Ngã Dục Phong Thiên
Chương 148: Một hồi mưa gió, từng cơn lạnh
Nhưng Mạnh Hạo còn rất nhiều nghi vấn không có lời giải. Thứ nhất là Kháo Sơn Lão Tổ đã cường đại như vậy rồi, tại sao lại không tự cứu. Nếu chính mình không xuất hiện, chẳng lẽ đối phương phải tiêu vong sao, vả lại, đã có được thực lực hùng mạnh như thế thì sao còn muốn hấp thu sinh cơ của tu sĩ.
Trên vùng Triệu quốc bị nâng lên, có ba tu sĩ Giả Anh cũng đang ngơ ngác nhìn một màn này, trong đầu như nổ vang, vẻ mặt mờ mịt. Một màn này thoát ra khỏi suy nghĩ của bọn họ, làm cho bọn họ không biết làm gì, chỉ mờ mịt nhìn một màn trước mắt. Dù đã tới bây giờ mà bọn họ còn không thể tin.
Thiên Cơ Lão Nhân cũng đứng ở nơi này, sững sờ nhìn cái đầu lớn hơn mình vô số lần, thậm chí khi nhìn lại còn không nhìn thấy điểm cuối của cái đầu khổng lồ đó. Lão run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, lão không hề nghĩ tới, Kháo Sơn Lão Tổ mà mình quát tháo "lăn ra đây!" lại là như thế
Nhất là thanh âm của Kháo Sơn Lão Tổ vẫn còn quanh quẩn kia, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Thiên Cơ Lão Nhân, làm cho lão không ngừng run rẩy, căn bản không thể gợi lên chiến ý.
Không cần đánh, giờ phút này, sau khi Kháo Sơn Lão Tổ hiện thân, lộ ra một luồng uy áp làm cho toàn thân Thiên Cơ Lão Nhân như nổ vang, máu trong cơ thể như ngừng chảy. Lão Trảm Linh rồi, đã có được đạo ngộ ý chí, nhưng hiện tại thì toàn bộ đã hỏng mất. Ở trước mặt Kháo Sơn Lão Tổ, lão như một con kiến hôi, Kháo Sơn Lão Tổ chỉ phun một hơi cũng đã đủ giết lão vô số lần rồi.
Nhất là cái đầu khổng lồ kia mang đến cảm giác áp bách cùng uy hiếp, làm cho Thiên Cơ Lão Nhân miệng đắng lưỡi khô. Dù lão có tu vi không tầm thường, nhưng bây giờ cũng mồ hôi ròng ròng, Thiên Cơ Chung bên cạnh cũng không thể nào cho lão có chút cảm giác an toàn nào. Thậm chí thần thức Lê Tiên trên Thiên Cơ Chung cũng không thể làm cho Thiên Cơ Lão Nhân cảm thấy an toàn.
Lão sao còn không rõ, vì sao lúc trước Kháo Sơn Lão Tổ chẳng thèm ngó tới lời của mình, lại càng không thèm để ý tới cái gọi là Lê Tiên, bởi vì thân mình này đã là một tồn tại có thể phá vỡ rồi.
Lão rốt cục hiểu được, nguyên nhân Kháo Sơn Lão Tổ không chút lo lăng tới Lê Tiên.
Càng làm cho lão hoảng sợ là, từ khi lão có trí nhớ, thậm chí là kiến thức từ trong điển tịch thì Triệu quốc này đã tồn tại thật lâu rồi. Điều này càng làm cho Thiên Cơ Lão Nhân càng thêm hoảng sợ. Lão không biết, Kháo Sơn Lão Tổ trước mắt này có trước, hay là mảnh đất Triệu quốc có trước.
Nếu kết quả thứ hai thì còn dễ nói, nhưng nếu mà kết quả đầu tiên Vừa nghĩ tới đây, Thiên Cơ Lão Nhân liền càng thêm run rẩy hơn.
