Ngã Dục Phong Thiên

Chương 118: Con đường sau viễn cổ tái hiện(2)

Nhưng cũng có tai hại, gần như trong chớp mắt khi tu vi hắn tới Ngưng Khí tầng mười, cơ thể giống như bị cắt đứt liên hệ với toàn bộ thiên địa, không hề có thêm chút lực lượng nào của thiên địa tiến tới, như bị cách tuyệt. Mạnh Hạo cảm nhận rõ ràng bên trong cơ thể mình, xuất hiện một cỗ lực hút điên cuồng khiến hắn rung động, giống như một đứa bé mới sinh, phải hấp thu dinh dưỡng của thiên địa, nhưng thiên địa lại thẳng thường cự tuyệt.

Cơ thể Mạnh Hạo lúc này thoạt nhìn vẫn là thư sinh yếu đuối, nhưng trên thực tế, sức mạnh trong huyết nhục, khiến Mạnh Hạo có một loại cường hãn dường như có thể dùng hai tay xé mở tường thành. Nhưng lúc này Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều, từ đôi mắt lấp lánh ánh sao của hắn, từ vẻ mặt không thể tin của Thượng Quan Tu, Mạnh Hạo hít sâu một cái, tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về phía hai thanh kiếm gỗ chỉ mạnh.

Một chỉ này, điểm trên một thanh kiếm trong đó, ngưng tụ lại toàn bộ linh lực Ngưng Khí tầng mười của Mạnh Hạo lúc này, ngưng tụ một tia linh thức trong đầu hắn mà Thượng Quan Tu tạm thời vẫn chưa có được, lại càng ngưng tụ sức mạnh thân thể của Mạnh Hạo.

Đây là kích cao nhất của Mạnh Hạo, thậm chí có thể nói, trong giới Tu Chân của Triệu quốc, đây là một kích mạnh nhất trong Ngưng Khí!

Tiếng nổ vang vọng lại, theo Mạnh Hạo điểm trên thanh kiếm kia, thanh kiếm ấy trong giấy lát đã phát ra kiếm ý lợi hại, chớp mắt liền xuyên thấu ba tấc trở ngại. Mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Thượng Quan Tu, càng đâm càng sâu, đến lúc oanh một tiếng, thanh kiếm ấy bỗng xuyên thấu ngực của Thượng Quan Tu, mang theo một dòng máu tươi.

Cơ thể Thượng Quan Tu run rẩy, lại không cách nào hoạt động, trong mắt lộ vẻ sợ hãi cùng ngơ ngác. Gã rõ ràng cảm nhận được, trong cơ thể lên Trúc Cơ cần một lượng lớn linh khí, nhưng chỉ trong nháy mắt này, từ miệng vết thương bị xuyên thấu trên cơ thể, lại đang phát ra một lượng lớn. Thậm chí tốc độ trào ra này đã đuổi theo kịp Trúc Cơ. Như vậy, chẳng khác nào bị kéo dài vô hạn thời gian lên Trúc Cơ.


Mà vào lúc này, tay phải của Mạnh Hạo lại nâng lên lần nữa, điểm lên một thanh kiếm gỗ khác, thanh kiếm đó vù vù lao đi lập tức, bay thẳng đến cổ Thượng Quan Tu.

- Mạnh Hạo, ngươi dám giết ta Thượng Quan Tu lúc này tâm thần kinh hãi. Sự ngạo nghễ cùng sát khí lúc trước tiêu tan trong nháy mắt, thay vào đó lại là giãy dụa không cam chịu bỏ mạng.

Mạnh Hạo không nói lời nào, trong ánh mắt chợt lóe lên tia lệ khí. Ngón trỏ tay phải đụng lên thanh kiếm gỗ thứ hai, thanh kiếm này vù vù gào thét, chớp mắt xuyên thấu ba tấc ngăn trở, đâm thẳng vào cổ Thượng Quan Tu. Nhưng ngay lúc chuẩn bị xuyên thấu qua, đầu Thượng Quan Tu lại lệch ra một cách khó tin, khiến cho thanh kiếm mặc dù xẹt qua, mặc dù rạch ra vết thương, mặc dù máu tươi phun ra một lượng lớn, song Thượng Quan Tu vẫn chưa chết ngay.

Nhưng Thượng Quan Tu lúc này, mắt đã đầy vẻ sợ hãi, gã cảm nhận được sinh mạng đang mất đi một lượng lớn, cảm nhận được linh lực đang tiêu tán một cách điên cuồng, thậm chí cũng bởi linh lực tiêu tán, mới khiến cho cơ thể cứng ngắc của gã có chút buông lỏng.

- Mạnh Hạo, hận thù giữa chúng ta không thể nào hóa giải, hôm nay ngươi thả ta, ta nguyện lấy ra cổ phương Thái Linh Kinh cho ngươi Thượng Quan Tu đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng gã vẫn chưa nói hết lời, hai thanh phi kiếm trong nháy mắt lao tới, lần nữa xuyên thấu ba tấc phòng hộ của gã, đâm thẳng qua ngực, máu tươi tràn lan. Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thượng Quan Tu truyền ra, chỉ là tiếng kêu thảm thiết đó có kèm theo sự suy yếu, tuyệt vọng.


