Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Chương 25: Văn học thanh xuân đau khổ (Phiên ngoại)
97@-
Editor: Chương này tác để ở tận chương 30 nhưng mình đẩy lên cho liền cốt truyện, mấy thế giới sau mình cũng đẩy lên nhé.
“Ôi chao~ Cô tiểu thư hoa hồng của chúng ta đến rồi~”
Tô Thanh vừa bước vào phòng bao đã nghe thấy nhóm bốn người đang trêu chọc, cô nàng vốn định xuất hiện một cách duyên dáng đột nhiên che mặt lại.
“Cái trò này cậu định chơi với tôi cả đời sao!”
Ngồi xuống cạnh Triệu Hạ Hạ, Tô Thanh khẽ vỗ cô bạn, biểu cảm thì phải nói là cạn lời.
Nhóm 4 người hóng hớt cười hi hi ha ha, biểu cảm đó chỉ có thể nói là ai có bạn xấu thì đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ gian manh của họ.
Các bạn học bên cạnh cũng phát ra tiếng cười đùa thiện ý.
Tô Thanh thì đã quen với việc họ như vậy, cười hì hì đùa giỡn một lúc rồi bắt đầu nói về tình hình hiện tại.
Kể từ khi chia tay Chu Mộc vào năm lớp 11, Tô Thanh và nhóm bốn người hóng hớt đã trở thành bạn bè, vòng bạn bè cũng mở rộng đáng kể, cho đến đại học họ vẫn giữ liên lạc.
Họ thậm chí thỉnh thoảng còn ra ngoài tụ tập, dù sao năm đó nhờ những ghi chú của Nghiêm Dật mà không ít người đã đạt được kết quả tốt hơn, và vào được trường đại học mơ ước.
Còn Chu Mộc…
Tô Thanh khi nhắc đến Chu Mộc thì trong lòng đã rất bình thản.
Lần này Chu Mộc không đến họp lớp cấp ba, có lẽ là cảm thấy mất mặt, nghe nói anh ta thi đậu ngành quản trị kinh doanh của một trường cao đẳng, tuy không biết là trường cao đẳng tư nào mở chuyên ngành này, nhưng rõ ràng đã hại Chu Mộc khổ sở.
Bản thân anh ta là người ngạo mạn, tuy sau khi trải qua huấn luyện trường quân sự có thu mình lại một chút, nhưng rõ ràng cũng không khá hơn là bao, và việc anh ta muốn chọn chuyên ngành này, e rằng cũng muốn giống như trên TV mà làm tổng giám đốc hay gì đó.
Cậu của anh ta khuyên thế nào Chu Mộc vẫn không từ bỏ việc chọn chuyên ngành này, chỉ có thể nói có những lúc tương lai của một số người đã được tính cách của anh ta quyết định.
Lần cuối cùng nghe tin về anh ta, là anh ta đi tìm việc khắp nơi nhưng đều gặp khó khăn.
Theo lý mà nói, chuyện như vậy cũng sẽ không truyền đến vòng bạn bè cùng lớp, nhưng khổ nỗi trường hợp anh ta "ra khỏi vòng" lại quá kỳ lạ.
— Lý do là anh ta cũng nhét miếng độn giày vào giày da.
Giám khảo đâu phải mù, gót chân đã lộ ra ngoài rồi, đương nhiên không đạt yêu cầu và bị loại.
Đi phỏng vấn cùng anh ta lại vừa hay có bạn học của anh ta, trực tiếp lên bảng tỏ tình than vãn một tiếng, cả trường đều biết.
Tin tức cứ thế truyền miệng đến nhóm bạn học cấp ba.
Tô Thanh nghĩ tiện tay cầm ly trà sữa trên bàn lên, uống một ngụm, hương vị quen thuộc khiến cô nheo mắt thoải mái, nhìn nhãn hiệu quen thuộc trên ly trà sữa, nhớ đến ba người không đến, Tô Thanh cảm thán nói.
“Cửa hàng trà sữa của nhà Diệp Vọng Tinh hình như đã mở khắp cả nước rồi nhỉ, năm lớp 11 nó còn là một cửa hàng nhỏ thôi, thật không ngờ đấy.”