- Còn chiến hay không!? Cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn Lão Tổ chậm rãi phát ra thanh âm, từng chữ như sấm giật, thiên lôi cuồn cuộn, làm cho thân hình Thiên Cơ Lão Nhân liên tục lui mấy ngàn trượng, phun ra hơn mười ngụm máu tươi. Ngay cả cái chuông kia cũng liền biến thành đống sắt vụn, xuất hiện từng vết nứt lớn.
- Không không chiến nữa! Vãn bối chỉ nói giỡn thôi, Lão Tổ tiền bối chớ để ý Thiên Cơ Lão Nhân tái mặt, vội vàng mở miệng. Nhìn hai con mắt trợn to kia của Kháo Sơn Lão Tổ, giọng nói của lão có chút run run.
- Nếu không có hai chưởng kia của ngươi, Lão Tổ ta cũng không ra được. Cái đám chó chết kia, tuy nói Phong Yêu Ấn của bọn chúng đã trôi qua nhiều năm rồi, đã tiêu tán mà mỏng manh hơn không ít. Nhưng cuối cùng thì cũng phải cần chờ ta khôi phục tu vi, lại phải cần có người có tu vi Trảm Linh ở bên ngoài dùng lực phá mở thì Phong Yêu Ấn mới xuất hiện buông lỏng. Chỉ cần buông lỏng thì Lão Tổ ta mới có thể phá vỡ! Giọng nói của Kháo Sơn Lão Tổ cuộn trào không dứt, quanh quẩn bát phương, truyền vào trong tai làm cho thân hình Mạnh Hạo chấn động kịch liệt.
- Nguyên bản Lão Tổ ta tính để thân thể do một tia thần niệm này đột phá thành Trảm Linh, tự mở ra phong ấn, nhưng phàm nhân tu hành khó khăn, dù là ta nhớ được một phần Thái Linh Kinh cũng vẫn khó đột phá.
Cuối cùng vất vả mới gần thành công, nhưng lại bị một tên chó con hung ác chơi một vố, khốn kiếp, Phong Yêu Tông đều là chó đẻ, cướp đi linh khí mà Lão Tổ ta muốn dùng để phá vỡ phong ấn, lại cướp đi Linh đăng của Lão Tổ Kháo Sơn Lão Tổ gầm nhẹ, Mạnh Hạo một bên thì lộp bộp không ngừng, hắn có thể nghe ra được, đối phương đang nói tới ai
- Ngươi ngon lắm, rất ngon! May mắn là ngươi ra tay mà làm cho Lão Tổ ta thoát khốn, ta muốn báo đáp cho ngươi một chút! Kháo Sơn Lão Tổ nói, Thiên Cơ Lão Nhân sửng sốt một chút liền lộ ra mừng rỡ như điên. Lão không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, vậy mà có được tạo hóa tới người. Lão đang muốn ôm quyền thì bỗng nhiên Kháo Sơn Lão Tổ há mồm, tốc độ cực nhanh, không ai thấy rõ, nháy mắt liền một hơi nuốt trời.
Cũng theo đó mà nuốt cả Thiên Cơ Lão Nhân cùng Thiên Cơ chung vào trong!
Há mồm nhai rạo rạo, không có tiếng kêu thảm thiết, nhưng làm cho Mạnh Hạo thở dốc dồn dập, càng thêm hiểu rõ hơn về Kháo Sơn Lão Tổ. Giờ phút này, hắn theo ý thức mà lùi ra sau, bỗng nhiên Kháo Sơn Lão Tổ quay đầu nhìn lại, trực tiếp lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Khi cách Mạnh Hạo ngoài trăm trượng thì trợn đôi mắt to mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Mạnh Hạo vội vàng mỉm cười, những lời mà Kháo Sơn Lão Tổ đã nói với Thiên Cơ Lão Nhân, hắn không hoàn toàn tin là thật. Với hiểu biết của hắn về Kháo Sơn Lão Tổ, lời của đối phương có tám chín phần không phải là lời nói thật.
