Ngã Dục Phong Thiên
Chương 1842: Tiểu Câm
Đời thứ nhất thiên kiêu, đời thứ hai cực quyền, đời thứ ba nổi máu giết người, đời thứ tư nửa đời sa sút.
Đời thứ tư tử vong, hồn của hắn theo đó bay ta, chín cấm ấn ký thứ tư từ từ rực rỡ, ngưng tụ lại.
Một khắc bước chân vào luân hồi, đời thứ năm bắt đầu.
Mà giờ khắc này, chân thân của Mạnh Hạo vẫn đang khoanh chân tĩnh toạ trên chiếc lá đoá hoa khổng lồ kia, chờ nó nở rộ.
Yên Nhi ở trên Siêu Thoát Lộ, nàng cắn răng đi về phía trước, đi qua kiếp thứ ba, với tu vi của nàng lúc này thì mọi thứ ngày càng khó khăn hơn. Nhưng nàng vẫn gắng bước về kiếp thứ tư, nàng tự nói với chính mình nhất định phải kiên trì bởi vì lúc trước ở trong tông môn nàng nghe được từ miệng những người trở về từ Siêu Thoát Lộ rằng, sư tôn… đang ở kiếp thứ năm.
Cách nàng càng ngày càng gần.
- Sư tôn, Yên Nhi nhất định có thể tìm được người. Chấp nhất trong mắt Yên Nhi càng thêm mãnh liệt, nàng hít sâu một hơi, một lần nữa tiến về phía trước.
Đời thứ năm, trên đại lục thứ năm, ở một nơi bên trong huyện thành, lúc này là mùa đông, tuyết đang rơi. Trong một gia đình, một đứa trẻ được sinh ta, nhưng hài tử này sinh ra không mang đến cho gia đình này sự vui sướng mà chỉ là trầm mặc bao trùm.
Sau đó không lâu, một thanh niên trong lòng chua xót, ôm đứa trẻ ra khỏi nhà rồi ném nó… ra đường.
- Không phải cha mẹ không cần con, mà là con… Thanh niên lẩm bẩm rồi xoay người rời đi.
Đứa trẻ này bị vứt bỏ là bởi vì nó tàn tật, ngay từ khi sinh ra, đầu lưỡi đã ngắn đi một đoạn. Nó cả đời này cũng không thể nói chuyện, hơn nữa trên mặt nó còn có cái bớt, thoạt nhìn rất khó coi, thậm chí có chút đáng sợ.
Ở nơi đó trong trời đông gió rét, tiếng trẻ con khàn khàn khóc thầm vang vọng. Một nam nhân trung niên mặc áo tới, đội nón tre, nghe được tiếng khóc liền bước tới trước mặt đứa trẻ.
Hắn cúi đầu liếc nhìn rồi thở dài, ôm lấy đứa trẻ, mang về nhà hắn. Đó là một căn phòng rất nhỏ, trong mùa đông này thật sự không đem lại chút ấm áp nào, thậm chí ở nơi này còn có những tia tử khí âm lãnh, dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Mơ hồ còn có thể thấy được một khối thi thể bị đóng băng. Dường như là dùng để nghiên cứu.
Nam nhân trung niên này chính là người trong bộ phận khám nghiệm tử thi của huyện thành này.
- Từ nhỏ đã bị bỏ lại không nói chuyện được. Số ngươi gặp nạn dài dài. Hay là kêu ngươi là Tiểu Câm đi. Nam nhân trung niên nhìn đứa trẻ cười cười. Trên trán hắn có một vết sẹo quán xuyên khuôn mặt khiến cho hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, nụ cười rất đáng sợ nhưng trong mắt lại có chút nhu hoà.
Tiểu Câm cuối cùng cũng trưởng thành. Hắn ở tại nơi khám nghiệm tử thi này mỗi ngày ba bữa cơm, từ từ lớn lên. Chỉ là dường như lúc nhỏ, đông hàn ngấm vào xương khiến cơ thể hắn gầy yếu đi, cũng rất sợ lạnh, thân thể dường như không có mập lên, dường như chỉ cần một chút gió lớn cũng có thể thổi ngã hắn.
