Nàng Như Hoa Như Ngọc
Chương 3
11
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp.
Ta chỉ nghỉ ngơi trong phòng, đợi Từ Trạch Nhất tới.
Từ bữa trưa đến bữa tối, không một bóng người xuất hiện.
“Hắn chẳng quan tâm gì cả.” Ta thở dài, dùng đầu ngón tay vuốt ve những chấm đỏ trên cổ tay, dù sao thì đó cũng chỉ ngứa mà thôi.
“Cô nương, xin hãy kiên nhẫn.
Hầu gia không phải là người chơi bời lêu lổng, ngài ấy còn có chức quan.”
“Ta hiểu mà.” Ta liếc nhìn nàng ấy rồi cầm tách trà lên nghịch.
Ngoài phòng, gã sai vặt của Hầu gia đi tới, ta nhìn phía sau hắn, không thấy Từ Trạch Nhất, nên không khỏi thất vọng.
“Cô nương, Hầu gia bảo ta tới hỏi xem cô nương đã khỏe hơn chưa.”
“Ta không sao.” Ta thì thầm.
“Nếu như cảm thấy không khỏe, thì nói cho ta biết, hoặc là mời cung y tới đây xem.”
“Ngươi trở về nói với Hầu gia rằng ta không sao.” Ta cực kỳ khách khí với hắn, sau đó nháy mắt với Thanh Ca: “Muội thay ta tiễn người đi.”
Thanh Ca gật đầu, lấy một miếng bạc trong hộp rồi dẫn hắn ra ngoài.
Khi quay lại, nàng mỉm cười nói: “Nghe nói ngài ấy đã hỏi mấy lang trung, vô cùng quan tâm đến bệnh tình của cô nương.”
“Vậy còn tiếp tục ngứa không?”
“Cô nương lại cảm thấy đáng giá rồi.”
“Lát nữa ta sẽ đến viện kia nhìn xem.
Đã một ngày không thấy những cây mẫu đơn, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Muội sẽ cùng cô nương đến đó ngay.” Thanh Ca nhìn thấu ta.
Ta xấu hổ vì tiếng cười của nàng ấy, hơi muộn một chút ta mới sang viện kia, thấy trong nhà đèn đã sáng, ta không vào trong mà chỉ nhìn hoa mẫu đơn ở bên ngoài, có hai cây mất tích.
“Lại làm gì ở đây thế?”
Ta đứng dậy, quay đầu lại, nói: “Quấy nhiễu Hầu gia, là ta không phải.
“Mấy ngày tới, đừng bận tâm đến việc này.”
“Cảm ơn ngài Hầu gia, nhưng hoa không đợi người.”
“Mấy ngày nay ta phải ở trong viện làm việc.”
Ta lập tức hiểu ra, nói: “Đã như vậy, Hầu gia nói cho ta biết khi nào không ở trong viện này, ta sẽ...” Cũng không biết tại sao, lại bị nước miếng của mình sặc, rước lấy một trận ho khan, lại sốt ruột nói xong, “Lại đến...”
“Cô nương, muội bảo người ngày mai hãy đến, nhưng người không chịu nghe, người đang bị sốt thì nên nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời Hầu gia, mấy ngày tới tạm thời ở trong phòng nghỉ ngơi đi.” Thanh Ca đỡ lấy ta, như ta thật sự muốn rời đi.
Thần sắc Từ Trạch Nhất khó phân biệt.
Còn ta, thì chọn lúc hắn ngây người bỏ chạy.
Thanh Ca nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Hình như Hầu gia quan tâm, hỏi cô nương rốt cuộc thế nào.”
“Ngươi quá mức cợt nhả, lại nói dối như vậy.”
“Cái này có gì, thật sự không thoải mái sao.” Mặt nàng ấy nhướng lên, còn nói:“ Cũng nên để Hầu gia biết một chút, cô nương là vì ngài ấy mà chịu khổ, tình cảm này phải nhớ kỹ, chọn ngày trả lại mới được.”
