Ngã Dục Phong Thiên

Chương 125: Tâm cơ của Mạnh Hạo

- Đạo hữu cần gì phải tức giận, chuyện của bọn tiểu bối này chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi. Thiên Cơ Lão Nhân mỉm cười mở miệng.

Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đạo Vân lại truyền ra, máu tươi trên cánh tay trái của gã vương vãi khắp nơi, Mạnh Hạo tiến đến gần gã, xuất một kiếm chặt đứt tay trái đối thủ, sau đó từ trong túi trữ vật xuất ra vài chiếc phi kiếm, Mạnh Hạo sắc mặt không hề thay đổi, một kiếm lại một kiếm không ngừng đâm liên tiếp vào thân thể của đối phương, máu tươi tràn ngập, thân thể của Lưu Đạo Vân, trong nháy mắt, đã bị hơn mười thanh kiếm đâm vào.

- Ta đã nói hôm nay ngươi phải chết, thì hôm nay người nhất định phải chết. Mạnh Hạo áp sát vào thân thể Lưu Đạo Vân, mở miệng, nói thầm.

Lưu Đạo Vân nghe được lời nói này, hai mắt tuyệt vọng trợn lên giận dữ, khóe miệng lại có máu tươi tràn ra.

Cảnh tượng này, tu sĩ ở xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, nhất là biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn của Mạnh Hạo, khiến cho tất cả tu sĩ Trúc Cơ đứng xung quanh đều bị chấn động.

- Đủ rồi! Giờ phút này, một lão quái Kết Đan kỳ khác của Phong Hàn Tông sắc mặt cực kỳ khó coi, lời nói vừa dứt cũng là lúc tay phải nâng lên, hướng về phía dưới điểm một chỉ, lập tức linh lực thiên địa ở bốn phía mạnh mẽ đảo chuyển, trong chớp mắt hướng về phía Mạnh Hạo lao đến, quấn lấy thân thể hắn, nhưng không trói buộc linh lực của Mạnh Hạo mà chỉ là đẩy lùi thân thể hắn về phía sau, muốn tách hắn ra xa khỏi Lưu Đạo Vân.


Khi Mạnh Hạo bị đẩy lui ra, vốn Lưu Đạo Vân toàn thân đang tràn ngập máu tươi, trọng thương gần chết, trong ánh mắt ảm đạm lộ ra ánh sáng hy vọng.

- Bạo! Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, thản nhiên mở miệng nói.

Gần như ngay khi hắn vừa mở miệng, mười thanh phi kiếm trên người Lưu Đạo Vân lập tức bùng nổ, ngay sau đó thân thể của Lưu Đạo Vân trong chớp mắt bị phá tan chia năm xẻ bảy, ngay cả đầu lâu cũng không còn đầy đủ nữa, thịt nát vương đầy đất, tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên đột nhiên tắt lịm, chỉ còn âm thanh thê lương vang vọng luẩn quẩn trong không trung.

Đôi mắt của tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở bốn phía tất cả đều co rút lại, nhìn máu tươi thịt nát đầy đất, sau đó lại nhìn khuôn mặt trước sau như một, không thay đổi chút nào của Mạnh Hạo, trong nội tâm, ngay từ một khắc này, tất cả mọi người đã ghi nhớ Mạnh Hạo.

Nhất là khi thấy Mạnh Hạo ra tay rất nhanh, rất quyết đoán, tất cả những điều này đều chứng tỏ người này tâm cơ không tầm thường, đem tất cả mọi người không thuộc Phong Hàn Tông thành trợ thủ của hắn, cuối cùng tàn nhẫn quyết đoán, lại càng hiển lộ ra tính cách kiên nghị.


Nếu đổi lại là một người khác, cho dù biết rõ phương pháp, nhưng cũng rất ít người có thể có đủ can đảm để làm, nhưng nay, bọn họ lại được tận mắt nhìn thấy, tận mắt chứng kiến cảnh Mạnh Hạo tàn sát!

- Người này đã chết, có thể buông ta ra được rồi chứ. Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.

Giữa không trung, những lão quái Kết Đan kỳ đều chăm chú quan sát Mạnh Hạo, Mạnh Hạo sát phạt quyết đoán, ngay thời khắc này đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bọn họ.

Nhất là Thiên Cơ Lão Nhân, lại càng nhìn gắt gao Mạnh Hạo, cảnh tượng lúc trước, cho dù là lão cũng cảm nhận thấy sự độc ác, quyết đoán của Mạnh Hạo.

Vị Lão Tổ Kết Đan của Phong Hàn Tông đang ngăn cản Mạnh Hạo kia, giờ phút này sắc mặt âm trầm, Mạnh Hạo dám giết Lưu Đạo Vân ở ngay trước mặt lão, nhất là chính mình đã ra tay, nhưng kết quả vẫn không thay đổi, khiến cho thể diện của lão bị tổn hại, giờ phút này chỉ cần một ý niệm của lão, cũng có thể khiến cho kẻ này thân thể cũng chia năm xẻ bảy như Lưu Đạo Vân, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của tu sĩ xung quanh, khiến lão không thể làm như thế được.