Có lẽ là do từ nhỏ đã tiếp xúc với tử thi ở bộ phận khám nghiệm của huyện thành này, chỉ cần có án mạng toàn bộ thi thể đều được kiểm nghiệm tại bộ phận khám nghiệm tử thi. Dần dần, Tiêu Câm cũng học xong.
- Tiểu Câm, nhớ rằng vết thương như vậy, thường là bị người ta đâm vỡ mật mới có thể tạo thành…
- Con xem, đây rõ ràng là do trúng độc.
- Tiểu Câm, thông suốt nơi này, nhìn một chút có phải là bên trong có ít con sâu màu trắng không, chú ý đừng đụng đến thứ đó.
- Tiểu Câm, con nhìn người này, đầu và thân thể đã bị đứt lìa, người nào có được khí lực lớn như vậy chứ? Cho dù là võ giả sợ cũng không làm gọn gàng sạch sẽ như thế được, cái này là do tiên làm. Không biết hắn làm sao mà lại xúc phạm đến tiên nhân?
Lời nói và hành động đều mẫu mực khiến Tiểu Câm lúc đầu sợ hãi, dần dần hắn cũng quen thuộc đến cuối cùng, lúc đối mặt với những thi thể này hắn chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại không chút nào sợ hãi, thậm chí còn thấy hắn len lén cõng thi thể từ bộ phận khám nghiệm về, giải phẫu nghiên cứu.
Mà thân thể của lão khám nghiệm tử thi cũng ngày càng sa sút, dần dần lão không phải đang chiếu cố Tiểu Câm mà là Tiểu Câm đang chiếu cố lão.
Mấy năm qua đi, mắt lão cũng mờ dần, không thể tiếp tục duy trì công việc khám nghiệm tử thi. Dưới sự đề cử của lão, Tiểu Câm trở thành người khám nghiệm tử thi mới ở huyện thành này.
Tiểu Câm mặc dù đã trưởng thành nhưng cơ thể hắn vẫn còn rất gầy yếu không mập lên chút nào, vết bớt trên mặt càng lúc càng lớn khiến cho hắn thoạt nhìn xấu xí không chịu nổi, hắn còn bị câm nữa. Những năm này hắn tiếp xúc cùng thi thể, ngày thường thoạt nhìn rất âm lãnh nên không có một nữ nhi nào nguyện ý gã cho hắn.
Đối với chuyện này, Tiểu Câm không ngại, hắn với người cha ở bộ phận khám nghiệm tử thi này cũng đều giống nhau, đều chưa lập gia đình.
Đối với công việc khám nghiệm tử thi, hắn rất nghiêm túc cũng rất nỗ lực, dường như hắn ở phương diện này có thiên phú độc đáo. Cứ như vậy, mười năm sau, hắn dần dần trở thành người khám nghiệm tử thi giỏi nhất trong huyện thành này, thậm chí nhiều lần phải đến huyện khác điều tra.
Nhờ hắn chiếu cố, lão khám nghiệm tử thi tuy rằng thân thể ngày càng kém, nhưng lúc tuổi già lại được ấm áp bên con cái, ngày thường chỉ cần Tiểu Câm ở nhà lão đều thao thao, mà Tiểu Câm thì luôn ở một bên mỉm cười, an tĩnh lắng nghe.
Hắn không nói chuyện nhưng lại là một tay chữ tốt, lúc kiểm nghiệm tử thi, hắn dùng chữ thay miệng.
Lại mấy năm qua đi, hắn từ một người khám nghiệm tử thi tại huyện thành nhỏ này trở thành người đến đô thành cũng biết đến, thường xuyên mời về điều tra. Lão khám nghiệm tử thi cũng trở về với cát bụi, lão chết rất an tường không một chút đau khổ. Tiểu Câm khóc hết nước mắt, lúc trước hắn còn có người thân bây giờ lão đã lâm chung, hắn liền rời khỏi huyện thành này, đi đến đô thành.