- Chúng mừng Lão Tổ xuất quan, oai của Lão Tổ uy chấn bát phương, Lão Tổ
- Hiện tại biết sợ rồi? Kháo Sơn Lão Tổ trợn mắt nhìn Mạnh Hạo, tiếng nói như sấm giật, Mạnh Hạo đứng quá gần, thanh âm này làm cho hai lỗ tai hắn ù ù không ngừng, máu tươi phun ra.
- Phong Yêu Tông các ngươi là một đám khốn kiếp, đám già không chết kia đã vậy, mà thằng chó con ngươi cũng thế, đều chơi Lão Tổ ta một vố! Mà thôi, dù sao ngươi cũng là người Kháo Sơn Tông, Lão Tổ ta liền cho ngươi một phần tạo hóa! Kháo Sơn Lão Tổ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, chậm rãi nói. Nhưng lời này còn chưa xong, Mạnh Hạo đã run rẩy không ngừng rồi, hắn nghĩ tới một màn vừa rồi đối với Thiên Cơ Lão Nhân, nhất thời đầu óc liền không ngừng tính toán, dốc sức suy nghĩ.
Đột nhiên Mạnh Hạo chớt lóe lên một ý, hắn nghĩ tới một chuyện!
Hắn nhớ lại lúc ở Bắc Hải, nhớ lại cái cô bé gọi là Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt kia đã từng nói với hắn một câu.
- Đại ca ca, dưới chân ngươi có khí tức của nó, không nên trêu chọc nó, phải nhớ Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh!
Lúc đó hắn không hiểu được câu này, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng, dưới chân có khí tức của nó, nó ở đây chính là Kháo Sơn Lão Tổ!
Không nên trêu chọc nó, nhớ kỹ, Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh!
- Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh, không nên trêu chọc nó Mạnh Hạo nhanh chóng suy nghĩ, đúng lúc này, thanh âm chậm rãi của Kháo Sơn Lão Tổ truyền đến, nói hết một câu lúc trước.
- tạo hóa, ta muốn báo đáp cho ngươi!
Ngã Dục Phong Thiên
Trên vùng Triệu quốc bị nâng lên, có ba tu sĩ Giả Anh cũng đang ngơ ngác nhìn một màn này, trong đầu như nổ vang, vẻ mặt mờ mịt. Một màn này thoát ra khỏi suy nghĩ của bọn họ, làm cho bọn họ không biết làm gì, chỉ mờ mịt nhìn một màn trước mắt. Dù đã tới bây giờ mà bọn họ còn không thể tin.
Thiên Cơ Lão Nhân cũng đứng ở nơi này, sững sờ nhìn cái đầu lớn hơn mình vô số lần, thậm chí khi nhìn lại còn không nhìn thấy điểm cuối của cái đầu khổng lồ đó. Lão run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, lão không hề nghĩ tới, Kháo Sơn Lão Tổ mà mình quát tháo "lăn ra đây!" lại là như thế
Nhất là thanh âm của Kháo Sơn Lão Tổ vẫn còn quanh quẩn kia, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Thiên Cơ Lão Nhân, làm cho lão không ngừng run rẩy, căn bản không thể gợi lên chiến ý.
Không cần đánh, giờ phút này, sau khi Kháo Sơn Lão Tổ hiện thân, lộ ra một luồng uy áp làm cho toàn thân Thiên Cơ Lão Nhân như nổ vang, máu trong cơ thể như ngừng chảy. Lão Trảm Linh rồi, đã có được đạo ngộ ý chí, nhưng hiện tại thì toàn bộ đã hỏng mất. Ở trước mặt Kháo Sơn Lão Tổ, lão như một con kiến hôi, Kháo Sơn Lão Tổ chỉ phun một hơi cũng đã đủ giết lão vô số lần rồi.
