Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 24

90@-

 
Sở Dực gắng gượng bằng tấm lưng non nớt ấy, nhưng người đời đâu thể mãi sống trong xiềng xích.


“Biểu ca thực ra là người rất tốt, nếu ngươi hiểu hắn kỹ hơn, ngươi sẽ biết.”


“Ngày đó hắn đuổi ngươi ra khỏi phủ, không phải vì miếng ngọc bị vỡ, mà vì hắn vừa bị cô mẫu trách phạt, chỉ muốn được yên tĩnh một mình.”


“Các ngươi quấy nhiễu hắn, hắn mới đuổi ngươi đi. Nhưng hắn cũng đã phạt Lâm Điệp Vân rồi.”


“Lâm Chi, trước đây hắn không để tâm đến điều gì cả. Nhưng từ khi gặp ngươi, hắn đã bắt đầu có ‘nhân khí’ một chút rồi.”


“Ngươi dạy Ngũ công chúa rất tốt, hắn đều nhìn thấy cả. Thật lòng mà nói, hắn rất ghen tị.”


“Ngươi có thể bỏ qua oán hận, giúp hắn một lần được không?”


“Giống như cách ngươi bao dung với Ngũ công chúa, để hắn cũng được sống như một con người.”


Hắn dừng bước, ánh mắt sáng rực nhìn ta, đôi đồng tử đầy tha thiết và chân thành như một sự cầu khẩn nồng nàn, nóng bỏng.


30


Ta lùi lại một bước, khẽ v**t v* chiếc vòng giả trên tay.


Sở Dực đáng thương ư?


Phải, rất đáng thương.


Nhưng ta nên làm gì đây?


Con người không nên quên đi những khổ nạn từng trải, vì đó là lịch sử của chính mình.


Ta và Lâm Điệp Vân cùng quấy nhiễu hắn, nhưng ta bị đánh đuổi khỏi phủ, còn nàng ta chỉ bị trách phạt.


Trong lòng hắn rõ ràng biết ai có thể đánh, ai chỉ nên phạt.



Con người vốn dĩ có phân biệt thân sơ.


Nhưng ta có thể vì một người từng làm tổn thương ta, mà phản bội người đã giúp đỡ ta sao?


Không thể.


Tống Độc Hạc đã dưỡng ta nên một thân cốt khí.


Sở Ninh là tiểu cô nương mà ta từng nuôi nấng, chăm chút từng chút một.


Sứ mệnh của ta xưa nay chưa từng là vì vinh hoa của bản thân.


Điều ta khát cầu là, để người lương thiện được báo đáp, để chính nghĩa được giương cao, để kẻ gian gặp báo ứng, ác nhân không có chốn dung thân.


Ta muốn người tốt được đứng ở đỉnh cao quyền thế, muốn khổ đau tan thành mây khói, muốn nhiều hơn nữa những người lương thiện có thể nở nụ cười rạng rỡ.


Chứ không phải làm kẻ hiểu ý, vui vẻ bên cạnh một người, sống vì hỉ nộ ái ố của hắn.


Ta lại lùi thêm một bước.


Trong ánh mắt đầy thất vọng của Triệu Phác, ta cho hắn đáp án cuối cùng.


"Không thể!"


Ánh mắt ta đảo qua một góc phố, liền nhìn thấy Sở Dực đang đứng dưới ánh đèn chập chờn.


Mặt hắn như phủ một tầng sầu khổ, đôi mắt đen nhánh trống rỗng không một chút sinh khí.


Hắn lặng lẽ nhìn ta, không nói một lời, nhưng như thể đã nói rất nhiều.


Ta thật ra cũng có chút thương xót cho hắn.


Hắn không gánh nổi tham vọng của mẫu thân, kỳ vọng của toàn gia tộc.


Nhưng tình thế bức bách, không cho phép hắn lui bước.



Chỉ là, đây là kết cục mà bọn họ tự chọn, đánh đổi bằng cái giá tru di cả nhà người khác để mưu cầu.


Họ phải tự mình gánh chịu hậu quả.


Ta có thể thương xót, nhưng chỉ đến thế mà thôi.


Lựa chọn của ta xưa nay chưa từng là hắn.


Ta sẽ chỉ dốc toàn tâm toàn lực vì điều ta đã lựa chọn.