Một năm, một năm, lại một năm nữa, Tiểu Câm đã đến năm mươi, danh tiếng của hắn đã truyền khắp vương triều, phàm là thi thể chỉ cần hắn liếc mắt nhìn liền có thể nhìn thấu đến tột cùng, cho dù là hài cốt rất cũng như thế.
Hiểu biết đối với thi thể đến bực này thật là đã đạt đến trình độ không ai hiểu được. Trong bộ phận khám nghiệm tử thi của vương triều, hắn đã trở thành đại sư.
Như khám nghiệm tử thi vẫn là khám nghiệm tử thi, từ trước đến nay đều là ti tiện, mặc dù hắn đã đạt đến đỉnh phong cũng không thể lên được mặt đài, chỉ là trong lĩnh vực của hắn được người ta tôn trọng mà thôi.
Đối với chuyện này, Tiểu Câm không có gì bất mãn cùng oán khí, hắn chỉ là một người câm không bao giờ nói chuyện. Khi về già, hắn về lại huyện thành, bắt đầu ghi chép.
Hắn nhìn lại cả đợi khám xét thi thể của mình, tất cả tổng kết thành kinh nghiệm cùng phán đoán, biên soạn thành một bộ sách. Sau đó vào mùa đông năm ấy, hắn nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, nhớ lại lời của lão khám nghiệm tử thi trước khi lâm chung.
Lão nói mùa đông năm đó, trong huyện thành này lão bắt gặp một đứa trẻ.
Tiểu Câm trầm mặc, hai mắt dần dần ảm đạm, sinh mệnh của hắn không còn nhiều lắm. Hắn từ nhỏ đã sợ lạnh, mùa đông năm nay, hắn cảm giác cơ thể mình không còn nhiệt độ nữa, lạnh băng như những thi thể.
Hắn hiểu rõ tự mình chống giữ không được bao lâu, vì thế vào một đêm tối, hắn ra khỏi căn phòng nhỏ, hứng trận gió tuyết, đi tới nơi lão khám nghiệm tử thi lúc còn sống nói cho hắn biết, hắn được lão nhặt được.
Đứng nhìn nơi đó, Tiểu Câm khẽ thở dài trong lòng. Hắn yên lặng ngồi ở chỗ kia rồi nằm xuống đôi mắt mở to nhìn bầu trời, tuỳ ý cho rét lạnh bao trùm mình, tuỳ ý cho bông tuyết rơi trên mặt mình tựa hồ không có hoà tan.
Hắn cứ như thế cho dù cả đời không nói được câu nào…
Dần dần, hắn cười, nụ cười trở thành vĩnh hằng...
Đời thứ năm kết thúc, so với bốn đời trước, rất bình thản. Không có huy hoàng của đời thứ nhất, không có quyền to của đời thứ hai, cũng không có nhiệt huyết của đời thứ ba, ngay cả sự phập phồng của đời thứ tư cũng không có.
Cái có chỉ là sự bình bình đạm đạm, trong lĩnh vực của mình đạt được sự thỏa mãn.
Hồn hắn dần dần dâng lên, dường như dung hợp trong gió tuyết mùa đông này. Lũ hồn trong ấn ký thứ năm sáng rực rỡ.
Một lần nữa luân hồi, đời thứ sáu… bắt đầu.
Cùng lúc đó, trong Siêu Thoát Lộ, thời khắc này thân thể Yên Nhi run rẩy, nàng ở chỗ này mấy trăm năm đã lâu, lần này dưới sự trợ giúp của chó nào, nàng đã đi qua kiếp thứ tư.
Tu vi của nàng cũng ở trên Siêu Thoát Lộ này mà không ngừng tăng lên, cùng với cảm ngộ giờ này đã đạt tới trình độ Đạo Chủ. Kiếp thứ tư Siêu Thoát Lộ đối với nàng mà nói là hơi khó khăn.
Từng bước từng bước, nàng đi rất lâu, rốt cuộc cũng đi tới cuối cùng của kiếp thứ tư, đến cạnh kiếp thứ năm.
