Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Chương 86: NT 10
52@-
Lại biến thành mèo rồi. Meo Vụ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhảy phóc xuống giường, chui tọt vào ổ nhỏ ấm áp, nơi khiến mèo con cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Trên giường, Mạnh Hoài Chi chậm rãi ngồi dậy, đăm chiêu nhìn khắp căn phòng trống trải. Một lúc sau, anh giơ tay kiểm tra gối và chăn, lượm được vài sợi lông ngắn mềm mại. Có thể là tóc của anh, cũng có thể là tóc Thẩm Vụ. Chuyện này vốn chẳng có gì lạ, nhưng anh vẫn bật đèn lên, nhìn kỹ những sợi lông trong lòng bàn tay… Là lông trắng.
Sáng hôm sau, Meo Vụ vô tư ngồi trong ổ l**m lông, lăn lộn uốn éo hết sức. Chỉ mất chưa đến một ngày, cậu đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống mới, đến nỗi ánh mắt Mạnh Hoài Chi nhìn cậu lúc thì sâu thẳm trầm tư, lúc lại mông lung khó hiểu. Anh gửi thêm tin nhắn cho Thẩm Vụ, những chuyện nghiêm túc thì cậu còn chịu trả lời đôi ba chữ, còn những lời đường mật như chúc ngủ ngon hay chào buổi sáng thì hoàn toàn bị phớt lờ. Bảo có rảnh thì gọi điện về, Thẩm Vụ lại lấy lý do như “bận quá quên mất” để thoái thác. Mạnh Hoài Chi cất điện thoại, ngồi xổm xuống nhìn Meo Vụ, “Hôm nay đưa em ra ngoài chơi nhé.”
Không rõ Meo Vụ có hiểu không, chỉ thấy mèo con vươn vai một cái thật dài, đuôi xinh vẫy vẫy đầy phấn khích. Mạnh Hoài Chi lấy ba lô đựng mèo mà La Kim Nghi chuẩn bị ra. Không thể không thừa nhận, La Kim Nghi làm việc gì cũng chu đáo đến đáng sợ. Anh đặt ba lô lên ghế sô pha, mở khóa kéo. Meo Vụ tò mò thò đầu vào ngửi ngửi, lại dùng măng cụt gõ nhẹ để thử độ nguy hiểm, rồi không chút do dự nhảy vào trong. Không như mấy bé mèo nhát gan thông thường, cậu không hề sợ không gian lạ, ngược lại còn háo hức muốn khám phá. Chiếc mũi hồng chạm nhẹ lên mặt kính hình vòm, tò mò hít hà, Mạnh Hoài Chi chớp lấy cơ hội kéo khóa lại. Nhưng mèo con cũng không vùng vẫy, thậm chí còn “Miu miu” đầy phấn khích, như thể biết mình sắp được đi chơi. Mạnh Hoài Chi đeo ba lô mèo trước ngực, cẩn thận ôm lấy, “Lên đường thôi.”
“Miu~~” Meo Vụ lắc lư nhẹ nhàng trong ba lô, miệng ríu rít không ngừng.
Quả thực là Mạnh Hoài Chi đưa mèo con ra ngoài chơi, nhưng mèo thì đâu hiểu tiếng người, mèo con ngây thơ còn rất dễ bị lừa. Khi nhìn thấy tấm biển to đùng ghi “Phòng khám thú y”, Meo Vụ chấn động, vùng vẫy dữ dội trong ba lô, “Meo meo meo meo miu!?”
Mạnh Hoài Chi xoa lên bề mặt trong suốt bên ngoài ba lô, dịu giọng dỗ dành, “Ngoan, lát nữa sẽ có trò vui cho em chơi.”
“MIU MIU MIU!!!” Anh lừa mèo!!!