“Vậy ta sẽ ở trong phòng nằm hai ngày?”
“Đương nhiên, nằm cho đến khi Hầu gia tới thăm cô nương mới thôi.”
Ta vốn tưởng rằng Từ Trạch Nhất sẽ tới, nhưng lại đợi được Đường Hiểu Uyển.
Nàng dẫn thái y tới xem bệnh cho ta, quả thực làm ta kinh hãi, dù sao thì thân thể của ta cũng không có vấn đề gì.
May mà, Thanh Ca đã sớm có chuẩn bị.
Cánh tay của ta vẫn đỏ ửng như cũ, vả lại còn lan tới cổ, trông có vẻ nghiêm trọng.
“Hầu gia nói ngươi bị bệnh, sợ nam nữ có nhiều bất tiện, bảo ta mấy ngày tới chăm sóc ngươi, ngươi nên uống thuốc đều đặn, không thể ra ngoài phơi nắng.”
Nàng dịu dàng động lòng người, khiến ta không tiện từ chối.
Chỉ là, cảm thấy thật không có ý nghĩa.
Trong lòng lại nổi lên phiền não, có lẽ Từ Trạch Nhất cố ý đem việc này giao cho nàng, muốn nàng lấy thân phận Hầu phu nhân tương lai chăm sóc ta.
12
Hai người liên lạc mấy ngày liền trở nên thân thiết, ta gọi nàng ấy là Đường tỷ tỷ, nàng ấy gọi ta là Ninh Nguyệt muội muội.
Mỗi ngày sau bữa trưa nàng ấy lại đến, dặn ta uống thuốc, nhưng bệnh tình của ta lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu.
Cũng không phải y thuật của thái y không tốt, mà là ta luyến tiếc không muốn khỏi.
Mỗi lần thấy Hầu gia tới thăm càng không muốn khỏi bệnh, hắn so với lúc trước khách khí hơn, hỏi ta khẩu vị như thế nào, thích ăn cái gì, dặn ít phơi nắng, nhiều uống nước.
Lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, nhưng ta nghe một cách hưởng thụ, vọng tưởng rằng hắn nhìn thêm vài lần là có thể thật sự quan tâm ta.
“Thanh Ca, muội nói Hầu gia hôm nay sẽ đến thăm ta sao?”
Thanh Ca cẩn thận thu dọn bình sứ đựng đậu phộng đỏ, nhìn ra cửa, nói: “Hầu gia có tới hay không không biết, Đường cô nương đang tới.”
Ta lập tức quay lại.
Nàng đã xách váy vào nhà, hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Tốt lắm, tỷ tỷ không cần phí tâm như vậy.”
Ta mời nàng ngồi, vừa bảo Thanh Ca dâng trà, vừa vươn cánh tay cho nàng xem.
Nàng rất có tư thái của trưởng tỷ, cẩn thận quan sát rồi nói: “Hy vọng thuốc này có hiệu quả, sẽ không lặp đi lặp lại, không tốt cho cơ thể.”
Ta chỉ lo nhìn nàng, mắt hạnh mặt ngỗng, là tướng mạo mỹ nhân đoan trang, so với loại mặt trái xoan như ta còn đại khí hơn, nghe nói nàng vốn muốn tiến cung, nghĩ đến cũng có thể dễ dàng chiếm thượng phong, nhưng hết lần này tới lần khác lại tranh giành với ta.
Lão phu nhân, phu nhân không cần phải nói, nhưng Hầu gia đối xử với nàng như thế nào, lại không biết được.
“Hầu gia đã tới chưa?” Nàng nói.
Nàng đề cập trước, cho nên ta liền thừa cơ hỏi một câu: “Là Hầu gia cố ý muốn tỷ tỷ tới chăm sóc ta?”
“Cũng không phải.” Nàng đáp sảng khoái, còn nói: “Là ngày đó phu nhân nhìn thấy Hầu gia mời rất nhiều lang trung vào phủ, sau khi hỏi rõ muốn ta đến chăm sóc, thứ nhất chúng ta vào phủ cùng ngày, tuổi xấp xỉ nhau, lại đều là nữ nhi.