Mặc dù gã nói ra ba chữ Thái Linh Kinh, nhưng Mạnh Hạo này căn bản là không thèm để ý tới, trong mắt vẫn mang theo tia lệ khí như cũ. Cho dù bây giờ Thượng Quan Tu có nói gì, thì hắn cũng phải giết chết đối phương.

Tính cách Mạnh Hạo là như vậy, một khi quyết định, thì tuyệt sẽ không dễ dàng thay đổi.

Lúc này hai thanh phi kiếm vờn quanh mà đến, lại lần nữa phát ra kiếm khí kinh người, hướng thẳng tới đầu của Thượng Quan Tu, một trái một phải, mang theo sát khí của Mạnh Hạo. Hiển nhiên là lần này, cho dù thế nào thì cũng sẽ không để cho Thượng Quan Tu thoát được.

Đó là vượt qua Vô Hạ Trúc Cơ. Trong toàn bộ vùng đất Nam Thiên, cũng như trong tất cả Tu Chân Giới của bốn phiến đại lục, hiếm thấy gấp ngàn lần so với Ngưng Khí tầng mười của ngươi, là Hoàn Mỹ Trúc Cơ!!

Mạnh Hạo, ngươi Tiếng gào thét của Thượng Quan Tu vừa cất lên, lập tức nghẽn lại, hai thanh kiếm gỗ của Mạnh Hạo trong nháy mắt xuyên qua đầu gã, máu tươi tràn ra, huyết nhục văng khắp nơi.

Thượng Quan Tu liền bỏ mạng, chưa tới trăm tuổi, oán khí ngập trời!

Gã không cam tâm, bởi gã nuôi chí lớn, bởi vì gã hôm nay là khoanh tay ngồi chết trong quá trình lên Trúc Cơ. Nhưng tất cả những điều này, giờ đây, theo đầu của gã nổ tung, theo thân thể của hắn rơi xuống Đại Thanh Sơn uỳnh một tiếng, rơi xuống sông lớn dưới chân núi, dần dần đi xa.

Chỉ có túi trữ vật của gã, lúc rơi xuống đã bị Mạnh Hạo một trảo vào hư không, trực tiếp bắt vào tay. Đó là một chiếc túi tiền màu xanh đen, Mạnh Hạo cũng không xem, mà nhét luôn vào trong ngực.

Mạnh Hạo thở hồng hộc, cho dù đạt đến Ngưng Khí tầng mười, nhưng phải điều khiển hai thanh kiếm gỗ để diệt một kẻ sắp Trúc Cơ, đối với hắn mà nói, cũng là tiêu hao rất lớn.

Nhìn thân thể Thượng Quan Tu biến mất trong lòng sông lớn, Mạnh Hạo xoay người lóe lên, hóa thành một đạo cầu vồng đạp lên mộc kiếm, nháy mắt xuống núi, xuất hiện trước mặt Tiểu Hổ đang hôn mê.

Sắc mặt Tiểu Hổ tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nằm ở đó, khí tức mỏng manh, sinh mệnh tựa như đốm lửa, tùy thời có thể tắt.

Mạnh Hạo trầm mặc, đưa mắt nhìn hạt châu đang lơ lửng bên cạnh. Uy lực của nó khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, có thể gọi là vật chí bảo, thậm chí so với gương đồng của hắn, cũng ngang bằng như nhau.


Thứ này nếu có thể phục chế, số lượng linh thạch cần đến hẳn là một con số thiên văn Đáng tiếc! Mạnh Hạo khẽ than một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời cao.

Hắn đã sớm nhìn ra, hạt châu này với Tiểu Hổ là tính mệnh tương liên, một khi mình cướp hạt châu này, Tiểu Hổ hẳn sẽ phải chết.

Hắn có thể lấy phó thác tính mệnh, Mạnh Hạo ta làm sao có thể là một kẻ tiểu nhân, cả đời thẹn trong lòng, từ nay về sau suy nghĩ không thông, con đường tu hành từ đó có thể thấy được tận cùng. Trong hai mắt Mạnh Hạo hiện ra tinh mang, vung tay phải điểm lên mi tâm của Tiểu Hổ.

Thân hình Tiểu Hổ chấn động, mờ mịt mở mắt ra, nhưng nháy mắt liền lộ ra vẻ cảnh giác, bật dậy lùi về sau mấy bước, nhìn về hạt châu trong tay Mạnh Hạo, thân hình run lên nhè nhẹ, trong mắt thoáng chút tuyệt vọng.

Bàn tay đang nắm hạt châu của Mạnh Hạo hất lên một cái, hạt châu lập tức bay thẳng tới phía Tiểu Hổ. Khi Tiểu Hổ bắt được thì thần sắc y lại càng thêm phức tạp, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.

Đa tạ đã tương trợ, bảo vật này làm người ta kinh ngạc, ngươi phải cẩn thận, tự giải quyết cho tốt. Theo hạt châu rời đi, thân thể Mạnh Hạo lập tức suy yếu, ngay cả cảnh giới Ngưng Khí tầng mười cũng dần xuất hiện dấu hiệu rơi xuống, mà theo tu vi rơi xuống, linh khí thiên địa bốn phía bị cách tuyệt lại từ từ xuất hiện.

Ngã Dục Phong Thiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngã Dục Phong Thiên Truyện Ngã Dục Phong Thiên Story Chương 118: Con đường sau viễn cổ tái hiện(2)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...