Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Chương 74: Văn học thanh xuân đau khổ (Phiên ngoại)(02)
129@-
Editor: Map trọng sinh không có pn đâu nhe. Nhưng mà trong líc tìm kiếm mình tìm thấy thêm pn của 2 map đầu nên mình làm trc cho mn nha.
1. Về kỷ niệm thành lập trường
Hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cấp 3 Bảo Ninh. Khi đứng ở cổng cùng phó hiệu trưởng, cô giáo Lâm nhận thấy tâm trạng của thầy có chút bất ổn. Thầy vừa có vẻ vui lại vừa như đang lo lắng, gương mặt biểu lộ một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Theo lẽ thường, vào một ngày quan trọng như hôm nay, với sự hiện diện của nhiều lãnh đạo cấp cao và các cựu học sinh xuất sắc, phó hiệu trưởng phải cảm thấy căng thẳng mới phải, sao lại phức tạp đến vậy?
‘Chẳng lẽ giữa phó hiệu trưởng và cựu hiệu trưởng có vấn đề gì?’
Vừa tươi cười trò chuyện với các lãnh đạo và cựu học sinh, tiện thể hướng dẫn họ vào hội trường, cô giáo Lâm vừa tò mò nghĩ ngợi. Dù Trịnh cục trưởng đúng là từ trường Bảo Ninh mà thăng chức, nhưng chuyện năm xưa thì ai mà biết được.
Đúng lúc cô giáo Lâm đang miên man nghĩ về những ân oán trong trường, Trịnh cục trưởng đã đến.
Điều làm cô giáo Lâm hơi thất vọng là Trịnh cục trưởng không hề có bất kỳ sự bất mãn nào với phó hiệu trưởng Lý. Thậm chí cả hai còn không mắt đi mày lại, trông họ còn rất hòa nhã.
Mặc dù phó hiệu trưởng Lý vẫn trò chuyện với Trịnh cục trưởng, nhưng vẻ mặt phức tạp kia không hề biến mất mà càng lúc càng rõ ràng.
Cô giáo Lâm cực kỳ băn khoăn, không hiểu phó hiệu trưởng rốt cuộc đang lo lắng điều gì. Bốn năm làm việc ở đây, cô chưa bao giờ thấy thầy phó hiệu trưởng, người vốn là trưởng phòng giáo vụ, lại có vẻ bồn chồn như vậy.
Có vẻ Trịnh cục trưởng biết chút ít nội tình. Bà nhìn vẻ mặt của phó hiệu trưởng, mỉm cười nói:
“...Cứ yên tâm, chúng nó lớn hết cả rồi, sẽ không làm ra chuyện kỳ quặc gì đâu, đều lớn tướng cả rồi.”
Cô giáo Lâm càng thêm khó hiểu. "Chúng nó" mà bà ấy nói là ai? Có phải là lứa học sinh năm xưa không?
Những cựu học sinh xuất sắc đó từng là loại người gì mà lại khiến phó hiệu trưởng phải lo lắng như gặp kẻ địch thế này?
“Tôi biết chúng nó đã trưởng thành, nhưng việc có làm ra chuyện kỳ quặc hay không thì chưa chắc đâu.”
Phó hiệu trưởng Lý thở dài thườn thượt, rồi đưa một tấm thiệp đã được ông giữ lại từ trước cho Trịnh cục trưởng xem.
Khi nhìn thấy tấm thiệp, Trịnh cục trưởng khựng lại một chút, rồi nét mặt không thay đổi, thậm chí còn cười hiền từ hơn.
"Đây chẳng phải là trò đùa ngày Cá tháng Tư sao? Ông xem, công ty của chúng nó đều đã ra thông cáo đính chính rồi kìa, thật là chuyện đùa vui thôi mà." Trịnh cục trưởng cười nói.
Nhưng khi phó hiệu trưởng Lý nhìn bà với vẻ mong chờ, Trịnh cục trưởng không nói lời nào, chuyển tầm mắt sang cô giáo Lâm:
“Đúng rồi Tiểu Lâm, tôi vào hội trường trước đây. Giữa chúng ta không cần khách sáo, cô cứ ở lại đây với phó hiệu trưởng. Ông ấy ngày xưa là tướng tài đắc lực của tôi đấy.”
Trịnh cục trưởng vừa cười ha hả vừa nói, rồi quay người đi thẳng về phía hội trường. Cô giáo Lâm cảm thấy bước chân của bà có vẻ vội vã, và sau đó cô nhận ra đó không phải là ảo giác.
"Hừ, lão Trịnh này chạy nhanh hơn cả thỏ!" Phó hiệu trưởng Lý nghiến răng nghiến lợi, tay vẫn giữ chiếc điện thoại.
Cô giáo Lâm nhìn tấm thiệp quen thuộc trên màn hình điện thoại của thầy Lý và cảm thấy có chút thân quen.
'Đây chẳng phải là tấm thiệp của chuyến du lịch Nam Cực, nơi hai đại gia có tiền tỏ tình với một đại gia khác, cuối cùng còn vào phòng tổng thống đấy sao!' Cô giáo Lâm thầm nghĩ.
