khi lần đầu gặp mặt, nằm sấp trong lòng bàn tay hắn, mở ra đôi mắt mong manh, liếm lòng bàn tay lấy lòng hắn.

Còn có khi nó trưởng thành một chút, một thân lông mềm như nhung, theo dưới chân mình dốc sức chạy, khi thì phát ra tiếng chó sủa.

Từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, tại trong trận thứ ba kia, chó ngao cùng mình nghênh chiến, tại trong trận thứ tư, nó vui mừng chạy quanh Mạnh Hạo, đi qua sa mạc.

Trong trận thứ năm, mình bị độc phát trở thành phàm nhân, nó liều lĩnh bảo vệ mình, mỗi lần mang theo vết thương, mệt mỏi trở về cũng liếm lòng bàn tay mình, nằm sấp bên người hắn, thế sống chết bảo hộ.

Đuổi nó đi, nhưng nó lựa chọn không đi!

Cho đến trận thứ sáu cuối cùng, nó lựa chọn tử vong cũng muốn đẩy chủ nhân thoát đi. Trong đầu Mạnh Hạo, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng, là hình ảnh nó bị ngàn vạn bàn tay túm lấy, không kịp liếm lòng bàn tay mình một cái.


- Ta không cho phép ngươi chết ở chỗ này! Ngươi không thể nhắm mắt tại đây!

Hai mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, một tay hắn ấn lên thi thể chó ngao, tay còn lại thì chỉ lên bầu trời. Tu vi trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, thiên địa run rẩy, tại trong nháy mắt này, một vết nứt cuối cùng trên Đạo Đài trong cơ thể cũng liền khép lại!

Ngay khi khép lại, thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm nhận được một loại cường đại chưa từng có, đó là một loại khí thế không tuần hoàn cùng thiên địa, ta muốn tự thành mạng huyền hoàng!

Tại một khắc này, hắn không phải hấp thu linh khí, mà là đang đoạt lấy!

Bởi vì nếu hắn không muốn, linh khí thiên địa trong cơ thể hắn chỉ có thể tiến vào, không có tán ra ngoài. Giống như thiên địa này có một vết thương không thể khép miệng, linh khí từ đó tiết ra, không có biện pháp trở lại.

Hai mắt Mạnh Hạo bắn ra quang mang kỳ dị, tóc hắn bay múa, hơi thở càng lúc càng mạnh, toàn thân hắn tràn ra quang mang màu vàng. Hắn lại cắn lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu này trực tiếp rơi lên thi thể chó ngao, nhưng nó không cách nào hấp thu.

- Tánh mạng của ngươi, là do máu trong tim ta điểm hóa mà ra, từ trong ngây thơ mà sinh ra linh trí…

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, ngưng tụ ngụm máu kia vào trong lòng bàn tay, hóa thành một viên huyết châu, trực tiếp ấn mạnh lên thi thể chó ngao, mạnh mẽ dung nhập vào trong.


Cùng lúc đó, tu vi của hắn đã bùng nổ, hắn bắt đầu mạnh mẽ hấp thu linh khí tại trong trận thứ sáu này. Toàn bộ lực lượng thiên địa trong trận thứ sáu đều bị Mạnh Hạo như một cái hắc động cắn nuốt vạn vật cuốn tới.

Linh khí nồng đậm dũng mãnh trào vào trong cơ thể Mạnh Hạo, theo cánh tay của hắn mà truyền vào trong thi thể chó ngao. Theo thời gian trôi qua, mặt bùn phía dưới dần khô cạn, vô số cánh tay, gương mặt bắt đầu vỡ tan biến mất, tất cả đều hóa thành lực lượng thiên địa, bị Mạnh Hạo mạnh mẽ hấp thu.

Khi toàn bộ trời đất bắt đầu ảm đạm rồi vỡ vụn…

Khi pho tượng phía xa bắt đầu vỡ tan…

Khi Thái Ách cổ miếu bắt đầu mơ hồ, cho đền khi biến mất vô ảnh. Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch, chỉ còn Mạnh Hạo cùng chó ngao…

Thân thể chó ngao run lên bần bật, hai mắt nó như muốn cố gắng mở ra, nó cảm nhận được hơi thở của chủ nhân. Cho đến khi nó mở mắt ra, nó nhìn thấy được Mạnh Hạo.