Thứ hai, công việc của Hầu gia bận rộn, phu nhân sợ hắn không để ý tới.”
Ta an tâm, vốn tưởng rằng Hầu gia muốn nàng làm thay, trong đó có ẩn ý gì, có thể thấy được là ta nghĩ bậy.
Nàng đẩy nhẹ cánh tay ta, hỏi: “Hình như muội rất vui.”
“Phu nhân suy nghĩ cho ta như vậy, trong lòng ta rất cảm động.” Ta chỉ qua loa như vậy, liếc mắt liền thấy Từ Trạch Nhất vừa tới.
Hắn vẫn chưa cởi quan phục, càng thêm khí chất anh hùng, không giống mọi khi đến hai tay trống không, lần này phía sau có hai nha đầu, trên tay bưng đủ loại đồ ăn.
“Làm chút điểm tâm, nếm thử hương vị đi.”
“Đa tạ Hầu gia.”
“Chỉ cần chọn món mình thích ăn.”
Trong lòng ta vui mừng, mời Đường Hiểu Uyển dùng trước, nàng không từ chối, cầm một miếng bánh cắn nhẹ: “Là đầu bếp ở viện của Hầu gia làm sao, hương vị có hơi khác.”
“Năm nào cũng có hạnh hoa, năm nào cũng làm bánh hạnh, không có gì lạ.” Hắn nhẹ nhàng giải thích một câu.
Ta cũng cầm một miếng lên ăn, cảm thấy mùi vị có chút lạ, hơi tanh nhưng không dám nói thẳng.
“Uống canh ngọt này đi.” Từ Trạch Nhất bưng một chén nhỏ đến trước mặt ta.
Ta đương nhiên muốn nhận ý tốt này của hắn, nhưng canh này lại quá ngọt, giống như đang che giấu mùi vị quái dị, trong lúc nhất thời nói không rõ.
“Không ngon sao?” Hắn hỏi.
“Đây là lần đầu tiên ta uống.”
“Trên người không ngứa sao?” Hắn lại hỏi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng và chỉ trích không chút che giấu.
Ta kinh ngạc, ngay cả Thanh Ca cũng vậy.
“Ta thấy ngươi cũng vô sự, nào có dị ứng gì với rắn, vết đỏ toàn thân cũng là lừa ta.”
Hắn đứng dậy, từng chữ nhả ra đều là gió lạnh đến thấu xương, nhưng gương mặt của ta lại vì ánh mặt trời vì ngoài cửa sổ chiếu vào mà nóng bừng.
Ta ngây người, hắn nhìn thấu lúc nào.
13
Từ Trạch Nhất tức giận rời khỏi phòng, ta cũng không tiện đuổi theo, đuổi theo cũng không biết ngụy biện như thế nào.
Thanh Ca mở miệng thay ta trước: “Có lẽ là có hiểu lầm gì đó.”
“Ninh Nguyệt muội muội, cần gì phải lừa gạt, những món này đều có bột rắn, ngươi không thể không thừa nhận.”
“Chẳng lẽ, là Đường tỷ tỷ tỷ nói.”
“Dùng thủ đoạn tâm cơ có nghĩa gì, sớm muộn gì cũng vạch trần, huống chi Hầu gia ghét nhất thế này.”
“Tỷ tỷ sợ ta sẽ có được Hầu gia, tỷ tỷ cũng là vì Hầu gia mà tới đây.”
“Quang minh chính đại, lấy chân tâm đổi chân tâm, tự nhiên sẽ khiến người tâm phục khẩu phục.”
“Ta cũng không có hại người.”
“Ngươi thật sự thích Hầu gia, hay vì hắn là Hầu gia nên mới thích.
Nếu có một ngày Hầu gia thành thứ dân, hoặc gặp hoạn nạn, ngươi cũng nguyện ý, không hối hận chuyện hôm nay cố ý làm?”
