Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1836: Đường này Hồn Đăng tắt

Thời gian trôi qua, ba năm sau.

Trong Thương Mang Phái vẫn còn nhiều người lắm, nhớ Phương Mộc, mà ngọn núi của Mạnh Hạo kia, Yên Nhi một mình ở bên trong, cô lập núi lại, cuộc sống của nàng như trở về bình tĩnh nào đó.

Mạnh Hạo không ở nơi này, ngọn núi này, cũng ít có tiếng động hờn dỗi của Yên Nhi từ nơi này, rất lâu, Yên Nhi có chút hoảng hốt, dường như đã từng về từ trong mộng.

Nhưng dù sao... sư tôn rời đi rồi.

Yên Nhi trầm mặc, nàng mỗi ngày trừ bỏ tu hành, còn có một việc nhất định phải làm, đó chính là mỗi ngày đều muốn đi đến nơi từng bế quan của sư tôn, nơi đó cung phụng một lũ hồn hỏa.

Đó là hồn hỏa của sư tôn, hỏa này bất diệt, sư tôn không ngã xuống.

Một ngày này, Yên Nhi như thường ngày đi tới nơi bế quan, quỳ lạy hồn hảo trước mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm: - Sư tôn, người đã rời đi ba năm, ba năm không dài...

- Đúng rồi, tối hôm qua Yên Nhi đã tu hành, hiểu rõ một thuật pháp.

- Còn có, sư tôn, người không biết, ngày hôm qua những tên ghê tởm tông khác nghe nói có sục sôi, nghe nói lại có người bắt đầu xông vào Thương Mang Thai.

- Sư tôn, còn có... Yên Nhi mỗi lần đến lại tự lẩm bẩm ở nơi này, dường như sư tôn thật ở trước mặt nàng, lúc này đang nói, bỗng nhiên thân thể nàng run lên, thanh âm đột nhiên ngừng lại, lúc ngẩng đầu, vẻ mặt nàng trắng bệch, biến sắc, nhìn hồn hỏa trước mặt.

Ba năm này vẫn luôn không có hồn hỏa biến hóa, lúc này không ngờ đang ảm đạm từ từ, dường như tùy thời có thể tắt, cảnh tượng này làm Yên Nhi run rẩy, trong đầu nàng ù lên, nàng biết đây là ngọn lửa sinh mệnh của sư tôn, một khi tắt đại biểu sư tôn tử vong.

Mả rõ ràng, lúc này trên Siêu Thoát Lộ, sư tôn nơi đó gặp sinh tử.


Yên Nhi chua xót, nàng lo lắng, nàng khẩn trương, nhưng nàng lại không cách nào trợ giúp sư tôn, cũng không có cách nào đi thay đổi hết thảy.

- Sư tôn, là Yên Nhi vô dụng...

Nước mắt Yên Nhi chảy xuống, nhìn hồn hỏa, thân thể nàng càng them run rẩy.

Còn lúc này, trên Siêu Thoát Lộ, Mạnh Hạo đang gặp một khảo nghiệm sống chết, khảo nghiệm hắn, là trên con đường này, đột nhiên uy lực tăng bạo.

Ba năm qua, hắn vẫn khó khăn đi về phía trước trên con đường này, dần dần thân thể dường như đã thích nghi với uy lực nơi này, thậm chí hắn có thể trong thời gian ngắn chạy nhanh, khi hắn lại đi vào khu vực trước mắt này, đột nhiên uy lực bốn phía lập tức bạo tăng gấp mười!

Không phải gấp đôi mà là gấp mười!

Đột nhiên phủ xuống, đột nhiên xuất hiện, trước lúc này không có bất kỳ triệu chứng nào, khiến cho Mạnh Hạo nơi này căn bản là không phản ứng kịp, "ầm" một tiếng, thân thể bị cưỡng ép đặt trên mặt đất.

Thậm chí xương cốt toàn thân hắn đều vùng vẫy trong vỡ vụn, máu thịt đè ép cùng một nơi, ngay cả hộp sọ cũng phát ra tiếng động kẽo kẹt, dường như muốn tan vỡ.

Một luồng nguy cơ sinh tử bùng phát trong cơ thể Mạnh Hạo, nhưng tu vi của hắn vào lúc này giống như bị áp chế, Mạnh Hạo run lên, hai mắt của hắn đỏ thẫm một mảnh, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng lại không có tác dụng gì.

Nếu như đổi lại là người khác lúc này đã thịt nát xương tan, nhưng phân thân Mạnh Hạo dùng cây đèn đồng thau của bổn tôn cải tạo, tạo nên thân thể hoàn mỹ nhất.

Thậm chí tinh thuần không chứa bất kỳ tạp chất cùng khí tức pha tạp nào, tiên khí đạt tới có thể nói phân thân hắn chính là một khối Tiên thể.