Mạnh Hoài Chi mặc kệ, cứ thế bước thẳng vào phòng khám thú y. Mèo con yếu ớt không thể phản kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài lớp kính nhựa. Một chú chó to tướng, nhe hàm răng trắng nhởn, dù bị chủ dắt bằng xích sắt nhưng vẫn gầm gừ nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Một bé mèo đeo vòng hình nón cồng kềnh quanh cổ đang ra sức tìm cách l**m lông nhưng không được, lăn lộn rồi cụp đuôi vì bất lực. Một chú mèo khác vừa làm phẫu thuật xong, lưỡi thè ra, yếu ớt nằm trong lòng chủ, mà chủ của nó thì miệng cười tươi rói, tay còn cầm một chiếc túi zip, bên trong là… hai cục lông mềm mềm. Meo Vụ sợ đến mức lông trắng, lông đen, lông xám toàn thân dựng hết cả lên. Mạnh Hoài Chi vừa nói vừa bước vào phòng khám, “Anh có đọc rồi, triệt sản sẽ giúp mèo sống lâu hơn.”
Meo Vụ được đặt lên bàn khám, khóa kéo cuối cùng cũng được mở ra, phản xạ đầu tiên của cậu là bỏ chạy, miệng còn miu miu la oai oái. Mạnh Hoài Chi lạnh lùng tóm cổ mèo con lại không chút thương tiếc, mặc kệ cậu vùng vẫy dữ dội trong tay mình, “Kiểm tra sức khỏe cho nó giúp tôi.”
Bác sĩ nhìn cảnh tượng ấy, mỉm cười bất lực, “Có vẻ là một bé mèo khỏe mạnh.”
“Ừm. Vậy bây giờ có thể tiến hành triệt sản luôn không?”
“MI MI MI!!!” Meo Vụ quằn quại trong không trung, điên cuồng kháng nghị.
Vị bác sĩ nhíu mày, “Nghe tiếng kêu của nó kìa… hình như đang đ*ng d*c. Thời gian này không thích hợp để phẫu thuật đâu. Ở nhà nó có tè bậy không? Có hay nổi cáu không?”
“Không có.”
“Vậy anh đặt nó xuống đi, tôi kiểm tra thêm chút.”
Nhưng Mạnh Hoài Chi không chịu buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, “Còn triệu chứng nào khác của đ*ng d*c không?”
Bác sĩ gượng cười, “Khụ, anh xem… ‘cây son nhỏ’ của nó có bị cứng hoặc sưng lên không?”
“Cây son nhỏ?”
“Là cái đó đó…”
Mèo con hoàn toàn không có khả năng chống cự, bị tên ác ma Mạnh Hoài Chi kiểm tra từ đầu đến đuôi, cả người mềm oặt, như mất hết ý chí sống.
“Hình như là có,” Mạnh Hoài Chi xác nhận.
Meo Vụ: “…” Đều tại anh tối qua táy máy lung tung, hại em biến lại thành mèo mà nơi đó vẫn chưa thể trở về bình thường được!!
Mạnh Hoài Chi suy nghĩ một lát rồi hỏi bác sĩ, “Phải rồi, mèo con có thông minh đến vậy không? Tôi cảm thấy nó có thể hiểu lời tôi nói.”
Bác sĩ lắc đầu, “Không đâu, mèo chỉ có thể nhận biết được âm thanh hoặc ghi nhớ một vài mệnh lệnh quen thuộc thôi.”
Nghe vậy, Mạnh Hoài Chi đặt mèo con lên bàn, ra lệnh một cách hết sức lạnh lùng và đẹp trai, “Cắt đi.”
“Méo!!” Mèo Nhỏ bị anh ấn nằm sấp xuống, bốn chiếc chân nhỏ giãy giụa loạn xạ trong vô vọng, kêu la không ngừng.
Bác sĩ: “…?”
Mạnh Hoài Chi nói tiếp, “Đừng động đậy, ngoan thì anh không cắt.”
Bác sĩ: “???”
“Gọi “anh ơi” đi, anh sẽ đưa em về ngay bây giờ.”
Meo Vụ cố gắng dùng ngôn ngữ mèo để đáp ứng yêu cầu của nhân loại quái đản, “Mi~u”
Thấy Mạnh Hoài Chi quay người định đi, bác sĩ vội nói, “À, anh Mạnh này… Tôi thấy bé mèo Mỹ lông ngắn này của anh rất xinh đẹp, lại thông minh, không biết anh có muốn phối giống cho nó không? Nhà tôi có một…”
Mạnh Hoài Chi không quay đầu, đi thẳng.
Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu, còn Meo Vụ trong ba lô đựng mèo cuối cùng cũng thở phào như được đặc xá.