Ta bị nàng hỏi cho á khẩu không trả lời được, nói không nên lời, lại hỏi ngược lại nàng: “Những lời này tỷ tỷ có hỏi bản thân mình hay không?”
Nàng trả lời một đằng: “Ngươi vì lợi ích mới tranh giành Hầu gia, chẳng phải là phụ lòng Hầu gia sao?”
“Hắn...Từ Trạch Nhất cũng không có thật lòng.” Ta có chút tủi thân, giống như ta đã bị hắn lừa vậy.
“Hai chúng ta môn đăng hộ đối, phụ mẫu đồng ý, lưỡng tình tương duyệt, mưa gió nâng đỡ đến bạch đầu giai lão.” Nàng nghiêm túc nói những lời này, ánh mắt đã có ai oán, tới gần trước mặt ta thêm một bước: “Nếu như, có người tốt hơn Hầu gia, ngươi sẽ chọn ai đây?”
Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này, làm sao có thể trả lời.
Nàng cũng không đợi ta trả lời đã rời khỏi đây.
Còn ta, tựa như một gốc cây hoa cỏ bị vứt bỏ trong bùn lầy.
Thanh Ca tức giận, oán trách nói: “Ngoài mặt đối xử tốt với cô nương, lại gây trở ngại như vậy.”
“Vốn cũng là lỗi của ta, tham luyến quá mức, không có chừng mực, bị người ta nhìn thấu.” Ta hơi ngượng ngùng.
Nàng ấy cúi đầu: “Tất cả đều là lỗi của muội.”
“Chúng ta cũng không có thiệt thòi, Hầu gia cũng đã đối đãi với ta tốt hơn rất nhiều, cũng coi như có ích.” Ta cũng không quá để ý, chỉ là tức giận bản thân mình vốn có ba tấc lưỡi, lại nói không lại Đường Hiểu Uyển nửa câu.
“Cô nương thật tủi nhục, vì hắn mà chịu ngứa ngáy không ngừng, lần này thật uổng phí.”
“Ta tủi nhục cái gì, nếu ta là thật tâm, thì đúng như vậy.
Nhưng ta không phải, sẽ không bị tủi nhục, đây là diễn trò.
Nhưng giờ phút này, là diễn tệ mà thôi.”
“Cô nương, vậy sau này thế nào?”
“Tới đâu tính tới đó, làm lại từ đầu.” Ta cũng không nghĩ ra chủ ý nào tốt hơn, lại thở dài nói: “Hầu gia là dạng người gì, ta chỉ biết ngoại hình hắn tuấn tú, thể trạng hiên ngang, gia thế thân phận tốt, lại có vinh hoa phú quý...Nhưng mà không hiểu hắn.”
“Cô nương, người vậy mà còn không trách vị Đường cô nương kia.”
“Chúng ta có tư tâm, còn không cho người ta có tư tâm sao.” Ta cười khẽ, ý bảo nàng ấy đừng buồn bã u sầu, lại trấn an: “Cũng may nàng chỉ nói cho Hầu gia, không nói với lão phu nhân và phu nhân, nếu không ta sẽ thật sự phải về nhà.”
Thanh Ca vẫn ủ rũ, hỏi: “Hầu gia có đuổi chúng ta hay không?”
“Kỳ hạn hai mươi ngày còn chưa tới.”
“Tới thì sẽ đuổi chúng ta đi.”
“Ai, nha đầu thối nhà ngươi, lúc này đã mất hứng, còn không đi phòng bếp mua chút hoa về.” Ta lệnh cho nàng.
Lúc này, gã sai vặt trong viện Hầu gia vội vàng tới.
Thanh Ca nắm lấy cánh tay ta, nói: “Cô nương, đây là muốn đuổi chúng ta ra khỏi phủ.”