Nhóm 4 người vừa nói chuyện cũng đồng cảm nói.
“Ai mà chẳng nói thế? Lần trước tôi đi leo Lão Quân Sơn, trên đỉnh núi mấy cửa hàng trà sữa thì nhà nó bán rẻ nhất, còn lại bán đắt chết được hai ba chục tệ, nhà nó quả thực là cứu mạng tôi rồi!”
Lý Quân nhớ lại trải nghiệm đó, trên mặt đều lộ ra vẻ may mắn.
Trương Lạc bên cạnh cũng nói: “Sư huynh của tôi đi nước ngoài làm nghiên cứu khi ra phố còn phát hiện ra cửa hàng của nhà họ, tôi nói hồi lớp 11 tôi đã từng uống rồi, thậm chí còn uống nước chanh hai tệ, kem một tệ, anh ấy còn không tin đâu, cho đến khi tôi trưng ra tin tức, anh ấy ghen tị chết đi được hahaha.”
Triệu Hạ Hạ cũng vui vẻ nói: “Còn lão Lý, hồi cấp ba cửa hàng trà sữa nhà họ không phải đã ra món 'Quýt quýt như ý' còn đặc biệt viết lời cảm ơn thầy cô, anh ấy và lão Trịnh cái cằm cứ ngẩng cao, ước gì tất cả mọi người đều biết học sinh của họ đã đặc biệt viết một công thức trà sữa cho họ.”
Mấy người nói về những chuyện vui thời cấp ba, khóe miệng đều nở nụ cười, còn quá khứ của Tô Thanh và Chu Mộc thì không có nhiều người nhắc đến.
Dù sao năm đó cũng không gây chú ý nhiều, thậm chí không ít bạn học còn không biết hai người họ bắt đầu yêu nhau từ khi nào, rồi lại chia tay khi nào.
Tô Thanh vừa nói vừa cười nhắc đến ba người không đến hiện trường.
“Nói đi thì phải nói lại, Nam Cửu hồi mới vào Bắc Đại còn gây ra một làn sóng đó, dù sao cao mét chín lại đẹp trai mà, kết quả vị này căn bản không đón nhận bất kỳ ám chỉ mập mờ nào của ai, ngày nào cũng chạy đến Đại học Nông nghiệp chơi với Diệp Vọng Tinh.”
Tô Thanh nhớ lại những lời than vãn dưới bảng tỏ tình của trường hồi đó thì thấy buồn cười, còn nhóm 4 người hóng hớt bên cạnh trên mặt cũng lộ ra nụ cười thú vị.
“Còn Nghiêm Dật, mỗi lần Nam Cửu đi Đại học Nông nghiệp bị chụp ảnh thì luôn có bóng dáng của cậu ấy trong đó, chỉ đến sau này cậu ấy vào phòng thí nghiệm thì tần suất xuất hiện mới ít đi một chút, nhưng quan hệ cũng không nhạt đi, Diệp Vọng Tinh thì thường xuyên đến mang đồ ăn chăm sóc cho trâu ngựa phòng thí nghiệm.”
Nhóm 4 người hóng hớt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ánh mắt hiểu rõ, họ nói như ra ám hiệu: “Diệp Vọng Tinh quan tâm họ còn hơn hồi cấp ba nữa, Nam Cửu và Nghiêm Dật thì vẫn như cũ.”
Tô Thanh nghe Triệu Hạ Hạ nói, lập tức có chút hưng phấn nói: “Phải đó chứ, lần trước tôi đi tìm Diệp Vọng Tinh, ban đầu là vì công ty anh tôi chuyển đến thủ đô, định hỏi cậu ấy có muốn nhận đơn hàng không, kết quả vừa đúng lúc thấy Nam Cửu và Nghiêm Dật.”
“Diệp Vọng Tinh hình như đang ghi chép chuyện gì đó, ban đầu còn chưa thấy hai người họ, dù sao hai người họ trốn sau cái cây không nói tiếng nào, Diệp Vọng Tinh ngẩng đầu tôi mới biết hai người họ là cố ý đi tìm Diệp Vọng Tinh, hình như ban đầu có chuyện gì đó, nhưng sau đó họ không nói, tôi cũng không để ý nữa.”