Về đến nhà, Thẩm Vụ đoán “cuộc đời mèo” của mình có lẽ đã sắp đến hồi kết. Cậu không dám liều giả vờ nữa, nhỡ đâu một ngày Mạnh Hoài Chi đột nhiên nổi hứng kéo cậu đi triệt sản hay phối giống thì toi. Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng đặt Meo Vụ lên sô pha, nhưng không vội tra hỏi ngay, mà vừa v**t v* vừa lầm bầm, “Tối hôm kia Thẩm Vụ đột nhiên nói phải đi công tác, sáng hôm qua trước khi đi vẫn còn bình thường, nhưng sau đó lại chẳng thèm để ý đến anh…” Anh quay sang nhìn Meo Vụ đang ngoan ngoãn nằm bên đùi mình, cặp mắt đen sâu thẳm, “Ngày kia là sinh nhật ba mươi tuổi của anh rồi, sao em ấy lại nỡ làm thế với anh chứ?”
Meo Vụ sốt ruột, vội vàng cọ cọ tay anh, nhưng những lời muốn nói lại chỉ hóa thành một chuỗi meo meo miu miu vô nghĩa. Công tác chỉ là cái cớ thôi, em ra ngoài là để chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho anh đó đồ ngốc! Nhưng vừa rời nhà, còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã biến thành mèo mất rồi hu hu… Thẩm Vụ cứ cọ tay anh mãi, tủi thân không thôi, cuối cùng cúi đầu, ngồi thẳng dậy như con người, “Miu…”
Mạnh Hoài Chi chăm chú nhìn cậu, hỏi lại, “Bé ngoan… là em đấy à?”
Lần này Meo Vụ không giả ngốc nữa, cắn lấy tay áo anh kéo kéo rồi nhảy xuống sô pha, chạy đến chậu cát sạch vừa được thay, vươn móng vuốt ra. Mạnh Hoài Chi ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn cậu cào cát. Trên chậu nhanh chóng hiện lên hai chữ: “Là em”. Mạnh Hoài Chi thở phào, dịu dàng xoa đầu mèo con, “Bé ngoan, vậy… phải làm sao để em biến lại bây giờ?”
Meo Vụ lại đưa móng vuốt ra cào cào cát. “Hôn sao?” Mạnh Hoài Chi nhíu mày, “Hôn là được sao? Vậy là… em từng biến lại thành người rồi nên mới biết cách này đúng không?”
Meo Vụ gật đầu. “Nhưng chỉ hôn thôi thì chắc chưa đủ,” Mạnh Hoài Chi tiếp tục, “Nếu không thì sao em lại biến thành mèo lần nữa chứ?”
Meo Vụ chán nản cúi đầu. Mạnh Hoài Chi nhìn cậu, lại hỏi, “Em hôn trộm lúc anh đang ngủ đúng không?”
Meo Vụ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Không không, em chỉ vô tình thôi…
“Hay là anh phải chủ động hôn em mới được? Như trong truyện cổ tích ấy… nụ hôn tình yêu đích thực của chàng hoàng tử.” Phân tích của Mạnh Hoài Chi khó tránh khỏi xen chút tư tâm, “Có lẽ phải hôn lâu một chút, để cơ thể em quen dần. Nếu không, sau này mỗi lần hôn nhau, em lại biến thành mèo thì biết làm sao?”