Nhưng cô nhớ rõ công ty của đại gia được tỏ tình kia đã ra thông cáo đính chính rồi mà?
Chẳng lẽ phó hiệu trưởng Lý chưa đọc được thông tin đó?
2. Về học sinh
Thật ra phó hiệu trưởng Lý đã đọc rồi, nhưng ông không tin đó chỉ là một trò đùa. Ông tin rằng hai người kia lại bị Diệp Vọng Tinh dỗ dành rồi.
Khả năng dỗ người của Diệp Vọng Tinh đúng là không chê vào đâu được.
Tất nhiên, những học sinh khác cũng không hề kém cạnh.
“...Tô Thanh cũng đến rồi à, nghe nói tốt nghiệp cao học rồi?”
Phó hiệu trưởng Lý mỉm cười. Ông không ngờ cô bé suýt chút nữa bỏ trốn với "tóc vàng hoe" năm nào, giờ lại trưởng thành xuất sắc đến vậy.
Quả nhiên, việc quản lý nghiêm khắc cô bé lúc đó là đúng đắn. Nhìn xem, bây giờ cô ấy ưu tú biết bao. Phó hiệu trưởng Lý vui mừng nghĩ.
Tô Thanh có chút ngượng ngùng. Chuyện năm xưa khiến cô cảm thấy "xã chết" mỗi khi quay lại trường cấp 3.
Đặc biệt là nhóm "hóng hớt bốn người" đi cùng cô lúc nào cũng có thể buột miệng thốt lên:
‘Hoa ~ hồng ~ tiểu ~ thư ~’
...Đúng chính là như lúc này.
Tô Thanh thẫn thờ nghĩ khi thấy nhóm "hóng hớt bốn người" lén cười và mấp máy môi trêu cô bên cạnh thầy Lý.
Năm đó sao cô lại không nghĩ đến chuyện để lại đường lui cho bản thân nhỉ?
Chắc là vì lúc đó đang chìm đắm trong tình yêu rồi. Tô Thanh nghiêm túc xem xét lại "hồ sơ" của mình.
May mắn là mọi người chỉ trêu đùa một chút. Khi thấy phó hiệu trưởng Lý quay sang, họ lại nghiêm túc trở lại.
Đúng lúc mọi người đang vui vẻ, ở cổng trường đột nhiên có một sự xôn xao.
Một chiếc siêu xe xuất hiện. Từ ghế trước, một thư ký và một trợ lý có gương mặt nghiêm nghị bước xuống, mở hai cánh cửa xe.
Tiếp theo, hai người đàn ông bước ra.
Người đầu tiên xuất hiện là một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng. Năm năm đã tôi luyện anh trở nên sắc sảo hơn. Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh tế, các cúc áo cài cẩn thận đến chiếc cuối cùng.
Người còn lại bước ra từ phía bên kia.
So với vẻ kiêu ngạo của thời niên thiếu, đường nét khuôn mặt anh giờ đây sâu sắc hơn. Một vết sẹo mờ trên lông mày khiến ánh mắt càng thêm dữ dằn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, không cài cúc cẩn thận, để hở hai cúc đầu, vừa đủ để lộ một chút phần xương quai xanh, thấp thoáng có thể thấy một vài dấu vết.
Tuy nhiên, không ai ở đó chú ý đến chi tiết này, mọi người vẫn xì xào:
"Trời ơi, hai người này cảm giác lại đẹp trai hơn rồi, đất Nam Cực dưỡng người dễ chịu thế à?" Triệu Hạ Hạ thì thầm với Giang Nguyệt bên cạnh, và Giang Nguyệt nhanh chóng gật đầu.
“Nhưng so với vẻ ngoài hiện tại, tớ vẫn muốn hỏi rốt cuộc họ đã thành công chưa...”
Năm người nhìn nhau, đồng thời thấy sự mong chờ trong mắt đối phương.
Và lúc này, một người thứ ba bước xuống xe, đứng giữa hai người kia.
Đường nét khuôn mặt anh đã bớt đi vẻ non nớt, đường cằm rõ ràng hơn. Mặc vest không cười thì trông có chút phong thái ông chủ, nhưng…
“Lão Lý! Lâu rồi không gặp nhỉ? Thế nào? Hôm nay bộ đồ này của tôi đẹp trai chứ?”
Phó hiệu trưởng Lý nhìn Diệp Vọng Tinh đang đắc ý khoe vẻ đẹp trai của mình. Thở dài bất lực, thầy cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh nhưng cũng có vài thứ không đổi, ví dụ như tính cách sôi nổi của Diệp Vọng Tinh.
...Đương nhiên, còn có hai "người giữ cửa" phía sau Diệp Vọng Tinh.
Phó hiệu trưởng Lý nhìn cái bản mặt đáng ghét của hai người, vẫn giống hệt năm xưa. Mặc dù vẻ ngoài đã được trau chuốt, nhưng khi nhớ lại những ngày tháng đau khổ năm đó, thầy Lý chỉ muốn đeo một chiếc mặt nạ đau khổ.
Dù sao thì chúng nó cũng đã trưởng thành, không còn ngông cuồng như năm xưa, trông hiền lành hơn nhiều.