Ở chỗ này, thân thể nàng run rẩy, hai mắt nàng lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nàng cuối cùng cũng thấy được sư tôn…
Đó là một khối tọa hóa hài cốt, đang khoanh chân tĩnh tọa ở chỗ này mấy trăm năm rồi…
Mặc dù tro bụi tràn ngập, nhưng dù vậy, hết thảy, hết thảy thần tình kìa khiến tâm thần Yên Nhi run rẩy, nàng lặng lẽ quỳ lạy.
- Sư tôn. Nước mắt Yên Nhi chảy xuống, thanh âm nàng khàn khàn, cho dù mấy trăm năm đi qua nhưng thân ảnh sư tôn trong trí nhớ của nàng thủy chung vẫn như lúc trước.
Nàng không quên, cũng không thể quên.
Đây là chấp niệm của nàng, cho nên nàng mới đến Thương Mang Thai, mới đi Siêu Thoát Lộ. Tất cả nhân quả đều là sư tôn của nàng ở chỗ này, nàng muốn đích thân nhìn một chút, sư tôn đến cùng vì sao lại rơi xuống.
Thời khắc này, nàng nhìn thấy thi thể nhưng nàng không đi tới, đó là kiếp thứ năm, nàng chỉ cần bước một bước liền sẽ lập tức hình thần câu diệt. Nàng chỉ có thể đứng cách đó một bước, chảy nước mắt. Ngóng nhìn đã lâu, đột nhiên cặp mắt nàng lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Không đúng… Thân thể Yên Nhi run lên, nàng cẩn thận nhìn mi tâm của Mạnh Hạo, sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên cắn chặt răng, nâng tay lên, hướng về phía mi tâm của Mạnh Hạo trực tiếp nhấn tới.
Ngay khoảnh khắc đó, kiếp thứ năm trong nháy mắt xâm nhập tại tay nàng, uy áp lực lượng ầm ầm bạo phát, cánh tay nàng trong nháy mắt trở thành sương máu, nhưng ngay tại lúc sắp tan vỡ, tay nàng lại đặt tại mi tâm của Mạnh Hạo.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Yên Nhi phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo lui về sau, tay phải đoạn đi một nửa nhưng nàng không thèm để ý, hô hấp dồn dập, nàng nhìn thi thể của sư tôn, phát hiện ra một bí mật mà người khác không thể nào phát hiện được.
“Vết nứt tại mi tâm sư tôn rõ ràng là Luân Hồi Đạo, pháp này… người đã từng truyền thụ cho ta, mà hồn của người… cũng không giống tự nhiên tiêu tán, có lẽ phán đoán của người khác cùng ta bất đồng, nhưng ta là đệ tử của người, cảm giác của ta nói cho ta biết, sư tôn… không hề chết!”
“Nhưng nếu người không chết vậy vì cái gì mà hồn hỏa lại tắt… trừ phi…” Yên Nhi đã không còn là nha đầu năm đó, nàng lúc này đã vô cùng thông duệ cùng với sự hiểu biết về Mạnh Hạo, nàng liền lập tức đoán được chân tương nhưng nàng không muốn nhớ lại.
Yên Nhi trầm mặc, trong mắt bỗng nhiên lộ ra ánh sao, nàng hít sâu một hơi, chấp nhất trong mắt càng nhiều thêm.
“Sư tôn… cho dù người luân hồi ở đây, đệ tử cũng vì chúng sinh mà tìm đến người…” Yên Nhi đứng lên, dùng đan dược trị vết thương ở cánh tay. Nàng hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thi thể của Mạnh Hạo, xoay người mang theo chó ngao, hướng về cửa ra Siêu Thoát Lộ. Nàng phải rời chỗ Siêu Thoát Lộ này, nàng muốn đến Thương Mang Tinh, chín chỗ trong đại lục tìm sư tôn của nàng.
Nàng biết Luân Hồi Đạo, nàng cũng từ dấu vết để lại khắp bốn phía nơi này mà thấy được phương hướng Mạnh Hạo luân hồi, chính là Thương Mang Tinh.