Thẩm Vụ gật gù đồng ý, cứ thế ngây ngốc nhìn anh. Đột nhiên, cậu cắn lấy góc áo anh miu miu đầy sốt ruột, như thúc giục anh mau mau hôn em đi. Mạnh Hoài Chi mỉm cười, hai tay nâng chú mèo mềm mại, ấm áp lên ngang tầm mắt. Lưng mèo phủ hoa văn sọc xám đen, nhưng vì thân hình hơi tròn, lông lại bóng mượt nên nhìn hệt như đang đội một miếng vỏ dưa hấu phai màu. Lông trắng trên bụng bông dày mềm mại, nối liền bốn chân trắng muốt như múi măng cụt, đệm chân và chóp mũi đều là màu hồng phấn. Mạnh Hoài Chi chậm rãi đưa cậu lại gần, còn học theo thói quen thường ngày của mèo con, dùng chóp mũi khẽ cọ cọ cậu. Meo Vụ cuộn tròn chân lại, chiếc đuôi sọc đen xám không kiểm soát được mà cong lên, “Mi~u…”
Mạnh Hoài Chi mỉm cười, thơm nhẹ lên chiếc mũi hồng ươn ướt của mèo con, rồi dịch xuống chút, hôn lên cái miệng nhỏ hình chữ W. Cứ như vậy hồi lâu, đuôi mèo con cong lên thành một hình trái tim nhỏ. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, chiếc đuôi biến mất, lớp lông mềm mại trong tay Mạnh Hoài Chi trở thành da thịt mịn màng. Thân thể quen thuộc đã xa cách suốt hai ngày khiến anh lưu luyến không nỡ buông tay mà tiếp tục v**t v* theo thói quen. Không ngờ rằng, tuy mèo con đã trở lại thành người nhưng trạng thái đ*ng d*c vẫn chưa dứt. Thẩm Vụ chưa quen dùng lại giọng nói của con người, hai chân cũng mềm nhũn một cách khó hiểu, “Đừng, đừng sờ nữa… Mi-u.”
“Hôn thêm một chút nữa thôi,” Mạnh Hoài Chi khàn giọng dỗ dành. “Lỡ em lại biến thành mèo thì sao?”
Vừa tách khỏi nụ hôn một chút, bàn tay anh bỗng chạm phải thứ gì đó… lông xù. Hai người đồng loạt mở to mắt. “Hình như thật sự sẽ biến lại…” Thẩm Vụ hoảng hốt, lập tức hôn anh dồn dập, một tay vội vã kiểm tra đuôi mèo sau lưng.
Hôn thêm vài lần nữa, chiếc đuôi lại biến mất! Thẩm Vụ sốt sắng thúc giục, “Mau, mau! Hôn em đi!”
Mạnh Hoài Chi lưu luyến l**m đôi răng nanh nhỏ vừa xuất hiện của mèo con, hôn cậu sâu hơn, “Tuân lệnh.”
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Cuộc phiêu lưu của Meo Vụ (4): “Cắt đi!”
Lại biến thành mèo rồi. Meo Vụ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhảy phóc xuống giường, chui tọt vào ổ nhỏ ấm áp, nơi khiến mèo con cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Trên giường, Mạnh Hoài Chi chậm rãi ngồi dậy, đăm chiêu nhìn khắp căn phòng trống trải. Một lúc sau, anh giơ tay kiểm tra gối và chăn, lượm được vài sợi lông ngắn mềm mại. Có thể là tóc của anh, cũng có thể là tóc Thẩm Vụ. Chuyện này vốn chẳng có gì lạ, nhưng anh vẫn bật đèn lên, nhìn kỹ những sợi lông trong lòng bàn tay… Là lông trắng.
Sáng hôm sau, Meo Vụ vô tư ngồi trong ổ l**m lông, lăn lộn uốn éo hết sức. Chỉ mất chưa đến một ngày, cậu đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống mới, đến nỗi ánh mắt Mạnh Hoài Chi nhìn cậu lúc thì sâu thẳm trầm tư, lúc lại mông lung khó hiểu. Anh gửi thêm tin nhắn cho Thẩm Vụ, những chuyện nghiêm túc thì cậu còn chịu trả lời đôi ba chữ, còn những lời đường mật như chúc ngủ ngon hay chào buổi sáng thì hoàn toàn bị phớt lờ. Bảo có rảnh thì gọi điện về, Thẩm Vụ lại lấy lý do như “bận quá quên mất” để thoái thác. Mạnh Hoài Chi cất điện thoại, ngồi xổm xuống nhìn Meo Vụ, “Hôm nay đưa em ra ngoài chơi nhé.”