Hơn nữa thần niệm kinh khủng của bổn tôn Mạnh Hạo nơi đó, lúc này dưới uy lực bạo tăng mười lần, vẫn kiên trì.

Thời gian trôi qua, cho đến sau bảy tám canh giờ, trước mắt Mạnh Hạo mơ hồ, lúc này dưới uy lực cực hạn, đang rèn luyện trong sống chết, sáu ngọn Hồn Đăng còn sót lại trong cơ thể hắn, lần nữa tắt một ngọn!

Khi tắt đi, sinh cơ rầm rầm bùng phát, xương cốt Mạnh Hạo trực tiếp khép lại, thân thể hắn khôi phục, tu vi dần dần cũng sôi sục, sinh cơ ảm đạm từ từ bùng phát lần nữa.

Chịu đựng qua sinh tử lần này, Mạnh Hạo vùng vẫy ngồi dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp dồn dập, quay đầu nhìn lại phía sau, hắn lúc này hiểu rõ trên Siêu Thoát Lộ, đi về phía trước, uy lực không phải thay đổi trầm xuống mà sẽ bạo tăng.

Rõ ràng nơi càng sâu, uy lực càng kinh khủng, mà thường thường không có bất kỳ triệu chứng nào, một bước ra giống như sống chết.

Gần như ngay khi Mạnh Hạo nơi này khôi phục sinh cơ, trong Đệ Cửu Tông Thương Mang Phái, Yên Nhi ở nơi bế quan, hồn hỏa Mạnh Hạo từ từ khôi phục lại, Yên Nhi lau đi nước mắt, cả người giống như có sinh cơ, nàng nhìn chằm chằm hồn hỏa, yên lặng cầu nguyện vì sư tôn, đồng thời nàng cũng hạ quyết tâm.

- Sư tôn ta sẽ tự mình sớm cường đại lên, trên Siêu Thoát Lộ... ta cùng người. Trong mắt Yên Nhi lộ ra kiên định, hít sâu, rời khỏi nơi bế quan.

Từ ngày này bắt đầu, nàng không trở lại cô lập núi nữa, mà đi ra ngoài, bắt đầu xông vào Thương Mang Thai, mặc dù tiếng chuông Thương Mang Thai nơi này đối với nàng không có chỗ dùng nhưng những tạo hóa khác trong Thương Mang Thai, đối với nàng vẫn có trợ giúp.

Trước xông vào Thương Mang Thai, đi Siêu Thoát Lộ là lựa chọn của Yên Nhi.

Lại qua đi ba năm, Mạnh Hạo trên Siêu Thoát Lộ đã đi lại sáu năm, hắn không thấy bất kỳ kẻ nào, dường như thiên địa trong thế giới này chỉ còn lại mỗi hắn, hắn lặng lẽ đi về phía trước, chịu đựng uy lực kinh khủng nơi này, dần dần thân thể hắn cũng thích ứng một chút, dường như chạy nhanh giống như ba năm trước đây, Mạnh Hạo lại mơ hồ cảm nhận được, dường như... lại bùng phát một vòng lại muốn đến.

Hắn bắt đầu đi cẩn thận, cho đến mấy tháng sau, hắn chợt nhìn thấy phía trước có một thân ảnh, mặc áo bào giống hắn, đang khó khăn đi về phía trước, tóc tai bù xù nhưng lại có khí tức Đạo Cảnh tràn ra.

Đây là đồng môn thứ nhất Mạnh Hạo thấy được trong Thương Mang Phái, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, thân ảnh phía trước kia một bước hạ xuống, đột nhiên thân ảnh run lên, trong ánh mắt Mạnh Hạo, người này trong nháy mắt hóa thành một vùng sương máu, ầm ầm tan vỡ, ngay cả sương máu cũng bị đè ép cực hạn, rơi vào bốn phương tám hướng.


Vết máu kia rất nhanh đã tiêu tán, trên mặt đất nhìn không ra một dấu vết nào, giống như người tử vong một khắc trước chỉ là ảo giác mà thôi.

Bước chân Mạnh Hạo dừng lại, trầm mặc đã lâu, trái tim của hắn nhảy lên thình thịch, nếu như không thấy thì thôi đi, thậm chí ba năm trước đây, lần đầu tiên chịu đựng uy lực bùng phát, còn tiếc nuối nếu như có chuẩn bị sẽ khá hơn một chút.

Nhưng trước mắt hắn lại không nghĩ như vậy.

Trước thời hạn biết được địa phương nào giới hạn đích thực có chuẩn bị, nhưng lại dễ dàng làm người ta mất đi dũng khí đi về phía trước, trơ mắt nhìn một Đạo Cảnh ở trước mắt mình trong nháy mắt hóa thành sương máu khiến Mạnh Hạo trầm mặc.

Sau một lúc lâu, trong mắt hắn lóe lên, hít sâu, tu vi trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, trong mắt mang theo quyết đoán cùng kiên quyết, từng bước từng bước đi về phía trước.