‘Quả nhiên là trưởng thành rồi, Diệp Vọng Tinh dù có vô tư đến mấy cũng không thể giống hệt như xưa được.’
Nhìn thấy họ đứng đắn, không ôm vai bá cổ như thời niên thiếu, phó hiệu trưởng Lý tạm thời vui mừng nghĩ.
Chỉ là tạm thời thôi.
3. Về nhà vệ sinh
“Nhà vệ sinh ở đây vẫn là kiểu nửa mở nhỉ, tôi cứ nghĩ cô Trịnh sẽ cho lắp cửa lại trước khi đi chứ.”
Nhìn Diệp Vọng Tinh tò mò thò đầu vào nhà vệ sinh nam, phó hiệu trưởng Lý bất lực nói sau khi đã đọc xong bài diễn văn.
“Làm sao mà được, với cái chuyện mà bọn cậu gây ra, đừng nói lão Trịnh không cho lắp lại cửa, ngay cả hiệu trưởng hiện tại cũng không nghĩ tới. Này, đến bây giờ cái quy định cấm mang dao cắt cơ vào trường vẫn còn trong nội quy đấy.”
Phó hiệu trưởng Lý nói, rồi vẻ mặt trở nên hoài niệm. Dù sao thì chuyện mà ba cậu nhóc đó gây ra năm xưa đã khiến thầy đau đầu một thời gian dài.
Nghĩ vậy, thầy tiện thể nhìn Nghiêm Dật và Nam Cửu, với vẻ mặt vừa đồng cảm vừa hả hê.
Mỗi lần tỏ tình đều bị ngắt quãng thì thôi đi, kết quả chạy đến Nam Cực, Diệp Vọng Tinh còn chưa đồng ý, lại công khai coi đó là chuyện đùa.
Phó hiệu trưởng Lý nghĩ đến là thấy vui, trong khi những người khác vẫn nhìn Tô Thanh.
...Dù sao thì những người khác không biết, chứ họ thì sao lại không biết được?
Lúc đó ở đây không chỉ có nhóm Diệp Vọng Tinh.
Tô Thanh nhìn nhà vệ sinh trước mặt, khóe miệng giật giật. Mặc dù sau này trưởng thành cô đã nhận ra mình ngốc nghếch đến mức nào, nhưng khi một lần nữa tận mắt nhìn thấy cái nhà vệ sinh này, cô vẫn bị sốc.
"...Lúc đó tôi đã nghĩ gì vậy!" Tô Thanh ôm đầu đau khổ nghĩ khi nhìn cái nhà vệ sinh bẩn thỉu và tệ hại trước mắt.
Triệu Hạ Hạ, người vẫn luôn trêu cô bằng câu "hoa hồng tiểu thư", vỗ vai an ủi và thì thầm:
Tô Thanh vừa được an ủi bởi nửa câu đầu: "...Thôi, cậu làm ơn im đi." Tô Thanh suy sụp ôm mặt nói.
Cũng may họ không đứng ở cửa nhà vệ sinh lâu. Dù sao thì một đám sinh viên xuất sắc lại cứ đứng ở cửa nhà vệ sinh, thò đầu thò cổ nhìn vào, trông thật kỳ lạ.
Cô giáo Lâm đứng một bên ôm mặt, cảm thấy mình đang bị các học sinh đi ngang qua nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Nhưng Diệp Vọng Tinh, người vẫn còn thò đầu đầu vào xem, không hề để ý đến các đàn em đang tò mò nhìn mình, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Lúc đó, đủ thứ ý tưởng kỳ lạ nảy ra. Đến giờ tôi chết cũng không hiểu nổi sao lại mang dao cắt cơ đến trường... Nam Cửu, thả tôi xuống!”
Diệp Vọng Tinh nói đến nửa chừng thì bị một lực mạnh mẽ ôm ngang eo và nhấc bổng lên.
Những người khác nhìn Nam Cửu làm một cách dễ dàng, đều há hốc mồm.
...Anh chàng kia dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành cao 1m8, chứ có phải con mèo nhà anh đâu, sao lại nhẹ nhàng thế?
Nhưng đúng là anh ta rất nhẹ nhàng, thậm chí còn ôm Diệp Vọng Tinh đi được hai bước.
“Không lôi cậu ra thì cậu lại cắm đầu vào nhà vệ sinh rồi. Sao hả, vẫn muốn ôn lại chuyện cũ à? Tiếc là giờ bên trong không có vách ngăn nữa rồi, đừng làm nội quy trường học dài thêm nữa.”
Nam Cửu nói với giọng trêu chọc, trầm ấm và từ tính, nghe rất dễ chịu.
Nghe vậy, Diệp Vọng Tinh trở nên ngoan ngoãn. Không biết là vì không muốn làm nội quy trường học dài thêm, hay vì nhận ra mình trông có vẻ mất mặt.
Tóm lại…
Diệp Vọng Tinh: Ngoan ngoãn.jpg
Phó hiệu trưởng Lý: ...Không thích hợp, cực kỳ không thích hợp.