[Bạn đang đọc “Nàng như hoa như ngọc” được edit và đăng tại Nhân Trí page]
14
Trong lòng ta có chút hoảng sợ, đẩy Thanh Ca ra phía sau, nghĩ thầm gã sai vặt này không giống những người khác, phàm là chuyện quan trọng đều sai khiến hắn.
Hỏi: “Là Hầu gia có việc muốn ngươi tới ra lệnh?”
“Không phải Hầu gia, Hầu gia đã đi vào trong cung.”
“Vậy ngươi đến đây có chuyện gì?” Ta vẫn lo lắng.
“Mẫu đơn trong viện xuất hiện rất nhiều sâu, bò vào trong phòng Hầu gia, cô nương mặc kệ sao?” Gã sao vặt nói chuyện vừa nhanh vừa vội, còn mang chút vẻ ghét bỏ.
Ta hoảng hốt, vội vàng đi qua xem, quả thật như lời hắn nói, có lẽ là do ta mấy ngày nay không tới.
Thanh Ca theo sau, nói: “Hôm qua muội không nhìn thấy, sao đột nhiên lại có sâu.”
“Sợ là mấy ngày nay ta không để ý.” Ta bất chấp mọi thứ, ngồi xổm xuống kéo lá hoa mẫu đơn nhìn kỹ, lại lấy một ít bùn đất làm kiểm tra thực hư.
“Cô nương, còn có thể cứu sao, nụ hoa sắp nở rồi.”
Ta biết Thanh Ca đang gấp cái gì, nhưng không trả lời nàng ấy trước, chỉ đứng dậy nói với gã sai vặt: “Kính xin đừng nói cho Hầu gia, cũng không phải chuyện gì lớn, đừng để ngài ấy phiền muộn, ta sẽ xử lý thỏa đáng.”
Thanh Ca thuận thế nhét vào trong tay hắn một nén bạc, nói: “Mộc Ngư đại ca, làm tốt lắm.”
“Ta chỉ là một hạ nhân, cũng không dám sai khiến chủ tử, huống chi cô nương là khách.
Là Đường cô nương nói việc này nên tìm cô nương, không cần nói cho Hầu gia trước, nên ta mới tới tìm cô nương.” Gã sai vặt trả bạc lại cho Thanh Ca, còn nói: “Sau này ít lấy thứ này làm nhục người khác, ở bên cạnh Hầu gia còn có thể thiếu bạc sao.”
“Đúng đúng, là ta không thỏa đáng.” Thanh Ca vội vàng gật đầu nhận sai.
“Ngươi mau thu dọn đi, trong phòng đều là sách, gặm hỏng hết rồi, đều là bảo bối của Hầu gia.” Hắn nói xong liền rời đi.
Ta cẩn thận thưởng thức những lời kia của hắn, mặc dù đoán không ra tâm tư của Đường Hiểu Uyển, nhưng có chút cảm kích.
“Người này đúng là một thanh quan.” Thanh Ca ước lượng bạc trên tay lầm bầm một câu.
Một cơn gió thổi qua, từng đám mây trôi qua, càng ngày càng thấp, giống như đưa tay ra cũng có thể chạm tới.
“Cô nương, trời sắp mưa rồi.”
“Trời mưa rồi, bùn đất hơi khô.” Ta kéo nàng ấy ra hành lang tránh mưa.
Trong phút chốc, trời tối như màn đêm, cây cối rung chuyển, hoa cỏ lay động, là một trận mưa to gió lớn.
Một tiếng “Bụp...” vang lên, cửa sổ mở toang, có thứ gì đó bay ra.
Là giấy Tuyên Thành bị gió cuốn lên không trung, như bồ câu trắng nhỏ yếu gãy cánh, nghiêng ngả lảo đảo.
“Mau nhặt lên.” Ta đưa tay đón, lại bước nhanh vào nhà đóng cửa sổ, mới phát hiện mấy cái bàn gần cửa sổ đều là bản thảo, từng bản chồng lên nhau, từng hàng từng hàng, chỉnh tề chỉnh tề.