Ngã Dục Phong Thiên
Đời thứ tư tử vong, hồn của hắn theo đó bay ta, chín cấm ấn ký thứ tư từ từ rực rỡ, ngưng tụ lại.
Một khắc bước chân vào luân hồi, đời thứ năm bắt đầu.
Mà giờ khắc này, chân thân của Mạnh Hạo vẫn đang khoanh chân tĩnh toạ trên chiếc lá đoá hoa khổng lồ kia, chờ nó nở rộ.
Yên Nhi ở trên Siêu Thoát Lộ, nàng cắn răng đi về phía trước, đi qua kiếp thứ ba, với tu vi của nàng lúc này thì mọi thứ ngày càng khó khăn hơn. Nhưng nàng vẫn gắng bước về kiếp thứ tư, nàng tự nói với chính mình nhất định phải kiên trì bởi vì lúc trước ở trong tông môn nàng nghe được từ miệng những người trở về từ Siêu Thoát Lộ rằng, sư tôn… đang ở kiếp thứ năm.
Cách nàng càng ngày càng gần.
- Sư tôn, Yên Nhi nhất định có thể tìm được người. Chấp nhất trong mắt Yên Nhi càng thêm mãnh liệt, nàng hít sâu một hơi, một lần nữa tiến về phía trước.
Đời thứ năm, trên đại lục thứ năm, ở một nơi bên trong huyện thành, lúc này là mùa đông, tuyết đang rơi. Trong một gia đình, một đứa trẻ được sinh ta, nhưng hài tử này sinh ra không mang đến cho gia đình này sự vui sướng mà chỉ là trầm mặc bao trùm.
Sau đó không lâu, một thanh niên trong lòng chua xót, ôm đứa trẻ ra khỏi nhà rồi ném nó… ra đường.
- Không phải cha mẹ không cần con, mà là con… Thanh niên lẩm bẩm rồi xoay người rời đi.
Đứa trẻ này bị vứt bỏ là bởi vì nó tàn tật, ngay từ khi sinh ra, đầu lưỡi đã ngắn đi một đoạn. Nó cả đời này cũng không thể nói chuyện, hơn nữa trên mặt nó còn có cái bớt, thoạt nhìn rất khó coi, thậm chí có chút đáng sợ.
Ở nơi đó trong trời đông gió rét, tiếng trẻ con khàn khàn khóc thầm vang vọng. Một nam nhân trung niên mặc áo tới, đội nón tre, nghe được tiếng khóc liền bước tới trước mặt đứa trẻ.
Hắn cúi đầu liếc nhìn rồi thở dài, ôm lấy đứa trẻ, mang về nhà hắn. Đó là một căn phòng rất nhỏ, trong mùa đông này thật sự không đem lại chút ấm áp nào, thậm chí ở nơi này còn có những tia tử khí âm lãnh, dường như đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Mơ hồ còn có thể thấy được một khối thi thể bị đóng băng. Dường như là dùng để nghiên cứu.
Nam nhân trung niên này chính là người trong bộ phận khám nghiệm tử thi của huyện thành này.
- Từ nhỏ đã bị bỏ lại không nói chuyện được. Số ngươi gặp nạn dài dài. Hay là kêu ngươi là Tiểu Câm đi. Nam nhân trung niên nhìn đứa trẻ cười cười. Trên trán hắn có một vết sẹo quán xuyên khuôn mặt khiến cho hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn, nụ cười rất đáng sợ nhưng trong mắt lại có chút nhu hoà.
Tiểu Câm cuối cùng cũng trưởng thành. Hắn ở tại nơi khám nghiệm tử thi này mỗi ngày ba bữa cơm, từ từ lớn lên. Chỉ là dường như lúc nhỏ, đông hàn ngấm vào xương khiến cơ thể hắn gầy yếu đi, cũng rất sợ lạnh, thân thể dường như không có mập lên, dường như chỉ cần một chút gió lớn cũng có thể thổi ngã hắn.