4. Về cây hồng
Nhưng khi đến dưới gốc cây hồng, phó hiệu trưởng Lý đã quên mất cảm giác không thích hợp đó.
Thầy khó tin nhìn người đang ở trên cây, kinh hãi hét lên:
“Diệp Vọng Tinh, xuống ngay cho tôi! Cây hồng này bao nhiêu năm rồi, khó khăn lắm mới giữ lại được, cậu đừng có làm gãy nó!”
“Yên tâm đi, lão Lý! Cây hồng này chắc lắm, ngày xưa tôi nhảy Disco trên này còn chẳng sao!”
Diệp Vọng Tinh hét từ trên cây xuống. Ánh nắng làm mờ đi gương mặt anh, chỉ thấy mái tóc xù.
Nhóm "hóng hớt bốn người" và Tô Thanh nhìn nhau, khóe miệng cong lên. Nhìn Diệp Vọng Tinh trèo trên cây, họ như được quay lại thời cấp 3.
Đặc biệt là Tô Thanh, cô thậm chí còn nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Vọng Tinh, khi anh cũng ở trên cây hồng và bị thầy Lý đuổi.
Nhưng lúc đó Diệp Vọng Tinh không như bây giờ... Tô Thanh quay lại nhìn hai người đàn ông mặt đen sì dưới gốc cây hồng... Lúc đó hai người họ rất vui vẻ khi nhận quả hồng mà.
Bên cạnh khu học, nhiều học sinh đàn em đã bắt đầu cổ vũ cho đàn anh.
Phó hiệu trưởng Lý đau đầu xoa thái dương, cuối cùng không nhịn được quay sang cô giáo Lâm. Ngay lập tức, cô giáo Lâm hiểu ý và hét lên với học sinh:
“Làm bài tập xong chưa? Học thuộc từ mới chưa? Thi tháng đứng thứ mấy? Còn đứng đây mà xem!”
Sau khi học sinh đã tản đi, phó hiệu trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm. Thầy thấy Diệp Vọng Tinh cười nhìn mình, rồi đưa cho thầy và cô giáo Lâm mỗi người hai quả hồng.
"Lão Lý oai phong quá nhỉ." Diệp Vọng Tinh nói, rồi không nhịn được cười.
Phó hiệu trưởng Lý ban đầu định mắng, nhưng nhìn thấy nụ cười của anh, không hiểu sao cũng bất lực bật cười.
Những người khác thì càng khỏi phải nói. Cầm quả hồng do Diệp Vọng Tinh hái, tiếng cười của họ vang vọng khắp sân trường.
Ngay cả Trịnh cục trưởng đứng ở xa cũng nghe thấy. Bà cười nhìn sang bí thư bên cạnh:
“Tiểu Trương này, đi lấy hai quả hồng của lão Lý về đây cho tôi.”
Bí thư: ?
5. Về lúc chia tay
Thời gian tụ họp ngắn ngủi, rồi cũng đến lúc chia tay.
Quả hồng của phó hiệu trưởng Lý bị Trịnh cục trưởng lấy đi. Thầy Lý suýt nữa thì từ bỏ nghề giáo, nhưng sau đó Diệp Vọng Tinh hứa sẽ bù lại cho thầy, khiến thầy vừa tức vừa buồn cười, không hiểu cậu nhóc này đã giấu hai quả hồng đó từ lúc nào.
Còn Tô Thanh và nhóm bạn đi chung một xe.
Chỉ có Diệp Vọng Tinh, Nghiêm Dật và Nam Cửu ở lại đến cuối cùng. Đặc biệt là Diệp Vọng Tinh, trò chuyện mãi vẫn có chút không nỡ.
Nhưng cuối cùng thì, không có bữa tiệc nào là không tàn.
“Lão Lý, chú ý sức khỏe nhé, đừng thức đêm bắt học sinh nữa, thầy nhìn xem đầu hói hết rồi.”
Diệp Vọng Tinh nói với giọng có chút nghẹn ngào. Phó hiệu trưởng Lý không giận, chỉ nhịn không được cốc vào trán cậu nhóc.
“Rồi rồi, xe đến rồi, lão Lý chúng tôi đi trước đây, không thì lát nữa lại bị phạt đỗ xe.”
Diệp Vọng Tinh nói, rồi nhanh chóng chạy về phía chiếc siêu xe, như thể chỉ cần chậm lại một giây là nước mắt sẽ rơi xuống.
Cô giáo Lâm nhìn thấy mà cũng cảm thấy có chút buồn.
Trong lòng phó hiệu trưởng Lý cũng hụt hẫng.
Nhưng…
Ngay sau đó, sự hụt hẫng trong lòng thầy biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Vì thầy thấy sau khi Diệp Vọng Tinh ngồi vào xe, cảm xúc có vẻ trùng xuống.
...Rồi Nghiêm Dật hôn lên mắt anh, còn Nam Cửu thì hôn lên má anh.
Phó hiệu trưởng Lý: ...Hai thằng nhóc này rốt cuộc vẫn là thành công rồi!!!
Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Editor: Map trọng sinh không có pn đâu nhe. Nhưng mà trong líc tìm kiếm mình tìm thấy thêm pn của 2 map đầu nên mình làm trc cho mn nha.
1. Về kỷ niệm thành lập trường
Hôm nay là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cấp 3 Bảo Ninh. Khi đứng ở cổng cùng phó hiệu trưởng, cô giáo Lâm nhận thấy tâm trạng của thầy có chút bất ổn. Thầy vừa có vẻ vui lại vừa như đang lo lắng, gương mặt biểu lộ một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Theo lẽ thường, vào một ngày quan trọng như hôm nay, với sự hiện diện của nhiều lãnh đạo cấp cao và các cựu học sinh xuất sắc, phó hiệu trưởng phải cảm thấy căng thẳng mới phải, sao lại phức tạp đến vậy?
‘Chẳng lẽ giữa phó hiệu trưởng và cựu hiệu trưởng có vấn đề gì?’
Vừa tươi cười trò chuyện với các lãnh đạo và cựu học sinh, tiện thể hướng dẫn họ vào hội trường, cô giáo Lâm vừa tò mò nghĩ ngợi. Dù Trịnh cục trưởng đúng là từ trường Bảo Ninh mà thăng chức, nhưng chuyện năm xưa thì ai mà biết được.
Đúng lúc cô giáo Lâm đang miên man nghĩ về những ân oán trong trường, Trịnh cục trưởng đã đến.
Điều làm cô giáo Lâm hơi thất vọng là Trịnh cục trưởng không hề có bất kỳ sự bất mãn nào với phó hiệu trưởng Lý. Thậm chí cả hai còn không mắt đi mày lại, trông họ còn rất hòa nhã.
Mặc dù phó hiệu trưởng Lý vẫn trò chuyện với Trịnh cục trưởng, nhưng vẻ mặt phức tạp kia không hề biến mất mà càng lúc càng rõ ràng.
Cô giáo Lâm cực kỳ băn khoăn, không hiểu phó hiệu trưởng rốt cuộc đang lo lắng điều gì. Bốn năm làm việc ở đây, cô chưa bao giờ thấy thầy phó hiệu trưởng, người vốn là trưởng phòng giáo vụ, lại có vẻ bồn chồn như vậy.
Có vẻ Trịnh cục trưởng biết chút ít nội tình. Bà nhìn vẻ mặt của phó hiệu trưởng, mỉm cười nói:
“...Cứ yên tâm, chúng nó lớn hết cả rồi, sẽ không làm ra chuyện kỳ quặc gì đâu, đều lớn tướng cả rồi.”
Cô giáo Lâm càng thêm khó hiểu. "Chúng nó" mà bà ấy nói là ai? Có phải là lứa học sinh năm xưa không?
Những cựu học sinh xuất sắc đó từng là loại người gì mà lại khiến phó hiệu trưởng phải lo lắng như gặp kẻ địch thế này?
“Tôi biết chúng nó đã trưởng thành, nhưng việc có làm ra chuyện kỳ quặc hay không thì chưa chắc đâu.”
Phó hiệu trưởng Lý thở dài thườn thượt, rồi đưa một tấm thiệp đã được ông giữ lại từ trước cho Trịnh cục trưởng xem.
Khi nhìn thấy tấm thiệp, Trịnh cục trưởng khựng lại một chút, rồi nét mặt không thay đổi, thậm chí còn cười hiền từ hơn.
"Đây chẳng phải là trò đùa ngày Cá tháng Tư sao? Ông xem, công ty của chúng nó đều đã ra thông cáo đính chính rồi kìa, thật là chuyện đùa vui thôi mà." Trịnh cục trưởng cười nói.
Nhưng khi phó hiệu trưởng Lý nhìn bà với vẻ mong chờ, Trịnh cục trưởng không nói lời nào, chuyển tầm mắt sang cô giáo Lâm:
“Đúng rồi Tiểu Lâm, tôi vào hội trường trước đây. Giữa chúng ta không cần khách sáo, cô cứ ở lại đây với phó hiệu trưởng. Ông ấy ngày xưa là tướng tài đắc lực của tôi đấy.”
Trịnh cục trưởng vừa cười ha hả vừa nói, rồi quay người đi thẳng về phía hội trường. Cô giáo Lâm cảm thấy bước chân của bà có vẻ vội vã, và sau đó cô nhận ra đó không phải là ảo giác.
"Hừ, lão Trịnh này chạy nhanh hơn cả thỏ!" Phó hiệu trưởng Lý nghiến răng nghiến lợi, tay vẫn giữ chiếc điện thoại.
Cô giáo Lâm nhìn tấm thiệp quen thuộc trên màn hình điện thoại của thầy Lý và cảm thấy có chút thân quen.
'Đây chẳng phải là tấm thiệp của chuyến du lịch Nam Cực, nơi hai đại gia có tiền tỏ tình với một đại gia khác, cuối cùng còn vào phòng tổng thống đấy sao!' Cô giáo Lâm thầm nghĩ.
Nhưng cô nhớ rõ công ty của đại gia được tỏ tình kia đã ra thông cáo đính chính rồi mà?
Chẳng lẽ phó hiệu trưởng Lý chưa đọc được thông tin đó?