Rầm…

Toàn bộ trận thứ sáu trực tiếp vỡ tan, Mạnh Hạo vung tay phải lên, thân hình chó ngao run rẩy, nhưng trong mắt đã lộ ra ngọn lửa sinh mạng, tại trong thế giới đang vỡ nát, nó đứng lên!!!

Nó không phải là sinh mệnh chân chính, đương nhiên sẽ không có tử vong chân chính. Nó là huyết linh, nó là huyết thần, cho nên.. nó có thể tái sinh!


Nhưng từ xưa tới nay, truyền thừa Huyết Tiên đã mở ra mấy lần, chưa có bất kỳ huyết thần nào được tái sinh. Nó là duy nhất, cuộc đời này, chỉ vì từ lúc mơ hồ được giao cho linh trí, cho nên khi mở mắt, nó liền nhìn chủ nhân đầu tiên!

- Gâu…

Chó ngao ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gầm chấn động bát phương, thân thể nó lập tức phóng lớn, đảo mắt đã lớn khoảng hai mươi trượng, bộ lông không còn là màu đỏ, mà trở thành màu tím!

Bộ lông màu tím, thân hình như núi nhỏ, bốn chân mọc ra móng nhọn, đỉnh đầu mọc ra một cái sừng, còn có hàm răng sắc bén khủng bố kia… Tất cả đều làm cho chó ngao lộ ra bộ dáng hung tàn cùng khí thế cường đại hơn bao giờ hết!

Đối với thiên địa này, đối với thế gian này, nó đều hung tàn máu lạnh, bởi vì nó là huyết thần, nó vô tình lãnh khốc, nhưng thế gian này chỉ có một người, có thể cho nó như lúc nhỏ, liếm lòng bàn tay đối phương, có thể tùy ý để đối phương vuốt đầu mình.

Toàn bộ thiên địa, chỉ có một người!

Thế giới trong trận thứ sáu vỡ tan, khi Mạnh Hạo xuất hiện bên ngoài bình đài trận thứ sáu thì trận pháp sau lưng hắn mới ầm ầm sụp đổ, tan biến. Một màn này, nếu làm cho người bên ngoài nhìn thấy thì chắc chắn sẽ lâm vào hoảng sợ.

Bởi vì từ khi có truyền thừa Huyết Tiên cho tới nay, chưa có khi nào trận pháp vỡ tan!


Thậm chí.. không chỉ có trận thứ sáu vỡ tan, trận thứ nhất phía sau cũng ầm ầm chấn động, theo đó vỡ tan ra. Theo trận thứ nhất vỡ thành mảnh nhỏ, lượng lớn linh khí thiên địa mãnh mẽ tràn ra.

Những linh khí kia theo hướng Mạnh Hạo cùng chó ngao mà tới, trong chớp mắt liền bị Mạnh Hạo cùng chó ngao hấp thu, nhờ linh khí nồng đậm này, trong cơ thể Mạnh Hạo nhất thời nổ vang.

Tòa Đạo Đài thứ hai của hắn cũng theo đó mà hoàn mỹ ngưng tụ ra. Đó là Hoàn Mỹ Đạo Đài, không có vết nứt. Khi Đạo Đài hoàn mỹ thứ hai được ngưng tụ, tu vi của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, bùng nổ.

Hơi thở cường đại từ trên người hắn khuếch trương mà ra, trong khí thế tràn ngập, toàn thân Mạnh Hạo lóng lánh kim quang. Lúc này, trận thứ hai, trận thứ ba cũng theo nhau vỡ tan, như là lần mở ra truyền thừa Huyết Tiên lần thứ tám này sẽ vĩnh viễn biến mất.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn vào trận thứ bảy, trong mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt, hắn trực tiếp tiến vào trong trận thứ bảy.

Chó ngao ngửa đầu gầm nhẹ, rồi hóa thành một luồng sáng tím, theo Mạnh Hạo tiến vào trong trận thứ bảy.

Trận thứ bảy là một phần mộ cực lớn, trên đó có ba chữ lớn màu máu, nhìn mà ghê người.

Táng Thiên Mộ!



Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 203: Ta mang hứa hẹn mà đến!(2)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...