Có lẽ là do từ nhỏ đã tiếp xúc với tử thi ở bộ phận khám nghiệm của huyện thành này, chỉ cần có án mạng toàn bộ thi thể đều được kiểm nghiệm tại bộ phận khám nghiệm tử thi. Dần dần, Tiêu Câm cũng học xong.
- Tiểu Câm, nhớ rằng vết thương như vậy, thường là bị người ta đâm vỡ mật mới có thể tạo thành…
- Con xem, đây rõ ràng là do trúng độc.
- Tiểu Câm, thông suốt nơi này, nhìn một chút có phải là bên trong có ít con sâu màu trắng không, chú ý đừng đụng đến thứ đó.
- Tiểu Câm, con nhìn người này, đầu và thân thể đã bị đứt lìa, người nào có được khí lực lớn như vậy chứ? Cho dù là võ giả sợ cũng không làm gọn gàng sạch sẽ như thế được, cái này là do tiên làm. Không biết hắn làm sao mà lại xúc phạm đến tiên nhân?
Lời nói và hành động đều mẫu mực khiến Tiểu Câm lúc đầu sợ hãi, dần dần hắn cũng quen thuộc đến cuối cùng, lúc đối mặt với những thi thể này hắn chỉ mới mười mấy tuổi nhưng lại không chút nào sợ hãi, thậm chí còn thấy hắn len lén cõng thi thể từ bộ phận khám nghiệm về, giải phẫu nghiên cứu.
Mà thân thể của lão khám nghiệm tử thi cũng ngày càng sa sút, dần dần lão không phải đang chiếu cố Tiểu Câm mà là Tiểu Câm đang chiếu cố lão.
Mấy năm qua đi, mắt lão cũng mờ dần, không thể tiếp tục duy trì công việc khám nghiệm tử thi. Dưới sự đề cử của lão, Tiểu Câm trở thành người khám nghiệm tử thi mới ở huyện thành này.
Tiểu Câm mặc dù đã trưởng thành nhưng cơ thể hắn vẫn còn rất gầy yếu không mập lên chút nào, vết bớt trên mặt càng lúc càng lớn khiến cho hắn thoạt nhìn xấu xí không chịu nổi, hắn còn bị câm nữa. Những năm này hắn tiếp xúc cùng thi thể, ngày thường thoạt nhìn rất âm lãnh nên không có một nữ nhi nào nguyện ý gã cho hắn.
Đối với chuyện này, Tiểu Câm không ngại, hắn với người cha ở bộ phận khám nghiệm tử thi này cũng đều giống nhau, đều chưa lập gia đình.
Đối với công việc khám nghiệm tử thi, hắn rất nghiêm túc cũng rất nỗ lực, dường như hắn ở phương diện này có thiên phú độc đáo. Cứ như vậy, mười năm sau, hắn dần dần trở thành người khám nghiệm tử thi giỏi nhất trong huyện thành này, thậm chí nhiều lần phải đến huyện khác điều tra.
Nhờ hắn chiếu cố, lão khám nghiệm tử thi tuy rằng thân thể ngày càng kém, nhưng lúc tuổi già lại được ấm áp bên con cái, ngày thường chỉ cần Tiểu Câm ở nhà lão đều thao thao, mà Tiểu Câm thì luôn ở một bên mỉm cười, an tĩnh lắng nghe.
Hắn không nói chuyện nhưng lại là một tay chữ tốt, lúc kiểm nghiệm tử thi, hắn dùng chữ thay miệng.
Lại mấy năm qua đi, hắn từ một người khám nghiệm tử thi tại huyện thành nhỏ này trở thành người đến đô thành cũng biết đến, thường xuyên mời về điều tra. Lão khám nghiệm tử thi cũng trở về với cát bụi, lão chết rất an tường không một chút đau khổ. Tiểu Câm khóc hết nước mắt, lúc trước hắn còn có người thân bây giờ lão đã lâm chung, hắn liền rời khỏi huyện thành này, đi đến đô thành.
Một năm, một năm, lại một năm nữa, Tiểu Câm đã đến năm mươi, danh tiếng của hắn đã truyền khắp vương triều, phàm là thi thể chỉ cần hắn liếc mắt nhìn liền có thể nhìn thấu đến tột cùng, cho dù là hài cốt rất cũng như thế.