Không rõ Meo Vụ có hiểu không, chỉ thấy mèo con vươn vai một cái thật dài, đuôi xinh vẫy vẫy đầy phấn khích. Mạnh Hoài Chi lấy ba lô đựng mèo mà La Kim Nghi chuẩn bị ra. Không thể không thừa nhận, La Kim Nghi làm việc gì cũng chu đáo đến đáng sợ. Anh đặt ba lô lên ghế sô pha, mở khóa kéo. Meo Vụ tò mò thò đầu vào ngửi ngửi, lại dùng măng cụt gõ nhẹ để thử độ nguy hiểm, rồi không chút do dự nhảy vào trong. Không như mấy bé mèo nhát gan thông thường, cậu không hề sợ không gian lạ, ngược lại còn háo hức muốn khám phá. Chiếc mũi hồng chạm nhẹ lên mặt kính hình vòm, tò mò hít hà, Mạnh Hoài Chi chớp lấy cơ hội kéo khóa lại. Nhưng mèo con cũng không vùng vẫy, thậm chí còn “Miu miu” đầy phấn khích, như thể biết mình sắp được đi chơi. Mạnh Hoài Chi đeo ba lô mèo trước ngực, cẩn thận ôm lấy, “Lên đường thôi.”
“Miu~~” Meo Vụ lắc lư nhẹ nhàng trong ba lô, miệng ríu rít không ngừng.
Quả thực là Mạnh Hoài Chi đưa mèo con ra ngoài chơi, nhưng mèo thì đâu hiểu tiếng người, mèo con ngây thơ còn rất dễ bị lừa. Khi nhìn thấy tấm biển to đùng ghi “Phòng khám thú y”, Meo Vụ chấn động, vùng vẫy dữ dội trong ba lô, “Meo meo meo meo miu!?”
Mạnh Hoài Chi xoa lên bề mặt trong suốt bên ngoài ba lô, dịu giọng dỗ dành, “Ngoan, lát nữa sẽ có trò vui cho em chơi.”
“MIU MIU MIU!!!” Anh lừa mèo!!!
Mạnh Hoài Chi mặc kệ, cứ thế bước thẳng vào phòng khám thú y. Mèo con yếu ớt không thể phản kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài lớp kính nhựa. Một chú chó to tướng, nhe hàm răng trắng nhởn, dù bị chủ dắt bằng xích sắt nhưng vẫn gầm gừ nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Một bé mèo đeo vòng hình nón cồng kềnh quanh cổ đang ra sức tìm cách l**m lông nhưng không được, lăn lộn rồi cụp đuôi vì bất lực. Một chú mèo khác vừa làm phẫu thuật xong, lưỡi thè ra, yếu ớt nằm trong lòng chủ, mà chủ của nó thì miệng cười tươi rói, tay còn cầm một chiếc túi zip, bên trong là… hai cục lông mềm mềm. Meo Vụ sợ đến mức lông trắng, lông đen, lông xám toàn thân dựng hết cả lên. Mạnh Hoài Chi vừa nói vừa bước vào phòng khám, “Anh có đọc rồi, triệt sản sẽ giúp mèo sống lâu hơn.”
Meo Vụ được đặt lên bàn khám, khóa kéo cuối cùng cũng được mở ra, phản xạ đầu tiên của cậu là bỏ chạy, miệng còn miu miu la oai oái. Mạnh Hoài Chi lạnh lùng tóm cổ mèo con lại không chút thương tiếc, mặc kệ cậu vùng vẫy dữ dội trong tay mình, “Kiểm tra sức khỏe cho nó giúp tôi.”
Bác sĩ nhìn cảnh tượng ấy, mỉm cười bất lực, “Có vẻ là một bé mèo khỏe mạnh.”
“Ừm. Vậy bây giờ có thể tiến hành triệt sản luôn không?”
“MI MI MI!!!” Meo Vụ quằn quại trong không trung, điên cuồng kháng nghị.
Vị bác sĩ nhíu mày, “Nghe tiếng kêu của nó kìa… hình như đang đ*ng d*c. Thời gian này không thích hợp để phẫu thuật đâu. Ở nhà nó có tè bậy không? Có hay nổi cáu không?”
“Không có.”
“Vậy anh đặt nó xuống đi, tôi kiểm tra thêm chút.”
Nhưng Mạnh Hoài Chi không chịu buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn, “Còn triệu chứng nào khác của đ*ng d*c không?”
Bác sĩ gượng cười, “Khụ, anh xem… ‘cây son nhỏ’ của nó có bị cứng hoặc sưng lên không?”
“Cây son nhỏ?”
“Là cái đó đó…”
Mèo con hoàn toàn không có khả năng chống cự, bị tên ác ma Mạnh Hoài Chi kiểm tra từ đầu đến đuôi, cả người mềm oặt, như mất hết ý chí sống.