Cho đến khi đến điểm giới hạn, lại ra thêm một bước, chính là địa phương tu sĩ Đạo Cảnh kia bước ra, Mạnh Hạo nâng chân lên, không có run rẩy, không chần chờ, ánh sáng trong mắt mãnh liệt hơn, hạ xuống một bước.

"Ầm" một tiếng, một luồng uy lực vượt qua sức chịu đựng của hắn ầm ầm bùng phát, nếu như so sánh, uy lực này mãnh liệt hơn hai mươi lần lúc hắn mới bước vào Siêu Thoát Lộ này!

Nổ vang ngập trời, trong nháy mắt, thân thể Mạnh Hạo trực tiếp nổ tung, máu thịt văng khắp nơi, xương cốt vỡ vụn "rắc rắc", loại đau khổ này có thể khiến người khác thét thảm thiết, nhưng Mạnh Hạo nơi này lại gắt gao cắn răng, tu vi trong cơ thể vận chuyển, nín một hơi, điên cuồng chống cự, thần thức bùng phát, tu vi bùng phát, tất cả Hồn Đăng trong cơ thể đầu bùng phát.

Ngay khi hắn sắp không chịu nổi, thân thể sắp vỡ vụn trong nháy mắt, rốt cuộc dưới bùng phát toàn diện này, kích phát một trong năm ngọn Hồn Đăng đang cháy còn sót lại.

Khi Hồn Đăng tắt, sinh cơ xuất hiện mãnh liệt, giống như nắng hạn gặp mưa rào, thân thể Mạnh Hạo khôi phục trong khoảnh khắc, hắn hô hấp dồn dập, miễn cưỡng giữ tư thế đứng vững, nhắm hai mắt lại rất lâu sau đó, giống như là người phàm bước đi về phía trước.

- Còn có bốn ngọn đèn... Mạnh Hạo khàn khàn lẩm bẩm, tiếp tục cắn răng đi về phía trước, ba năm tắt một ngọn đèn, tốc độ như vậy, đối với Mạnh Hạo tuy rằng chậm một chút nhưng vẫn có thể tiếp nhận, mấy ngọn đèn cuối cùng này nếu là ở bên ngoài trăm năm cũng khó tắt.


Chỉ có thể muộn uy lực cùng bùng phát giữa sống và chết của nơi này, kích phát tiềm lực sinh mệnh, hoặc là sống, hoặc là chết mới có thể thành công.

Ba năm sau, Mạnh Hạo đã ở Siêu Thoát Lộ này năm thứ chín, hắn gặp phải uy lực lớn vượt qua khỏi tưởng tượng của hắn, hắn vốn tưởng sau hai mươi lần xuất hiện chính là ba mươi lần, nhưng cho đến khi tự cảm nhận mới hiểu không phải ba mươi lần mà trực tiếp đến năm mươi lần!

Loại trình độ này bùng phát khiến cho nửa người Mạnh Hạo đều tan vỡ, máu tươi tràn ngập, ngọn Hồn Đăng thứ tư tắt, rồi mới miễn cưỡng chịu đựng qua, lại trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng, mới tiếp tục đi về phía trước.

- Còn dư ba ngọn đèn! Tóc tai Mạnh Hạo bù xù, sắc mặt tái nhợt, cắn răng đi về trước, khi hắn ở năm thứ mười hai trên Siêu Thoát Lộ, hắn rốt cuộc lần nữa thấy được thân ảnh những người khác.

Không phải một người mà là bốn người!

Bốn người này đang ngồi khoanh chân xa Mạnh Hạo trăm trượng, từng người một an tĩnh, tu vi bốn người đều là Đạo Chủ tam nguyên, cách tứ nguyên còn không xa.

Sự xuất hiện của Mạnh Hạo khiến bốn người này cùng mở mắt ra, khi nhìn đến Mạnh Hạo, bốn người không khỏi sửng sốt.

- Cổ Cảnh?

- Trước kiếp thứ ba, không phải Đạo Chủ không thể qua, người này tại sao tới được!

- Đường Thương Mang này từ xưa đến nay không phải không có Cổ Cảnh bước chân vào, nhưng phần lớn đều dừng lại trước kiếp thứ ba.

- Chẳng lẽ trong tông môn lại ra thiên kiêu? Bốn Đạo Chủ này, bọn họ rời khỏi tông môn, không biết Mạnh Hạo khai sáng một kỳ tích trong Thương Mang Phái, lúc này mắt thấy Mạnh Hạo đi đến, trong mắt bốn người lóe lên ánh sao.

- Ngươi là đệ tử tông nào? Ngay khi Mạnh Hạo đến gần, trong bốn người có một người chậm rãi nói, thanh âm khàn khàn truyền khắp bốn phía.

Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 1836: Đường này Hồn Đăng tắt
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...