Cô cầm ly trà sữa lên hút một ngụm, tiếp tục nói: “Không biết ba người họ lần này đi du lịch nước ngoài chơi thế nào rồi? Hình như họ đi Nam Cực thì phải?”
Triệu Hạ Hạ gật đầu nói: “Đúng rồi đó, là Nam Cực đó, đi một lần hơn mười vạn tệ lận, họ còn chọn phòng trên du thuyền hạng cao cấp nhất.”
Bốn người khác cũng lộ ra vẻ ghen tị.
Triệu Hạ Hạ thì hút một ngụm trà sữa vô thức lên tiếng.
“Không biết lần này họ tỏ tình có thành công không nhỉ.”
Vừa định mở miệng, nhưng sau khi nghe lời của Triệu Hạ Hạ, lập tức quên mất mình muốn nói gì Tô Thanh: “...”
Giây sau, tiếng nổ chói tai quen thuộc vang lên.
“À?”
“À?????”
“Cái gì????”
Giọng nói này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng bao, tất cả các bạn học ngay lập tức nhìn về phía Triệu Hạ Hạ và họ.
“Hoa khôi sao lại hét lên? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, đang nói chuyện bình thường thôi, hoa khôi đột nhiên bùng nổ.”
Các bạn học nghi ngờ nhìn nhau, còn sự ngạc nhiên của nhóm 4 người hóng hớt thì không thấp hơn Tô Thanh, họ sau khi phản ứng lại cũng hốt hoảng kêu lên.
“Không phải, cậu và Nam Cửu học cùng trường, cậu đến bây giờ không biết chuyện hai người họ tỏ tình với Diệp Vọng Tinh nhiều lần đều thất bại sao?”
Các bạn học khác: “...”
“À???”
“Cái gì???”
“Bọn họ không phải anh em sao????”
Chỉ có Triệu Hạ Hạ và họ với vẻ mặt không thể tin được.
“Không phải các cậu đều không biết sao? Bao nhiêu năm rồi, các cậu thật sự không phát hiện ra một chút manh mối nào sao? Hai người họ đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi mà!”
Triệu Hạ Hạ nghi ngờ liệu bạn học của họ có phải thuộc loài tôm càng không, một chuyện rõ ràng như vậy mà không một ai phát hiện ra sao?
Lớp phó học tập rụt rè giơ tay phát biểu: “Xin lỗi chứ, năm đó có Trương Lạc và Lý Quân bên cạnh ba người họ, ai mà phát hiện ra chứ?!”
Lớp trưởng bên cạnh cũng gật đầu vô hồn: “Ba người họ nhiều lắm cũng chỉ sờ đầu, bóp cổ, Diệp Vọng Tinh mang cho họ trà sữa các kiểu, còn Trương Lạc và Lý Quân thì còn gọi cả 'phi tần hoàng thượng' nữa, có hai người họ bên cạnh, ai mà nghĩ giữa họ có vấn đề gì chứ...”
Trương Lạc và Lý Quân thật sự là trai thẳng: “...Tại bọn tôi à, hồi đó lớp phó học tập với những người khác không phải cũng chơi chồng người sao? Giáo viên chủ nhiệm suýt nữa tưởng chúng tôi làm gì trong lớp, giày cũng chạy mất rồi.”
Tô Thanh lúc này mới cuối cùng hoàn hồn, thế giới quan tan vỡ của cô nàng như một bà chủ quán trọ góa bụa.
“...Vậy ánh mắt họ nhìn tôi trước đây không phải vì họ sinh ra đã dữ dằn như vậy, mà là thực sự không ưa tôi sao?”
Giang Nguyệt ngồi cạnh Tô Thanh vỗ vỗ vai cô an ủi, nhưng vẫn tàn nhẫn gật đầu.
“Năm lớp 11 họ ở trong con hẻm nhỏ lẽ nào cũng là vì...”
Tô Thanh nhìn Giang Nguyệt lại gật đầu một lần nữa, tuyệt vọng ôm lấy trán: “Trời ơi...”
Những năm qua cô đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy?!