“Hình như là có,” Mạnh Hoài Chi xác nhận.
Meo Vụ: “…” Đều tại anh tối qua táy máy lung tung, hại em biến lại thành mèo mà nơi đó vẫn chưa thể trở về bình thường được!!
Mạnh Hoài Chi suy nghĩ một lát rồi hỏi bác sĩ, “Phải rồi, mèo con có thông minh đến vậy không? Tôi cảm thấy nó có thể hiểu lời tôi nói.”
Bác sĩ lắc đầu, “Không đâu, mèo chỉ có thể nhận biết được âm thanh hoặc ghi nhớ một vài mệnh lệnh quen thuộc thôi.”
Nghe vậy, Mạnh Hoài Chi đặt mèo con lên bàn, ra lệnh một cách hết sức lạnh lùng và đẹp trai, “Cắt đi.”
“Méo!!” Mèo Nhỏ bị anh ấn nằm sấp xuống, bốn chiếc chân nhỏ giãy giụa loạn xạ trong vô vọng, kêu la không ngừng.
Bác sĩ: “…?”
Mạnh Hoài Chi nói tiếp, “Đừng động đậy, ngoan thì anh không cắt.”
Bác sĩ: “???”
“Gọi “anh ơi” đi, anh sẽ đưa em về ngay bây giờ.”
Meo Vụ cố gắng dùng ngôn ngữ mèo để đáp ứng yêu cầu của nhân loại quái đản, “Mi~u”
Thấy Mạnh Hoài Chi quay người định đi, bác sĩ vội nói, “À, anh Mạnh này… Tôi thấy bé mèo Mỹ lông ngắn này của anh rất xinh đẹp, lại thông minh, không biết anh có muốn phối giống cho nó không? Nhà tôi có một…”
Mạnh Hoài Chi không quay đầu, đi thẳng.
Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu, còn Meo Vụ trong ba lô đựng mèo cuối cùng cũng thở phào như được đặc xá.
Về đến nhà, Thẩm Vụ đoán “cuộc đời mèo” của mình có lẽ đã sắp đến hồi kết. Cậu không dám liều giả vờ nữa, nhỡ đâu một ngày Mạnh Hoài Chi đột nhiên nổi hứng kéo cậu đi triệt sản hay phối giống thì toi. Mạnh Hoài Chi nhẹ nhàng đặt Meo Vụ lên sô pha, nhưng không vội tra hỏi ngay, mà vừa v**t v* vừa lầm bầm, “Tối hôm kia Thẩm Vụ đột nhiên nói phải đi công tác, sáng hôm qua trước khi đi vẫn còn bình thường, nhưng sau đó lại chẳng thèm để ý đến anh…” Anh quay sang nhìn Meo Vụ đang ngoan ngoãn nằm bên đùi mình, cặp mắt đen sâu thẳm, “Ngày kia là sinh nhật ba mươi tuổi của anh rồi, sao em ấy lại nỡ làm thế với anh chứ?”
Meo Vụ sốt ruột, vội vàng cọ cọ tay anh, nhưng những lời muốn nói lại chỉ hóa thành một chuỗi meo meo miu miu vô nghĩa. Công tác chỉ là cái cớ thôi, em ra ngoài là để chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho anh đó đồ ngốc! Nhưng vừa rời nhà, còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã biến thành mèo mất rồi hu hu… Thẩm Vụ cứ cọ tay anh mãi, tủi thân không thôi, cuối cùng cúi đầu, ngồi thẳng dậy như con người, “Miu…”
Mạnh Hoài Chi chăm chú nhìn cậu, hỏi lại, “Bé ngoan… là em đấy à?”
Lần này Meo Vụ không giả ngốc nữa, cắn lấy tay áo anh kéo kéo rồi nhảy xuống sô pha, chạy đến chậu cát sạch vừa được thay, vươn móng vuốt ra. Mạnh Hoài Chi ngồi xổm xuống bên cạnh nhìn cậu cào cát. Trên chậu nhanh chóng hiện lên hai chữ: “Là em”. Mạnh Hoài Chi thở phào, dịu dàng xoa đầu mèo con, “Bé ngoan, vậy… phải làm sao để em biến lại bây giờ?”