Ta quay lưng, sải bước rời đi.


Sau lưng vang lên tiếng thở dài khe khẽ của Triệu Phác.


"Đã vậy, thì mọi chuyện chấm dứt tại đây."


Ta thấy bất an trong lòng, liền lao đi.


Quả nhiên, ngay nơi ta vừa đứng, một thanh trường đao c.h.é.m xuống, chạm đất phát ra âm thanh sắc lạnh chói tai.


Dân chúng hoảng loạn.


Ta chen vào đám đông mà chạy trốn.


Triệu gia điên rồi, Lâm Nhụ Thành cũng điên rồi.


Ta không chịu nghe lời, họ liền muốn g.i.ế.c ta.


Vô số người lao về phía ta, tiếng bước chân hỗn loạn.


Ta không phân biệt được ai là địch, ai là người qua đường, chỉ có thể cúi đầu mà chạy.


Bỗng một bàn tay mềm mại kéo lấy ta.


Ta theo phản xạ muốn hất ra thì nghe một tiếng gọi: "Tỷ tỷ!"



Ta quay đầu lại, là Sở Ninh.


Nàng tuy chật vật, nhưng ánh mắt kiên nghị lạ thường, kéo tay ta chạy đi.


"Có người nói tỷ gặp nguy hiểm, bảo ta đến cứu!"


"Người không nên đến! Đây là gian kế!"


"Nhưng đây là sự thật. Nếu ta không đến, tỷ chắc chắn sẽ chết."


Sở Ninh nhỏ nhắn nhưng ánh mắt quật cường, không hề lùi bước.


Khóe mắt ta ươn ướt.


Tiểu cô nương của ta, giờ đã trưởng thành, đã biết dũng cảm và gánh vác trách nhiệm.


Thị vệ của nàng và thích khách giao chiến kịch liệt.


Ta kéo Sở Ninh chạy trốn khắp nơi.


Hoàng cung e là không thể quay về được nữa.


Ta rất lo lắng con đường quay trở lại hoàng cung sẽ như ngày Thái tử bị ám sát, là một con đường chết.


Ta dứt khoát leo lên ngựa, kéo Sở Ninh theo, phóng thẳng ra khỏi thành.


Kẻ địch đuổi theo, mũi tên sượt qua cánh tay ta, bỏng rát.


Nhưng ta không thể để tâm đến.


Phải chạy, chạy khỏi Kinh thành, Thượng Kinh không thể ở lại nữa.


Sẽ có vô số sát thủ truy lùng, ta và Sở Ninh không đủ sức đối kháng.


Chỉ còn cách đi đến Bắc địa, đến Dung Thành, tìm Tống Độc Hạc, tích lũy thế lực, mới có thể quay lại rửa sạch huyết thù này.



Ta cưỡi ngựa như bay, gió ngoài thảo nguyên hoang dã táp vào mặt đau rát.


Ta ôm chặt lấy Sở Ninh, cảm nhận nhịp tim nàng hòa nhịp với ta, đầu óc ta chưa từng tỉnh táo như lúc này.


Ta phải sống, ta nhất định phải sống.


Chỉ cần ta chưa chết, nhất định sẽ quay lại báo thù!


Phải sống, phải sống.


Dốc hết toàn lực để sống!


Phía sau, truy binh càng lúc càng gần.


Bỗng nhiên, một đội nhân mã từ bên sườn xông ra, ngăn cản truy binh.


Tiếng binh khí va chạm vang lên dồn dập.


Kẻ dẫn đầu lớn tiếng hô:


"Tín vật bình an thay ta báo tin bình an, chúc cô nương thượng lộ bình an! Hạc tiên sinh đang đợi cô nương!"


31


Là người của Tống Độc Hạc.


Ta cay cay sống mũi, vội vàng đem chuyện ngọc bội bình an kể lại cho Sở Ninh.


Sở Ninh liền mừng rỡ nói:


"Tỷ tỷ, chúng ta đi tìm biểu ca đi, ta muốn gặp huynh ấy, tỷ cũng muốn gặp huynh ấy phải không?"


Phải, ta cũng muốn gặp Tống Độc Hạc.


Rất muốn, rất rất muốn.
 


Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Truyện Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian Story Chương 24
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...