Còn các bạn học khác cũng lập tức nhớ lại hành vi của họ lúc đó: “Tôi nói năm đó cái hội thao sao lại không đúng, sao đột nhiên có nhà đầu tư đầu tư vào hội thao của chúng ta, lại còn liên tiếp hai kỳ.”
“Còn Nghiêm Dật, chẳng trách ngày nào nó cũng kèm cặp Diệp Vọng Tinh, tôi đã nói cha ruột tôi cũng không làm ghi chú tỉ mỉ cho tôi như vậy đâu!”
Có người phát ra tiếng kinh ngạc.
“Tôi cứ luôn coi họ là điển hình của tình anh em tốt, thường xuyên nói với bạn bè anh em tốt cả đời...”
Bạn học nói câu này rùng mình một cái.
Tốt rồi bây giờ thành anh em tốt cùng chăn rồi.
Bao gồm sau sự kinh ngạc tột độ, tất cả các bạn học đều bùng cháy niềm đam mê hóng hớt.
Bắt đầu ôn lại từ ngày đầu tiên Nam Cửu và Nghiêm Dật chuyển trường, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ những hành động nhỏ của họ lúc đó.
Gì mà Diệp Vọng Tinh có thể dùng khuôn mặt để mở khóa điện thoại của hai người họ, gì mà hai người họ đại phát lôi đình vì Diệp Vọng Tinh trèo cây mà không mang theo họ, gì mà hai người họ lấy lòng cha mẹ của Diệp Vọng Tinh.
“—Tôi đã nói cái bức tường của trường năm đó bị niêm phong oan uổng! Cái hàng rào sắt nó có tội gì đâu! Sau đó chỉ có thể cùng với các đại ca của cục công an bên cạnh mà lấy đồ ăn ngoài, bên trong còn có một chị khóa trên, một động tác sai là đi mách với lão Trịnh ngay.”
Một bạn học nói với giọng có chút suy sụp.
“Còn sau này kéo Diệp Vọng Tinh đi leo Thái Sơn nữa, đây cũng là hai người họ trước sau như một đã có chút không đúng rồi, bây giờ xem ra e rằng Nghiêm Dật ban đầu đã định tỏ tình với Diệp Vọng Tinh, nhưng lại bị Nam Cửu ngăn cản, chỉ có thể kéo người đó đi leo Thái Sơn thôi!”
Một bạn học khác cũng nói to.
Cả buổi họp lớp chìm trong biển tin đồn, tuy nhiên đây lại là buổi họp lớp thành công nhất trong mấy khóa gần đây, vì không có ai bị vả mặt, không có ai cảm thấy buổi họp lớp này khiến người ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Buổi họp lớp này sao mà tệ được, buổi họp lớp này quá tốt đi chứ.
Và đúng lúc không khí buôn chuyện đang nồng nặc nhất, Giang Nguyệt, vì sắp đi du học nên đang để ý thông tin nước ngoài, đột nhiên phát ra một tiếng hét thất thanh.
Sau đó cô nàng múa tay múa chân, nhưng không nói được một chữ nào, chỉ có thể đưa điện thoại trong tay đến trước mặt mọi người.
Và trên điện thoại của cô nàng hiển thị một bài đăng.
“Người giàu thật biết chơi, chúng tôi làm trâu làm ngựa mãi mới gom đủ tiền đi một chuyến Nam Cực, lại trở thành phông nền cho người ta tỏ tình, nhưng thấy trước khi tỏ tình họ đã tặng quà nhỏ cho tất cả mọi người, tôi tha thứ cho họ rồi.”
“Nhưng số lượng người này hình như không đúng lắm.”
“Giới tính này hình như cũng không đúng lắm.”
“Người được tỏ tình phản ứng hình như cũng không đúng lắm!”
“Khoan đã, vị đó nhìn sao mà quen mắt vậy.”
“Cmn! Ông chủ nhỏ nhà Chuột Trắng Lớn sau khi bị hai người anh em tốt tỏ tình thì bỏ chạy không thành, bị cõng lên phòng tổng thống!!!”
Tất cả những người có mặt tại buổi họp lớp: “...”
“Á á á á á!!”
Ps: sang chương 74 để đọc phần 2 nhe.
Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Editor: Chương này tác để ở tận chương 30 nhưng mình đẩy lên cho liền cốt truyện, mấy thế giới sau mình cũng đẩy lên nhé.