Nhất là cái đầu khổng lồ kia mang đến cảm giác áp bách cùng uy hiếp, làm cho Thiên Cơ Lão Nhân miệng đắng lưỡi khô. Dù lão có tu vi không tầm thường, nhưng bây giờ cũng mồ hôi ròng ròng, Thiên Cơ Chung bên cạnh cũng không thể nào cho lão có chút cảm giác an toàn nào. Thậm chí thần thức Lê Tiên trên Thiên Cơ Chung cũng không thể làm cho Thiên Cơ Lão Nhân cảm thấy an toàn.
Lão sao còn không rõ, vì sao lúc trước Kháo Sơn Lão Tổ chẳng thèm ngó tới lời của mình, lại càng không thèm để ý tới cái gọi là Lê Tiên, bởi vì thân mình này đã là một tồn tại có thể phá vỡ rồi.
Lão rốt cục hiểu được, nguyên nhân Kháo Sơn Lão Tổ không chút lo lăng tới Lê Tiên.
Càng làm cho lão hoảng sợ là, từ khi lão có trí nhớ, thậm chí là kiến thức từ trong điển tịch thì Triệu quốc này đã tồn tại thật lâu rồi. Điều này càng làm cho Thiên Cơ Lão Nhân càng thêm hoảng sợ. Lão không biết, Kháo Sơn Lão Tổ trước mắt này có trước, hay là mảnh đất Triệu quốc có trước.
Nếu kết quả thứ hai thì còn dễ nói, nhưng nếu mà kết quả đầu tiên Vừa nghĩ tới đây, Thiên Cơ Lão Nhân liền càng thêm run rẩy hơn.
- Còn chiến hay không!? Cái đầu khổng lồ của Kháo Sơn Lão Tổ chậm rãi phát ra thanh âm, từng chữ như sấm giật, thiên lôi cuồn cuộn, làm cho thân hình Thiên Cơ Lão Nhân liên tục lui mấy ngàn trượng, phun ra hơn mười ngụm máu tươi. Ngay cả cái chuông kia cũng liền biến thành đống sắt vụn, xuất hiện từng vết nứt lớn.
- Không không chiến nữa! Vãn bối chỉ nói giỡn thôi, Lão Tổ tiền bối chớ để ý Thiên Cơ Lão Nhân tái mặt, vội vàng mở miệng. Nhìn hai con mắt trợn to kia của Kháo Sơn Lão Tổ, giọng nói của lão có chút run run.
- Nếu không có hai chưởng kia của ngươi, Lão Tổ ta cũng không ra được. Cái đám chó chết kia, tuy nói Phong Yêu Ấn của bọn chúng đã trôi qua nhiều năm rồi, đã tiêu tán mà mỏng manh hơn không ít. Nhưng cuối cùng thì cũng phải cần chờ ta khôi phục tu vi, lại phải cần có người có tu vi Trảm Linh ở bên ngoài dùng lực phá mở thì Phong Yêu Ấn mới xuất hiện buông lỏng. Chỉ cần buông lỏng thì Lão Tổ ta mới có thể phá vỡ! Giọng nói của Kháo Sơn Lão Tổ cuộn trào không dứt, quanh quẩn bát phương, truyền vào trong tai làm cho thân hình Mạnh Hạo chấn động kịch liệt.
- Nguyên bản Lão Tổ ta tính để thân thể do một tia thần niệm này đột phá thành Trảm Linh, tự mở ra phong ấn, nhưng phàm nhân tu hành khó khăn, dù là ta nhớ được một phần Thái Linh Kinh cũng vẫn khó đột phá.