Hiểu biết đối với thi thể đến bực này thật là đã đạt đến trình độ không ai hiểu được. Trong bộ phận khám nghiệm tử thi của vương triều, hắn đã trở thành đại sư.
Như khám nghiệm tử thi vẫn là khám nghiệm tử thi, từ trước đến nay đều là ti tiện, mặc dù hắn đã đạt đến đỉnh phong cũng không thể lên được mặt đài, chỉ là trong lĩnh vực của hắn được người ta tôn trọng mà thôi.
Đối với chuyện này, Tiểu Câm không có gì bất mãn cùng oán khí, hắn chỉ là một người câm không bao giờ nói chuyện. Khi về già, hắn về lại huyện thành, bắt đầu ghi chép.
Hắn nhìn lại cả đợi khám xét thi thể của mình, tất cả tổng kết thành kinh nghiệm cùng phán đoán, biên soạn thành một bộ sách. Sau đó vào mùa đông năm ấy, hắn nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, nhớ lại lời của lão khám nghiệm tử thi trước khi lâm chung.
Lão nói mùa đông năm đó, trong huyện thành này lão bắt gặp một đứa trẻ.
Tiểu Câm trầm mặc, hai mắt dần dần ảm đạm, sinh mệnh của hắn không còn nhiều lắm. Hắn từ nhỏ đã sợ lạnh, mùa đông năm nay, hắn cảm giác cơ thể mình không còn nhiệt độ nữa, lạnh băng như những thi thể.
Hắn hiểu rõ tự mình chống giữ không được bao lâu, vì thế vào một đêm tối, hắn ra khỏi căn phòng nhỏ, hứng trận gió tuyết, đi tới nơi lão khám nghiệm tử thi lúc còn sống nói cho hắn biết, hắn được lão nhặt được.
Đứng nhìn nơi đó, Tiểu Câm khẽ thở dài trong lòng. Hắn yên lặng ngồi ở chỗ kia rồi nằm xuống đôi mắt mở to nhìn bầu trời, tuỳ ý cho rét lạnh bao trùm mình, tuỳ ý cho bông tuyết rơi trên mặt mình tựa hồ không có hoà tan.
Hắn cứ như thế cho dù cả đời không nói được câu nào…
Dần dần, hắn cười, nụ cười trở thành vĩnh hằng...
Đời thứ năm kết thúc, so với bốn đời trước, rất bình thản. Không có huy hoàng của đời thứ nhất, không có quyền to của đời thứ hai, cũng không có nhiệt huyết của đời thứ ba, ngay cả sự phập phồng của đời thứ tư cũng không có.
Cái có chỉ là sự bình bình đạm đạm, trong lĩnh vực của mình đạt được sự thỏa mãn.
Hồn hắn dần dần dâng lên, dường như dung hợp trong gió tuyết mùa đông này. Lũ hồn trong ấn ký thứ năm sáng rực rỡ.
Một lần nữa luân hồi, đời thứ sáu… bắt đầu.
Cùng lúc đó, trong Siêu Thoát Lộ, thời khắc này thân thể Yên Nhi run rẩy, nàng ở chỗ này mấy trăm năm đã lâu, lần này dưới sự trợ giúp của chó nào, nàng đã đi qua kiếp thứ tư.
Tu vi của nàng cũng ở trên Siêu Thoát Lộ này mà không ngừng tăng lên, cùng với cảm ngộ giờ này đã đạt tới trình độ Đạo Chủ. Kiếp thứ tư Siêu Thoát Lộ đối với nàng mà nói là hơi khó khăn.
Từng bước từng bước, nàng đi rất lâu, rốt cuộc cũng đi tới cuối cùng của kiếp thứ tư, đến cạnh kiếp thứ năm.