“Cô nương, muội nhặt hết rồi, một chút cũng không làm hỏng.” Thanh Ca đi vào giao bản thảo cho ta, lại kinh ngạc nói: “Vài ngày trước còn không có, dùng để làm gì, bày đầy một bàn.”
Ta cầm lên một ít nhìn kỹ, giống như là bản thảo dùng để sắp xếp đối chiếu, phía trên có nhiều vòng tròn đánh dấu.
Lộp độp lộp độp.....Tiếng mưa ngoài cửa sổ khô khốc.
“Cô nương, muội đi ra ngoài che cho mẫu đơn một chút, tránh bị mưa gió làm gãy.”
“Muội đi đi, cẩn thận đừng dầm mưa.” Ta dặn dò xong liền đi vào bên trong, đã tiến vào thì dứt khoát nhìn một lần, không chừng có thể biết được chút sở thích của Từ Trạch Nhất.
Bức tường gần cửa sổ đều là giá sách, bày đầy ắp, có mấy cái rương khác xếp chồng lên nhau.
Thư phòng bày biện đơn giản nhưng cũng không quá mộc mạc, trên giá bày biện ngoan khí chế tạo bằng vàng ròng.
Bàn làm việc rộng dài đặt ở giữa, không khỏi khiến ta nhớ tới tình cảnh ngày đó Từ Trạch Nhất vì sợ rắn mà trèo lên bàn, giống như một đứa nhỏ luống cuống tay chân.
Mấy bộ giấy dán nửa cuốn, chữ viết tinh tế xinh đẹp, đóng dấu riêng của hắn.
Một số khác là bản thảo giấy bên cửa sổ.
Một chậu Chi Lan hoàng thảo được đặt ở chỗ không dễ thấy, nhìn không giống là đặt tuỳ ý, đang sống dở c..hết dở, điều này làm cho ta có hứng thú muốn chăm sóc nó.
Sau rèm châu là nội thất, trên giường gỗ có một quyển sách, nhặt lên xem, là Kim Cương Kinh.
Chẳng lẽ hắn có tâm nguyện xuất gia, nghĩ tới gã sai vặt thân cận nhất bên cạnh gọi là Mộc Ngư.
Không khỏi làm cho ta buồn bực.
Đột ngột, ngoài phòng truyền đến giọng nói của Thanh Ca: “Ai, gió càng lúc càng lớn!”
Trong lòng ta hoảng hốt, lại nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, vội vàng đặt sách xuống.
“Ai ở trong phòng?”
Ta nóng nảy, giơ tay áo lên che mặt, vòng qua bình phong muốn chạy đi.
Nhưng người này lại đứng trước mặt, ngăn cản đường đi.
15
Y và ta bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sắc bén giống như đang chất vấn, lại khiến ta thở phào nhẹ nhõm.
Là Triệu Tử Phong.
“Ta vào dọn dẹp phòng.” Ta chậm rãi buông tay áo.
Y khoanh tay đứng đó, ở trước mặt ta vững như Thái Sơn, dáng vẻ một chút cũng không chịu tránh ra, khóe miệng nhếch lên ýcười: “Thì ra là ngươi, Từ Trạch vừa biết ngươi đi lòng vòng trong phòng ngài ấy chứ.”
Ta đuối lý, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tuống xối xả.
“Ngươi...Có phải đang có chủ ý gì không?” Y hỏi, lại nhìn về phía giường phía sau ta.
Ta nghĩ y đã mạo phạm, nhưng không muốn nhiều lời, liếc y một cái rồi lướt qua.
“Ngươi nói xem ngươi đắc tội ngài ấy chỗ nào, ngày đó ta ở trước mặt ngài ấy nhắc tới ngươi, ngài ấy lập tức dừng lại, bảo ta từ nay về sau đừng nói nhiều.
Có thể thấy được là ngươi không để ý, lãng phí sắc đẹp như vậy.”