Hừ lạnh một tiếng, lão vung tay áo, nhất thời, sự trói buộc trên người Mạnh Hạo tiêu tán, nhưng lại hóa thành một đòn ám kích, làm cho Mạnh Hạo phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt lập tức tái nhợt, ngẩng đầu lên, hắn nhìn vị Lão Tổ Kết Đan của Phong Hàn Tông kia, ánh mắt âm trầm.

- Trên đường Lưu Đạo Vân nhiều lần châm chọc, tuyên bố giết ta, vãn bối chỉ có thể ra tay trước.

- Kính xin chư vị tiền bối chủ trì công đạo, vãn bối đã đắc tội Phong Hàn Tông, sợ là giải độc đan này sẽ không được phát, mạng treo sợi chỉ, kính xin Phong Hàn Tông xuất ra giải độc đan, để cho vãn bối có thể an tâm, nguyện vì chư vị tiền bối mà toàn tâm toàn ý mở ra động phủ của Kháo Sơn Lão Tổ. Mạnh Hạo nhìn chằm chằm vị lão quái Kết Đan kỳ của Phong Hàn Tông vừa đả thương mình, chậm rãi mở miệng.

Hắn vừa dứt lời, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bốn phía ánh mắt lóe lên, lập tức đã có người hiểu được hành động của Mạnh Hạo, bọn họ hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ Mạnh Hạo thật ngoan độc, xảo trá.

Về phần những lão quái Kết Đan kỳ, vốn đã sống qua rất nhiều năm, tâm tư trong câu nói của Mạnh Hạo, bọn họ lập tức hiểu ngay, nhìn xuống Mạnh Hạo, tất cả đều nhíu mày, sau đó lại nhìn sang hai người của Phong Hàn Tông.

Trên mặt hai cái lão quái Kết Đan kỳ của Phong Hàn Tông nổi lên một tầng sương lạnh.

- Tâm cơ như thế, ở lại Triệu quốc thật đáng tiếc, lão phu vốn đang thiếu một đồng tử, Mạnh Hạo ngươi có muốn đi theo lão phu không. Thiên Cơ Lão Nhân hai mắt chớp động, nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên cười nói, nhưng nụ cười kia phối với nét âm u trong ánh mắt cùng độc nhãn trong tứ giác trận pháp trên áo bào của lão, khiến cho người ta có cảm giác âm trầm.


Lão giả mặt hồng của Phong Hàn Tông hừ lạnh một tiếng, tam đại tông môn vốn đã không hòa hợp, giờ phút này lão tất nhiên đã nhận ra tia sáng trong ánh mắt của những tu sĩ đồng cấp của hai đại tông môn còn lại cho nên lão không muốn phức tạp thêm, nhưng trong nội tâm đã xem Mạnh Hạo như người chết, không nói lời nào, tay phải vung lên, lập tức một viên đan dược màu trắng rơi xuống trước mặt Mạnh Hạo.

Đan dược phát ra hương khí ngào ngạt, Mạnh Hạo thông qua cổ ngọc đã biết được không ít đan dược, giờ phút này ánh mắt đảo qua, lập tức liền nhận ra viên thuốc này đúng thật là để giải độc cho Thi Hàn Đan.

Cầm viên thuốc này, Mạnh Hạo không trực tiếp ăn vào, mà bỏ vào trong túi trữ vật, sau đó mới hít sâu một hơi, cất bước, hướng về phía trước đi đến.

Trên bầu trời, tất cả cường giả của tam đại tông môn Triệu quốc đều ngưng thần theo dõi, nếu Mạnh Hạo dám có hành động gì khác thường, bọn họ sẽ lập tức ra tay, Thiên Cơ Lão Nhân cũng đứng ở giữa không trung, ánh mắt chớp động, nhìn chằm chằm Đông Phong.

Mạnh Hạo không trực tiếp bay lên, những lão quái trên bầu trời kia nếu đã đến đây, thì cần phải kiên nhẫn, Mạnh Hạo đi lên sơn đạo ở Đông Phong, cho đến khi đi qua động phủ của Vương Đằng Phi, thấy động phủ của sư huynh Trần Phàm và sư tỷ Hứa Thanh, những ký ức trước đây lướt qua trong lòng, hóa thành một tiếng thở dài.

Cuối cùng, khi đến bên ngoài động phủ trước kia của mình, Mạnh Hạo yên lặng nhìn thoáng qua, rồi cất bước đi qua, cho đến khi bước lên đỉnh Đông Phong, đứng ở bên ngoài đại điện Kháo Sơn Tông.

Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 125: Tâm cơ của Mạnh Hạo
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...