“Ôi chao~ Cô tiểu thư hoa hồng của chúng ta đến rồi~”
Tô Thanh vừa bước vào phòng bao đã nghe thấy nhóm bốn người đang trêu chọc, cô nàng vốn định xuất hiện một cách duyên dáng đột nhiên che mặt lại.
“Cái trò này cậu định chơi với tôi cả đời sao!”
Ngồi xuống cạnh Triệu Hạ Hạ, Tô Thanh khẽ vỗ cô bạn, biểu cảm thì phải nói là cạn lời.
Nhóm 4 người hóng hớt cười hi hi ha ha, biểu cảm đó chỉ có thể nói là ai có bạn xấu thì đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ gian manh của họ.
Các bạn học bên cạnh cũng phát ra tiếng cười đùa thiện ý.
Tô Thanh thì đã quen với việc họ như vậy, cười hì hì đùa giỡn một lúc rồi bắt đầu nói về tình hình hiện tại.
Kể từ khi chia tay Chu Mộc vào năm lớp 11, Tô Thanh và nhóm bốn người hóng hớt đã trở thành bạn bè, vòng bạn bè cũng mở rộng đáng kể, cho đến đại học họ vẫn giữ liên lạc.
Họ thậm chí thỉnh thoảng còn ra ngoài tụ tập, dù sao năm đó nhờ những ghi chú của Nghiêm Dật mà không ít người đã đạt được kết quả tốt hơn, và vào được trường đại học mơ ước.
Còn Chu Mộc…
Tô Thanh khi nhắc đến Chu Mộc thì trong lòng đã rất bình thản.
Lần này Chu Mộc không đến họp lớp cấp ba, có lẽ là cảm thấy mất mặt, nghe nói anh ta thi đậu ngành quản trị kinh doanh của một trường cao đẳng, tuy không biết là trường cao đẳng tư nào mở chuyên ngành này, nhưng rõ ràng đã hại Chu Mộc khổ sở.
Bản thân anh ta là người ngạo mạn, tuy sau khi trải qua huấn luyện trường quân sự có thu mình lại một chút, nhưng rõ ràng cũng không khá hơn là bao, và việc anh ta muốn chọn chuyên ngành này, e rằng cũng muốn giống như trên TV mà làm tổng giám đốc hay gì đó.
Cậu của anh ta khuyên thế nào Chu Mộc vẫn không từ bỏ việc chọn chuyên ngành này, chỉ có thể nói có những lúc tương lai của một số người đã được tính cách của anh ta quyết định.
Lần cuối cùng nghe tin về anh ta, là anh ta đi tìm việc khắp nơi nhưng đều gặp khó khăn.
Theo lý mà nói, chuyện như vậy cũng sẽ không truyền đến vòng bạn bè cùng lớp, nhưng khổ nỗi trường hợp anh ta "ra khỏi vòng" lại quá kỳ lạ.
— Lý do là anh ta cũng nhét miếng độn giày vào giày da.
Giám khảo đâu phải mù, gót chân đã lộ ra ngoài rồi, đương nhiên không đạt yêu cầu và bị loại.
Đi phỏng vấn cùng anh ta lại vừa hay có bạn học của anh ta, trực tiếp lên bảng tỏ tình than vãn một tiếng, cả trường đều biết.
Tin tức cứ thế truyền miệng đến nhóm bạn học cấp ba.
Tô Thanh nghĩ tiện tay cầm ly trà sữa trên bàn lên, uống một ngụm, hương vị quen thuộc khiến cô nheo mắt thoải mái, nhìn nhãn hiệu quen thuộc trên ly trà sữa, nhớ đến ba người không đến, Tô Thanh cảm thán nói.
“Cửa hàng trà sữa của nhà Diệp Vọng Tinh hình như đã mở khắp cả nước rồi nhỉ, năm lớp 11 nó còn là một cửa hàng nhỏ thôi, thật không ngờ đấy.”
Nhóm 4 người vừa nói chuyện cũng đồng cảm nói.