2. Về học sinh
Thật ra phó hiệu trưởng Lý đã đọc rồi, nhưng ông không tin đó chỉ là một trò đùa. Ông tin rằng hai người kia lại bị Diệp Vọng Tinh dỗ dành rồi.
Khả năng dỗ người của Diệp Vọng Tinh đúng là không chê vào đâu được.
Tất nhiên, những học sinh khác cũng không hề kém cạnh.
“...Tô Thanh cũng đến rồi à, nghe nói tốt nghiệp cao học rồi?”
Phó hiệu trưởng Lý mỉm cười. Ông không ngờ cô bé suýt chút nữa bỏ trốn với "tóc vàng hoe" năm nào, giờ lại trưởng thành xuất sắc đến vậy.
Quả nhiên, việc quản lý nghiêm khắc cô bé lúc đó là đúng đắn. Nhìn xem, bây giờ cô ấy ưu tú biết bao. Phó hiệu trưởng Lý vui mừng nghĩ.
Tô Thanh có chút ngượng ngùng. Chuyện năm xưa khiến cô cảm thấy "xã chết" mỗi khi quay lại trường cấp 3.
Đặc biệt là nhóm "hóng hớt bốn người" đi cùng cô lúc nào cũng có thể buột miệng thốt lên:
‘Hoa ~ hồng ~ tiểu ~ thư ~’
...Đúng chính là như lúc này.
Tô Thanh thẫn thờ nghĩ khi thấy nhóm "hóng hớt bốn người" lén cười và mấp máy môi trêu cô bên cạnh thầy Lý.
Năm đó sao cô lại không nghĩ đến chuyện để lại đường lui cho bản thân nhỉ?
Chắc là vì lúc đó đang chìm đắm trong tình yêu rồi. Tô Thanh nghiêm túc xem xét lại "hồ sơ" của mình.
May mắn là mọi người chỉ trêu đùa một chút. Khi thấy phó hiệu trưởng Lý quay sang, họ lại nghiêm túc trở lại.
Đúng lúc mọi người đang vui vẻ, ở cổng trường đột nhiên có một sự xôn xao.
Một chiếc siêu xe xuất hiện. Từ ghế trước, một thư ký và một trợ lý có gương mặt nghiêm nghị bước xuống, mở hai cánh cửa xe.
Tiếp theo, hai người đàn ông bước ra.
Người đầu tiên xuất hiện là một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng. Năm năm đã tôi luyện anh trở nên sắc sảo hơn. Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, mặc một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may tinh tế, các cúc áo cài cẩn thận đến chiếc cuối cùng.
Người còn lại bước ra từ phía bên kia.
So với vẻ kiêu ngạo của thời niên thiếu, đường nét khuôn mặt anh giờ đây sâu sắc hơn. Một vết sẹo mờ trên lông mày khiến ánh mắt càng thêm dữ dằn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, không cài cúc cẩn thận, để hở hai cúc đầu, vừa đủ để lộ một chút phần xương quai xanh, thấp thoáng có thể thấy một vài dấu vết.
Tuy nhiên, không ai ở đó chú ý đến chi tiết này, mọi người vẫn xì xào:
"Trời ơi, hai người này cảm giác lại đẹp trai hơn rồi, đất Nam Cực dưỡng người dễ chịu thế à?" Triệu Hạ Hạ thì thầm với Giang Nguyệt bên cạnh, và Giang Nguyệt nhanh chóng gật đầu.
“Nhưng so với vẻ ngoài hiện tại, tớ vẫn muốn hỏi rốt cuộc họ đã thành công chưa...”
Năm người nhìn nhau, đồng thời thấy sự mong chờ trong mắt đối phương.
Và lúc này, một người thứ ba bước xuống xe, đứng giữa hai người kia.
Đường nét khuôn mặt anh đã bớt đi vẻ non nớt, đường cằm rõ ràng hơn. Mặc vest không cười thì trông có chút phong thái ông chủ, nhưng…
“Lão Lý! Lâu rồi không gặp nhỉ? Thế nào? Hôm nay bộ đồ này của tôi đẹp trai chứ?”
Phó hiệu trưởng Lý nhìn Diệp Vọng Tinh đang đắc ý khoe vẻ đẹp trai của mình. Thở dài bất lực, thầy cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh nhưng cũng có vài thứ không đổi, ví dụ như tính cách sôi nổi của Diệp Vọng Tinh.
...Đương nhiên, còn có hai "người giữ cửa" phía sau Diệp Vọng Tinh.
Phó hiệu trưởng Lý nhìn cái bản mặt đáng ghét của hai người, vẫn giống hệt năm xưa. Mặc dù vẻ ngoài đã được trau chuốt, nhưng khi nhớ lại những ngày tháng đau khổ năm đó, thầy Lý chỉ muốn đeo một chiếc mặt nạ đau khổ.
Dù sao thì chúng nó cũng đã trưởng thành, không còn ngông cuồng như năm xưa, trông hiền lành hơn nhiều.
‘Quả nhiên là trưởng thành rồi, Diệp Vọng Tinh dù có vô tư đến mấy cũng không thể giống hệt như xưa được.’