Cuối cùng vất vả mới gần thành công, nhưng lại bị một tên chó con hung ác chơi một vố, khốn kiếp, Phong Yêu Tông đều là chó đẻ, cướp đi linh khí mà Lão Tổ ta muốn dùng để phá vỡ phong ấn, lại cướp đi Linh đăng của Lão Tổ Kháo Sơn Lão Tổ gầm nhẹ, Mạnh Hạo một bên thì lộp bộp không ngừng, hắn có thể nghe ra được, đối phương đang nói tới ai
- Ngươi ngon lắm, rất ngon! May mắn là ngươi ra tay mà làm cho Lão Tổ ta thoát khốn, ta muốn báo đáp cho ngươi một chút! Kháo Sơn Lão Tổ nói, Thiên Cơ Lão Nhân sửng sốt một chút liền lộ ra mừng rỡ như điên. Lão không nghĩ tới mình lại may mắn như thế, vậy mà có được tạo hóa tới người. Lão đang muốn ôm quyền thì bỗng nhiên Kháo Sơn Lão Tổ há mồm, tốc độ cực nhanh, không ai thấy rõ, nháy mắt liền một hơi nuốt trời.
Cũng theo đó mà nuốt cả Thiên Cơ Lão Nhân cùng Thiên Cơ chung vào trong!
Há mồm nhai rạo rạo, không có tiếng kêu thảm thiết, nhưng làm cho Mạnh Hạo thở dốc dồn dập, càng thêm hiểu rõ hơn về Kháo Sơn Lão Tổ. Giờ phút này, hắn theo ý thức mà lùi ra sau, bỗng nhiên Kháo Sơn Lão Tổ quay đầu nhìn lại, trực tiếp lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Khi cách Mạnh Hạo ngoài trăm trượng thì trợn đôi mắt to mà nhìn chằm chằm vào hắn.
Mạnh Hạo vội vàng mỉm cười, những lời mà Kháo Sơn Lão Tổ đã nói với Thiên Cơ Lão Nhân, hắn không hoàn toàn tin là thật. Với hiểu biết của hắn về Kháo Sơn Lão Tổ, lời của đối phương có tám chín phần không phải là lời nói thật.
- Chúng mừng Lão Tổ xuất quan, oai của Lão Tổ uy chấn bát phương, Lão Tổ
- Hiện tại biết sợ rồi? Kháo Sơn Lão Tổ trợn mắt nhìn Mạnh Hạo, tiếng nói như sấm giật, Mạnh Hạo đứng quá gần, thanh âm này làm cho hai lỗ tai hắn ù ù không ngừng, máu tươi phun ra.
- Phong Yêu Tông các ngươi là một đám khốn kiếp, đám già không chết kia đã vậy, mà thằng chó con ngươi cũng thế, đều chơi Lão Tổ ta một vố! Mà thôi, dù sao ngươi cũng là người Kháo Sơn Tông, Lão Tổ ta liền cho ngươi một phần tạo hóa! Kháo Sơn Lão Tổ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, chậm rãi nói. Nhưng lời này còn chưa xong, Mạnh Hạo đã run rẩy không ngừng rồi, hắn nghĩ tới một màn vừa rồi đối với Thiên Cơ Lão Nhân, nhất thời đầu óc liền không ngừng tính toán, dốc sức suy nghĩ.
Đột nhiên Mạnh Hạo chớt lóe lên một ý, hắn nghĩ tới một chuyện!
Hắn nhớ lại lúc ở Bắc Hải, nhớ lại cái cô bé gọi là Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt kia đã từng nói với hắn một câu.
- Đại ca ca, dưới chân ngươi có khí tức của nó, không nên trêu chọc nó, phải nhớ Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh!
Lúc đó hắn không hiểu được câu này, nhưng hiện tại hắn đã rõ ràng, dưới chân có khí tức của nó, nó ở đây chính là Kháo Sơn Lão Tổ!
Không nên trêu chọc nó, nhớ kỹ, Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh!
- Phong yêu cổ đạo, kỳ niệm như kinh, không nên trêu chọc nó Mạnh Hạo nhanh chóng suy nghĩ, đúng lúc này, thanh âm chậm rãi của Kháo Sơn Lão Tổ truyền đến, nói hết một câu lúc trước.
- tạo hóa, ta muốn báo đáp cho ngươi!
Ngã Dục Phong Thiên
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên
Story
Chương 148: Một hồi mưa gió, từng cơn lạnh
10.0/10 từ 16 lượt.