“Ai mà chẳng nói thế? Lần trước tôi đi leo Lão Quân Sơn, trên đỉnh núi mấy cửa hàng trà sữa thì nhà nó bán rẻ nhất, còn lại bán đắt chết được hai ba chục tệ, nhà nó quả thực là cứu mạng tôi rồi!”
Lý Quân nhớ lại trải nghiệm đó, trên mặt đều lộ ra vẻ may mắn.
Trương Lạc bên cạnh cũng nói: “Sư huynh của tôi đi nước ngoài làm nghiên cứu khi ra phố còn phát hiện ra cửa hàng của nhà họ, tôi nói hồi lớp 11 tôi đã từng uống rồi, thậm chí còn uống nước chanh hai tệ, kem một tệ, anh ấy còn không tin đâu, cho đến khi tôi trưng ra tin tức, anh ấy ghen tị chết đi được hahaha.”
Triệu Hạ Hạ cũng vui vẻ nói: “Còn lão Lý, hồi cấp ba cửa hàng trà sữa nhà họ không phải đã ra món 'Quýt quýt như ý' còn đặc biệt viết lời cảm ơn thầy cô, anh ấy và lão Trịnh cái cằm cứ ngẩng cao, ước gì tất cả mọi người đều biết học sinh của họ đã đặc biệt viết một công thức trà sữa cho họ.”
Mấy người nói về những chuyện vui thời cấp ba, khóe miệng đều nở nụ cười, còn quá khứ của Tô Thanh và Chu Mộc thì không có nhiều người nhắc đến.
Dù sao năm đó cũng không gây chú ý nhiều, thậm chí không ít bạn học còn không biết hai người họ bắt đầu yêu nhau từ khi nào, rồi lại chia tay khi nào.
Tô Thanh vừa nói vừa cười nhắc đến ba người không đến hiện trường.
“Nói đi thì phải nói lại, Nam Cửu hồi mới vào Bắc Đại còn gây ra một làn sóng đó, dù sao cao mét chín lại đẹp trai mà, kết quả vị này căn bản không đón nhận bất kỳ ám chỉ mập mờ nào của ai, ngày nào cũng chạy đến Đại học Nông nghiệp chơi với Diệp Vọng Tinh.”
Tô Thanh nhớ lại những lời than vãn dưới bảng tỏ tình của trường hồi đó thì thấy buồn cười, còn nhóm 4 người hóng hớt bên cạnh trên mặt cũng lộ ra nụ cười thú vị.
“Còn Nghiêm Dật, mỗi lần Nam Cửu đi Đại học Nông nghiệp bị chụp ảnh thì luôn có bóng dáng của cậu ấy trong đó, chỉ đến sau này cậu ấy vào phòng thí nghiệm thì tần suất xuất hiện mới ít đi một chút, nhưng quan hệ cũng không nhạt đi, Diệp Vọng Tinh thì thường xuyên đến mang đồ ăn chăm sóc cho trâu ngựa phòng thí nghiệm.”
Nhóm 4 người hóng hớt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra ánh mắt hiểu rõ, họ nói như ra ám hiệu: “Diệp Vọng Tinh quan tâm họ còn hơn hồi cấp ba nữa, Nam Cửu và Nghiêm Dật thì vẫn như cũ.”
Tô Thanh nghe Triệu Hạ Hạ nói, lập tức có chút hưng phấn nói: “Phải đó chứ, lần trước tôi đi tìm Diệp Vọng Tinh, ban đầu là vì công ty anh tôi chuyển đến thủ đô, định hỏi cậu ấy có muốn nhận đơn hàng không, kết quả vừa đúng lúc thấy Nam Cửu và Nghiêm Dật.”
“Diệp Vọng Tinh hình như đang ghi chép chuyện gì đó, ban đầu còn chưa thấy hai người họ, dù sao hai người họ trốn sau cái cây không nói tiếng nào, Diệp Vọng Tinh ngẩng đầu tôi mới biết hai người họ là cố ý đi tìm Diệp Vọng Tinh, hình như ban đầu có chuyện gì đó, nhưng sau đó họ không nói, tôi cũng không để ý nữa.”
Cô cầm ly trà sữa lên hút một ngụm, tiếp tục nói: “Không biết ba người họ lần này đi du lịch nước ngoài chơi thế nào rồi? Hình như họ đi Nam Cực thì phải?”