Trong lòng ta giống như có kim nhỏ đâm vào, mặt cũng rất nóng, vừa xấu hổ vừa giận nói: “Hầu gia cũng không phải người thấy sắc nổi lòng tham, huống hồ ta có bản lĩnh, không cần dùng khuôn mặt.”
“Ơ, vậy ngươi nên nhanh lên một chút, lấy mười tám loại võ nghệ ra đi.”
“Liên quan gì đến ngươi.”
Y không giận, cười càng vui, thong thả đi theo ta, nói: “Nếu ngươi không hàng phục được hắn, hắn cần phải lên núi bái Phật.”
Lời này cuối cùng khiến ta không giấu được sự nóng nảy, càng tức giận vì y nói trắng ra như vậy, xì một tiếng: “Ngươi bớt nói mát đi.”
Hắn đi đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn vào đôi mắt Thanh Ca trên hành lang, nói: “Tiểu nha đầu, vừa rồi lớn tiếng như vậy làm gì.”
Thanh nhìn ta dò hỏi, ta trả lời bằng một ánh mắt vô sự, nàng ấy liền lui ra trước.
Triệu Tử Phong lại nhìn về phía ta, dùng ngón tay gõ gõ bản thảo trên bàn: “Thấy không, gần đây bệ hạ có chỉ, muốn Từ Trạch Nhất chủ trì biên soạn một quyển bách gia chi thư, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, còn thêm cả âm dương, y thuật, tăng đạo, các loại tài nghệ hội tụ, tạo phúc thiên thu vạn đại.”
Thì ra là như thế, giờ ta mới hiểu được vì sao hắn đi sớm về trễ.
Vì ta làm chuyện xấu mà mất tập trung.
Ta lừa hắn nên không trách hắn tức giận, đó là chính đáng.
“Ngươi có thể giúp ta mà.” Triệu Tử Phong nhắc nhở ta.
Ta nhớ tới một chuyện, hỏi y: “Ngươi và Hầu gia thân thiết, người chắc là biết sở thích của ngài ấy nhỉ.”
“Đọc sách, viết chữ, thưởng thức tranh, không thích qua lại với phụ nữ.” Hắn thốt ra, nhưng thấy bộ dáng không tin của ta liền nói: “Con người của ngài ấy như một lớp sương mù, ai cũng xem không hiểu, ta và ngài ấy có quan hệ họ hàng, mới ở gần một chút, người bên ngoài đều không thấy ngài ấy phản ứng.
Ngươi gần đây cũng chạy tới đây, hay là giúp Hầu gia thẩm duyệt những bản thảo này.
Nếu ngươi chịu giúp ta kiểm duyệt, ta không cần ngày ngày phải tới đây, cũng là giúp Hầu gia bớt lo lắng.”
“Không phải không thể, nhưng Hầu gia phải biết.”
“Ngài ấy sẽ từ từ biết được, trong lòng rất là cảm động.”
“Nếu như không biết được thì sao?” Ta hỏi hắn, lại nói: “Chẳng phải ta uổng công sao, còn tưởng rằng là đang giúp ngươi.”
“Nhìn ngươi xem, tính toán rõ ràng như vậy, đây là phòng của ngài ấy, ngài ấy thường xuyên ở nơi này, còn có thể đụng không thấy sao?”
Lời này nói rất đúng.
Từ đó, ta bắt đầu tiếp nhận chuyện của Triệu Tử Phong, ngày ngày chờ Từ Trạch Nhất tới, thậm chí còn cố ý viết chữ khác với trước kia, nghĩ rằng mặc dù hắn không đến, cũng có thể phát hiện.
Chỉ là, mấy ngày trôi qua, một chút động tĩnh cũng không thấy.
Vả lại, hắn chạy đến chỗ Đường Hiểu Uyển, không khỏi làm cho ta suy nghĩ miên man.
Đã như thế, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, dứt khoát đến chỗ Đường Hiểu Uyển ngồi một chút, mượn cớ hoa mẫu đơn hôm trước đi cảm tạ nàng.
Nàng Như Hoa Như Ngọc