Nhìn thấy họ đứng đắn, không ôm vai bá cổ như thời niên thiếu, phó hiệu trưởng Lý tạm thời vui mừng nghĩ.
Chỉ là tạm thời thôi.
3. Về nhà vệ sinh
“Nhà vệ sinh ở đây vẫn là kiểu nửa mở nhỉ, tôi cứ nghĩ cô Trịnh sẽ cho lắp cửa lại trước khi đi chứ.”
Nhìn Diệp Vọng Tinh tò mò thò đầu vào nhà vệ sinh nam, phó hiệu trưởng Lý bất lực nói sau khi đã đọc xong bài diễn văn.
“Làm sao mà được, với cái chuyện mà bọn cậu gây ra, đừng nói lão Trịnh không cho lắp lại cửa, ngay cả hiệu trưởng hiện tại cũng không nghĩ tới. Này, đến bây giờ cái quy định cấm mang dao cắt cơ vào trường vẫn còn trong nội quy đấy.”
Phó hiệu trưởng Lý nói, rồi vẻ mặt trở nên hoài niệm. Dù sao thì chuyện mà ba cậu nhóc đó gây ra năm xưa đã khiến thầy đau đầu một thời gian dài.
Nghĩ vậy, thầy tiện thể nhìn Nghiêm Dật và Nam Cửu, với vẻ mặt vừa đồng cảm vừa hả hê.
Mỗi lần tỏ tình đều bị ngắt quãng thì thôi đi, kết quả chạy đến Nam Cực, Diệp Vọng Tinh còn chưa đồng ý, lại công khai coi đó là chuyện đùa.
Phó hiệu trưởng Lý nghĩ đến là thấy vui, trong khi những người khác vẫn nhìn Tô Thanh.
...Dù sao thì những người khác không biết, chứ họ thì sao lại không biết được?
Lúc đó ở đây không chỉ có nhóm Diệp Vọng Tinh.
Tô Thanh nhìn nhà vệ sinh trước mặt, khóe miệng giật giật. Mặc dù sau này trưởng thành cô đã nhận ra mình ngốc nghếch đến mức nào, nhưng khi một lần nữa tận mắt nhìn thấy cái nhà vệ sinh này, cô vẫn bị sốc.
"...Lúc đó tôi đã nghĩ gì vậy!" Tô Thanh ôm đầu đau khổ nghĩ khi nhìn cái nhà vệ sinh bẩn thỉu và tệ hại trước mắt.
Triệu Hạ Hạ, người vẫn luôn trêu cô bằng câu "hoa hồng tiểu thư", vỗ vai an ủi và thì thầm:
Tô Thanh vừa được an ủi bởi nửa câu đầu: "...Thôi, cậu làm ơn im đi." Tô Thanh suy sụp ôm mặt nói.
Cũng may họ không đứng ở cửa nhà vệ sinh lâu. Dù sao thì một đám sinh viên xuất sắc lại cứ đứng ở cửa nhà vệ sinh, thò đầu thò cổ nhìn vào, trông thật kỳ lạ.
Cô giáo Lâm đứng một bên ôm mặt, cảm thấy mình đang bị các học sinh đi ngang qua nhìn bằng ánh mắt tò mò.
Nhưng Diệp Vọng Tinh, người vẫn còn thò đầu đầu vào xem, không hề để ý đến các đàn em đang tò mò nhìn mình, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Lúc đó, đủ thứ ý tưởng kỳ lạ nảy ra. Đến giờ tôi chết cũng không hiểu nổi sao lại mang dao cắt cơ đến trường... Nam Cửu, thả tôi xuống!”
Diệp Vọng Tinh nói đến nửa chừng thì bị một lực mạnh mẽ ôm ngang eo và nhấc bổng lên.
Những người khác nhìn Nam Cửu làm một cách dễ dàng, đều há hốc mồm.
...Anh chàng kia dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành cao 1m8, chứ có phải con mèo nhà anh đâu, sao lại nhẹ nhàng thế?
Nhưng đúng là anh ta rất nhẹ nhàng, thậm chí còn ôm Diệp Vọng Tinh đi được hai bước.
“Không lôi cậu ra thì cậu lại cắm đầu vào nhà vệ sinh rồi. Sao hả, vẫn muốn ôn lại chuyện cũ à? Tiếc là giờ bên trong không có vách ngăn nữa rồi, đừng làm nội quy trường học dài thêm nữa.”
Nam Cửu nói với giọng trêu chọc, trầm ấm và từ tính, nghe rất dễ chịu.
Nghe vậy, Diệp Vọng Tinh trở nên ngoan ngoãn. Không biết là vì không muốn làm nội quy trường học dài thêm, hay vì nhận ra mình trông có vẻ mất mặt.
Tóm lại…
Diệp Vọng Tinh: Ngoan ngoãn.jpg
Phó hiệu trưởng Lý: ...Không thích hợp, cực kỳ không thích hợp.
4. Về cây hồng
Nhưng khi đến dưới gốc cây hồng, phó hiệu trưởng Lý đã quên mất cảm giác không thích hợp đó.