Triệu Hạ Hạ gật đầu nói: “Đúng rồi đó, là Nam Cực đó, đi một lần hơn mười vạn tệ lận, họ còn chọn phòng trên du thuyền hạng cao cấp nhất.”
Bốn người khác cũng lộ ra vẻ ghen tị.
Triệu Hạ Hạ thì hút một ngụm trà sữa vô thức lên tiếng.
“Không biết lần này họ tỏ tình có thành công không nhỉ.”
Vừa định mở miệng, nhưng sau khi nghe lời của Triệu Hạ Hạ, lập tức quên mất mình muốn nói gì Tô Thanh: “...”
Giây sau, tiếng nổ chói tai quen thuộc vang lên.
“À?”
“À?????”
“Cái gì????”
Giọng nói này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng bao, tất cả các bạn học ngay lập tức nhìn về phía Triệu Hạ Hạ và họ.
“Hoa khôi sao lại hét lên? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, đang nói chuyện bình thường thôi, hoa khôi đột nhiên bùng nổ.”
Các bạn học nghi ngờ nhìn nhau, còn sự ngạc nhiên của nhóm 4 người hóng hớt thì không thấp hơn Tô Thanh, họ sau khi phản ứng lại cũng hốt hoảng kêu lên.
“Không phải, cậu và Nam Cửu học cùng trường, cậu đến bây giờ không biết chuyện hai người họ tỏ tình với Diệp Vọng Tinh nhiều lần đều thất bại sao?”
Các bạn học khác: “...”
“À???”
“Cái gì???”
“Bọn họ không phải anh em sao????”
Chỉ có Triệu Hạ Hạ và họ với vẻ mặt không thể tin được.
“Không phải các cậu đều không biết sao? Bao nhiêu năm rồi, các cậu thật sự không phát hiện ra một chút manh mối nào sao? Hai người họ đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi mà!”
Triệu Hạ Hạ nghi ngờ liệu bạn học của họ có phải thuộc loài tôm càng không, một chuyện rõ ràng như vậy mà không một ai phát hiện ra sao?
Lớp phó học tập rụt rè giơ tay phát biểu: “Xin lỗi chứ, năm đó có Trương Lạc và Lý Quân bên cạnh ba người họ, ai mà phát hiện ra chứ?!”
Lớp trưởng bên cạnh cũng gật đầu vô hồn: “Ba người họ nhiều lắm cũng chỉ sờ đầu, bóp cổ, Diệp Vọng Tinh mang cho họ trà sữa các kiểu, còn Trương Lạc và Lý Quân thì còn gọi cả 'phi tần hoàng thượng' nữa, có hai người họ bên cạnh, ai mà nghĩ giữa họ có vấn đề gì chứ...”
Trương Lạc và Lý Quân thật sự là trai thẳng: “...Tại bọn tôi à, hồi đó lớp phó học tập với những người khác không phải cũng chơi chồng người sao? Giáo viên chủ nhiệm suýt nữa tưởng chúng tôi làm gì trong lớp, giày cũng chạy mất rồi.”
Tô Thanh lúc này mới cuối cùng hoàn hồn, thế giới quan tan vỡ của cô nàng như một bà chủ quán trọ góa bụa.
“...Vậy ánh mắt họ nhìn tôi trước đây không phải vì họ sinh ra đã dữ dằn như vậy, mà là thực sự không ưa tôi sao?”
Giang Nguyệt ngồi cạnh Tô Thanh vỗ vỗ vai cô an ủi, nhưng vẫn tàn nhẫn gật đầu.
“Năm lớp 11 họ ở trong con hẻm nhỏ lẽ nào cũng là vì...”
Tô Thanh nhìn Giang Nguyệt lại gật đầu một lần nữa, tuyệt vọng ôm lấy trán: “Trời ơi...”
Những năm qua cô đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy?!
Còn các bạn học khác cũng lập tức nhớ lại hành vi của họ lúc đó: “Tôi nói năm đó cái hội thao sao lại không đúng, sao đột nhiên có nhà đầu tư đầu tư vào hội thao của chúng ta, lại còn liên tiếp hai kỳ.”