Ở chỗ này, thân thể nàng run rẩy, hai mắt nàng lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nàng cuối cùng cũng thấy được sư tôn…
Đó là một khối tọa hóa hài cốt, đang khoanh chân tĩnh tọa ở chỗ này mấy trăm năm rồi…
Mặc dù tro bụi tràn ngập, nhưng dù vậy, hết thảy, hết thảy thần tình kìa khiến tâm thần Yên Nhi run rẩy, nàng lặng lẽ quỳ lạy.
- Sư tôn. Nước mắt Yên Nhi chảy xuống, thanh âm nàng khàn khàn, cho dù mấy trăm năm đi qua nhưng thân ảnh sư tôn trong trí nhớ của nàng thủy chung vẫn như lúc trước.
Nàng không quên, cũng không thể quên.
Đây là chấp niệm của nàng, cho nên nàng mới đến Thương Mang Thai, mới đi Siêu Thoát Lộ. Tất cả nhân quả đều là sư tôn của nàng ở chỗ này, nàng muốn đích thân nhìn một chút, sư tôn đến cùng vì sao lại rơi xuống.
Thời khắc này, nàng nhìn thấy thi thể nhưng nàng không đi tới, đó là kiếp thứ năm, nàng chỉ cần bước một bước liền sẽ lập tức hình thần câu diệt. Nàng chỉ có thể đứng cách đó một bước, chảy nước mắt. Ngóng nhìn đã lâu, đột nhiên cặp mắt nàng lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Không đúng… Thân thể Yên Nhi run lên, nàng cẩn thận nhìn mi tâm của Mạnh Hạo, sau một lúc lâu nàng bỗng nhiên cắn chặt răng, nâng tay lên, hướng về phía mi tâm của Mạnh Hạo trực tiếp nhấn tới.
Ngay khoảnh khắc đó, kiếp thứ năm trong nháy mắt xâm nhập tại tay nàng, uy áp lực lượng ầm ầm bạo phát, cánh tay nàng trong nháy mắt trở thành sương máu, nhưng ngay tại lúc sắp tan vỡ, tay nàng lại đặt tại mi tâm của Mạnh Hạo.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, Yên Nhi phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo lui về sau, tay phải đoạn đi một nửa nhưng nàng không thèm để ý, hô hấp dồn dập, nàng nhìn thi thể của sư tôn, phát hiện ra một bí mật mà người khác không thể nào phát hiện được.
“Vết nứt tại mi tâm sư tôn rõ ràng là Luân Hồi Đạo, pháp này… người đã từng truyền thụ cho ta, mà hồn của người… cũng không giống tự nhiên tiêu tán, có lẽ phán đoán của người khác cùng ta bất đồng, nhưng ta là đệ tử của người, cảm giác của ta nói cho ta biết, sư tôn… không hề chết!”
“Nhưng nếu người không chết vậy vì cái gì mà hồn hỏa lại tắt… trừ phi…” Yên Nhi đã không còn là nha đầu năm đó, nàng lúc này đã vô cùng thông duệ cùng với sự hiểu biết về Mạnh Hạo, nàng liền lập tức đoán được chân tương nhưng nàng không muốn nhớ lại.
Yên Nhi trầm mặc, trong mắt bỗng nhiên lộ ra ánh sao, nàng hít sâu một hơi, chấp nhất trong mắt càng nhiều thêm.
“Sư tôn… cho dù người luân hồi ở đây, đệ tử cũng vì chúng sinh mà tìm đến người…” Yên Nhi đứng lên, dùng đan dược trị vết thương ở cánh tay. Nàng hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua thi thể của Mạnh Hạo, xoay người mang theo chó ngao, hướng về cửa ra Siêu Thoát Lộ. Nàng phải rời chỗ Siêu Thoát Lộ này, nàng muốn đến Thương Mang Tinh, chín chỗ trong đại lục tìm sư tôn của nàng.
Nàng biết Luân Hồi Đạo, nàng cũng từ dấu vết để lại khắp bốn phía nơi này mà thấy được phương hướng Mạnh Hạo luân hồi, chính là Thương Mang Tinh.
Ngã Dục Phong Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên
Story
Chương 1842: Tiểu Câm
10.0/10 từ 16 lượt.