Meo Vụ lại đưa móng vuốt ra cào cào cát. “Hôn sao?” Mạnh Hoài Chi nhíu mày, “Hôn là được sao? Vậy là… em từng biến lại thành người rồi nên mới biết cách này đúng không?”
Meo Vụ gật đầu. “Nhưng chỉ hôn thôi thì chắc chưa đủ,” Mạnh Hoài Chi tiếp tục, “Nếu không thì sao em lại biến thành mèo lần nữa chứ?”
Meo Vụ chán nản cúi đầu. Mạnh Hoài Chi nhìn cậu, lại hỏi, “Em hôn trộm lúc anh đang ngủ đúng không?”
Meo Vụ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Không không, em chỉ vô tình thôi…
“Hay là anh phải chủ động hôn em mới được? Như trong truyện cổ tích ấy… nụ hôn tình yêu đích thực của chàng hoàng tử.” Phân tích của Mạnh Hoài Chi khó tránh khỏi xen chút tư tâm, “Có lẽ phải hôn lâu một chút, để cơ thể em quen dần. Nếu không, sau này mỗi lần hôn nhau, em lại biến thành mèo thì biết làm sao?”
Thẩm Vụ gật gù đồng ý, cứ thế ngây ngốc nhìn anh. Đột nhiên, cậu cắn lấy góc áo anh miu miu đầy sốt ruột, như thúc giục anh mau mau hôn em đi. Mạnh Hoài Chi mỉm cười, hai tay nâng chú mèo mềm mại, ấm áp lên ngang tầm mắt. Lưng mèo phủ hoa văn sọc xám đen, nhưng vì thân hình hơi tròn, lông lại bóng mượt nên nhìn hệt như đang đội một miếng vỏ dưa hấu phai màu. Lông trắng trên bụng bông dày mềm mại, nối liền bốn chân trắng muốt như múi măng cụt, đệm chân và chóp mũi đều là màu hồng phấn. Mạnh Hoài Chi chậm rãi đưa cậu lại gần, còn học theo thói quen thường ngày của mèo con, dùng chóp mũi khẽ cọ cọ cậu. Meo Vụ cuộn tròn chân lại, chiếc đuôi sọc đen xám không kiểm soát được mà cong lên, “Mi~u…”
Mạnh Hoài Chi mỉm cười, thơm nhẹ lên chiếc mũi hồng ươn ướt của mèo con, rồi dịch xuống chút, hôn lên cái miệng nhỏ hình chữ W. Cứ như vậy hồi lâu, đuôi mèo con cong lên thành một hình trái tim nhỏ. Chỉ nghe “phụt” một tiếng, chiếc đuôi biến mất, lớp lông mềm mại trong tay Mạnh Hoài Chi trở thành da thịt mịn màng. Thân thể quen thuộc đã xa cách suốt hai ngày khiến anh lưu luyến không nỡ buông tay mà tiếp tục v**t v* theo thói quen. Không ngờ rằng, tuy mèo con đã trở lại thành người nhưng trạng thái đ*ng d*c vẫn chưa dứt. Thẩm Vụ chưa quen dùng lại giọng nói của con người, hai chân cũng mềm nhũn một cách khó hiểu, “Đừng, đừng sờ nữa… Mi-u.”
“Hôn thêm một chút nữa thôi,” Mạnh Hoài Chi khàn giọng dỗ dành. “Lỡ em lại biến thành mèo thì sao?”
Vừa tách khỏi nụ hôn một chút, bàn tay anh bỗng chạm phải thứ gì đó… lông xù. Hai người đồng loạt mở to mắt. “Hình như thật sự sẽ biến lại…” Thẩm Vụ hoảng hốt, lập tức hôn anh dồn dập, một tay vội vã kiểm tra đuôi mèo sau lưng.
Hôn thêm vài lần nữa, chiếc đuôi lại biến mất! Thẩm Vụ sốt sắng thúc giục, “Mau, mau! Hôn em đi!”
Mạnh Hoài Chi lưu luyến l**m đôi răng nanh nhỏ vừa xuất hiện của mèo con, hôn cậu sâu hơn, “Tuân lệnh.”
Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Story
Chương 86: NT 10
10.0/10 từ 15 lượt.