“Còn Nghiêm Dật, chẳng trách ngày nào nó cũng kèm cặp Diệp Vọng Tinh, tôi đã nói cha ruột tôi cũng không làm ghi chú tỉ mỉ cho tôi như vậy đâu!”
Có người phát ra tiếng kinh ngạc.
“Tôi cứ luôn coi họ là điển hình của tình anh em tốt, thường xuyên nói với bạn bè anh em tốt cả đời...”
Bạn học nói câu này rùng mình một cái.
Tốt rồi bây giờ thành anh em tốt cùng chăn rồi.
Bao gồm sau sự kinh ngạc tột độ, tất cả các bạn học đều bùng cháy niềm đam mê hóng hớt.
Bắt đầu ôn lại từ ngày đầu tiên Nam Cửu và Nghiêm Dật chuyển trường, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ những hành động nhỏ của họ lúc đó.
Gì mà Diệp Vọng Tinh có thể dùng khuôn mặt để mở khóa điện thoại của hai người họ, gì mà hai người họ đại phát lôi đình vì Diệp Vọng Tinh trèo cây mà không mang theo họ, gì mà hai người họ lấy lòng cha mẹ của Diệp Vọng Tinh.
“—Tôi đã nói cái bức tường của trường năm đó bị niêm phong oan uổng! Cái hàng rào sắt nó có tội gì đâu! Sau đó chỉ có thể cùng với các đại ca của cục công an bên cạnh mà lấy đồ ăn ngoài, bên trong còn có một chị khóa trên, một động tác sai là đi mách với lão Trịnh ngay.”
Một bạn học nói với giọng có chút suy sụp.
“Còn sau này kéo Diệp Vọng Tinh đi leo Thái Sơn nữa, đây cũng là hai người họ trước sau như một đã có chút không đúng rồi, bây giờ xem ra e rằng Nghiêm Dật ban đầu đã định tỏ tình với Diệp Vọng Tinh, nhưng lại bị Nam Cửu ngăn cản, chỉ có thể kéo người đó đi leo Thái Sơn thôi!”
Một bạn học khác cũng nói to.
Cả buổi họp lớp chìm trong biển tin đồn, tuy nhiên đây lại là buổi họp lớp thành công nhất trong mấy khóa gần đây, vì không có ai bị vả mặt, không có ai cảm thấy buổi họp lớp này khiến người ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Buổi họp lớp này sao mà tệ được, buổi họp lớp này quá tốt đi chứ.
Và đúng lúc không khí buôn chuyện đang nồng nặc nhất, Giang Nguyệt, vì sắp đi du học nên đang để ý thông tin nước ngoài, đột nhiên phát ra một tiếng hét thất thanh.
Sau đó cô nàng múa tay múa chân, nhưng không nói được một chữ nào, chỉ có thể đưa điện thoại trong tay đến trước mặt mọi người.
Và trên điện thoại của cô nàng hiển thị một bài đăng.
“Người giàu thật biết chơi, chúng tôi làm trâu làm ngựa mãi mới gom đủ tiền đi một chuyến Nam Cực, lại trở thành phông nền cho người ta tỏ tình, nhưng thấy trước khi tỏ tình họ đã tặng quà nhỏ cho tất cả mọi người, tôi tha thứ cho họ rồi.”
“Nhưng số lượng người này hình như không đúng lắm.”
“Giới tính này hình như cũng không đúng lắm.”
“Người được tỏ tình phản ứng hình như cũng không đúng lắm!”
“Khoan đã, vị đó nhìn sao mà quen mắt vậy.”
“Cmn! Ông chủ nhỏ nhà Chuột Trắng Lớn sau khi bị hai người anh em tốt tỏ tình thì bỏ chạy không thành, bị cõng lên phòng tổng thống!!!”
Tất cả những người có mặt tại buổi họp lớp: “...”
“Á á á á á!!”
Ps: sang chương 74 để đọc phần 2 nhe.
Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Đánh giá:
Truyện Não Yêu Đương Đứng Trước Drama Cẩu Huyết Thật Không Đáng Nhắc Đến
Story
Chương 25: Văn học thanh xuân đau khổ (Phiên ngoại)
10.0/10 từ 50 lượt.