Thầy khó tin nhìn người đang ở trên cây, kinh hãi hét lên:
“Diệp Vọng Tinh, xuống ngay cho tôi! Cây hồng này bao nhiêu năm rồi, khó khăn lắm mới giữ lại được, cậu đừng có làm gãy nó!”
“Yên tâm đi, lão Lý! Cây hồng này chắc lắm, ngày xưa tôi nhảy Disco trên này còn chẳng sao!”
Diệp Vọng Tinh hét từ trên cây xuống. Ánh nắng làm mờ đi gương mặt anh, chỉ thấy mái tóc xù.
Nhóm "hóng hớt bốn người" và Tô Thanh nhìn nhau, khóe miệng cong lên. Nhìn Diệp Vọng Tinh trèo trên cây, họ như được quay lại thời cấp 3.
Đặc biệt là Tô Thanh, cô thậm chí còn nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Vọng Tinh, khi anh cũng ở trên cây hồng và bị thầy Lý đuổi.
Nhưng lúc đó Diệp Vọng Tinh không như bây giờ... Tô Thanh quay lại nhìn hai người đàn ông mặt đen sì dưới gốc cây hồng... Lúc đó hai người họ rất vui vẻ khi nhận quả hồng mà.
Bên cạnh khu học, nhiều học sinh đàn em đã bắt đầu cổ vũ cho đàn anh.
Phó hiệu trưởng Lý đau đầu xoa thái dương, cuối cùng không nhịn được quay sang cô giáo Lâm. Ngay lập tức, cô giáo Lâm hiểu ý và hét lên với học sinh:
“Làm bài tập xong chưa? Học thuộc từ mới chưa? Thi tháng đứng thứ mấy? Còn đứng đây mà xem!”
Sau khi học sinh đã tản đi, phó hiệu trưởng Lý thở phào nhẹ nhõm. Thầy thấy Diệp Vọng Tinh cười nhìn mình, rồi đưa cho thầy và cô giáo Lâm mỗi người hai quả hồng.
"Lão Lý oai phong quá nhỉ." Diệp Vọng Tinh nói, rồi không nhịn được cười.
Phó hiệu trưởng Lý ban đầu định mắng, nhưng nhìn thấy nụ cười của anh, không hiểu sao cũng bất lực bật cười.
Những người khác thì càng khỏi phải nói. Cầm quả hồng do Diệp Vọng Tinh hái, tiếng cười của họ vang vọng khắp sân trường.
Ngay cả Trịnh cục trưởng đứng ở xa cũng nghe thấy. Bà cười nhìn sang bí thư bên cạnh:
“Tiểu Trương này, đi lấy hai quả hồng của lão Lý về đây cho tôi.”
Bí thư: ?
5. Về lúc chia tay
Thời gian tụ họp ngắn ngủi, rồi cũng đến lúc chia tay.
Quả hồng của phó hiệu trưởng Lý bị Trịnh cục trưởng lấy đi. Thầy Lý suýt nữa thì từ bỏ nghề giáo, nhưng sau đó Diệp Vọng Tinh hứa sẽ bù lại cho thầy, khiến thầy vừa tức vừa buồn cười, không hiểu cậu nhóc này đã giấu hai quả hồng đó từ lúc nào.
Còn Tô Thanh và nhóm bạn đi chung một xe.
Chỉ có Diệp Vọng Tinh, Nghiêm Dật và Nam Cửu ở lại đến cuối cùng. Đặc biệt là Diệp Vọng Tinh, trò chuyện mãi vẫn có chút không nỡ.
Nhưng cuối cùng thì, không có bữa tiệc nào là không tàn.
“Lão Lý, chú ý sức khỏe nhé, đừng thức đêm bắt học sinh nữa, thầy nhìn xem đầu hói hết rồi.”
Diệp Vọng Tinh nói với giọng có chút nghẹn ngào. Phó hiệu trưởng Lý không giận, chỉ nhịn không được cốc vào trán cậu nhóc.
“Rồi rồi, xe đến rồi, lão Lý chúng tôi đi trước đây, không thì lát nữa lại bị phạt đỗ xe.”
Diệp Vọng Tinh nói, rồi nhanh chóng chạy về phía chiếc siêu xe, như thể chỉ cần chậm lại một giây là nước mắt sẽ rơi xuống.
Cô giáo Lâm nhìn thấy mà cũng cảm thấy có chút buồn.
Trong lòng phó hiệu trưởng Lý cũng hụt hẫng.
Nhưng…
Ngay sau đó, sự hụt hẫng trong lòng thầy biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc.
Vì thầy thấy sau khi Diệp Vọng Tinh ngồi vào xe, cảm xúc có vẻ trùng xuống.
...Rồi Nghiêm Dật hôn lên mắt anh, còn Nam Cửu thì hôn lên má anh.
Phó hiệu trưởng Lý: ...Hai thằng nhóc này rốt cuộc vẫn là thành công rồi!!!
Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Đánh giá:
Truyện Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Story
Chương 74: Văn học thanh xuân đau khổ (Phiên ngoại)(02)
10.0/10 từ 50 lượt.