Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi

Chương 83: NT 7

60@-

Cuộc phiêu lưu của Meo Vụ (1): Meo meo cho anh nghe đi nào


“Ba ngày?”


“Vâng, chỉ ba ngày thôi.”


“Em đi lâu vậy sao?” Mặt Mạnh Hoài Chi xụ mặt.


“…Chỉ có ba ngày thôi mà?” Thẩm Vụ cũng bất lực, “Em bảo đảm sẽ về kịp đúng sinh nhật anh mà!”


Hiện tại, Thẩm Vụ đã rất ít khi trực tiếp tham gia các giải đua, nhưng cả đội vẫn không nỡ để cậu đi, việc lớn nhỏ gì cũng phải hỏi ý kiến, hoàn toàn coi cậu như trụ cột của cả đội.


“Em chỉ nghỉ có một năm mà đội đã tụt xuống F2 rồi, hiện giờ thi đấu F2 mà cũng cần em chỉ đạo sao? Liệu có tác dụng gì không chứ?”


“F2 cũng rất giỏi mà…”


Nói mãi nói mãi, cuối cùng Thẩm Vụ cũng thuyết phục được Mạnh Hoài Chi. Sáng sớm hôm sau, cậu như một linh hồn bị trói buộc lâu ngày vừa được giải thoát, đeo balo lên vai, hiếm khi rời khỏi tổ ấm chung của hai người lâu đến vậy. Tận ba ngày. Bốn ngày nữa là sinh nhật Mạnh Hoài Chi, cậu hứa sẽ về vào tối ngày thứ ba. Thực ra không chỉ là về kịp thôi đâu, Thẩm Vụ còn lên kế hoạch đón Mạnh Hoài Chi lên du thuyền đến một hòn đảo nghỉ dưỡng để mừng sinh nhật anh. Để chuẩn bị cho bất ngờ này, ngoài nhân viên trên đảo ra, cậu không nói cho bất cứ ai, ngoại trừ trừ Hướng Tử Húc. Hướng Tử Húc sẽ che giấu giúp cậu, nói dối Mạnh Hoài Chi rằng cậu đi nước ngoài làm cố vấn cho đội, đồng thời cũng đi phải đi cùng để giám sát tiến độ chuẩn bị ở đảo. Tối trước ngày hẹn, Hướng Tử Húc nhận được tin nhắn từ Thẩm Vụ.


TV: Tình hình là anh không đến được rồi… Cậu nhớ giám sát cẩn thận đấy, đừng để họ làm ẩu.


Hướng Tử Húc: Được rồi được rồi, em biết anh có gia đình rồi!!!


Hôm sau, đến đúng giờ xuất phát đã hẹn, Hướng Tử Húc vẫn chưa nhận được thêm tin nhắn nào từ Thẩm Vụ.



Hướng Tử Húc: Anh Vụ, anh cứ yên tâm ở nhà tận hưởng thế giới của hai người cũng được, em đi trước nhé?


Cậu chàng đợi mãi mà vẫn chưa thấy phản hồi. …Thế giới của hai người không thể kéo dài từ chín giờ tối hôm trước đến tận mười hai giờ trưa hôm sau mà vẫn chưa kết thúc chứ? Tuổi trẻ mà cứ thế này sớm muộn gì cũng suy thận! Nghĩ đi nghĩ lại, với tư cách là một trợ lý tận tụy, Hướng Tử Húc quyết định gọi điện cho Thẩm Vụ. Tiếng tút tút chờ kết nối vang bên tai, lẫn trong đó là giai điệu mơ hồ của một bản nhạc… Ai mở nhạc Mạnh Hoài Chi giờ này vậy? Căn nhà này không cách âm kém đến thế chứ? Hướng Tử Húc cau mày, như có luồng điện giáng thẳng vào đầu, hai mắt mở to, nghiêng đầu nhìn về phía cửa nhà đóng chặt.


Như bị thứ gì đó dẫn dắt, cậu chàng cầm điện thoại bước về phía cửa, tiếng nhạc mỗi lúc một rõ hơn, Ngay khoảnh khắc tiếng tút tút trong ống nghe dừng lại, bản nhạc ngoài cửa cũng ngưng theo. Dù ngày thường Thẩm Vụ như vẫn dùng mạng 2G lướt web nhưng cậu vẫn luôn mang điện thoại bên người, không bao giờ tắt chuông, trừ lúc ngủ, tập luyện hay đi làm, hầu như không bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi nào. Hướng Tử Húc nuốt khan, nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa. Nào ngờ, ngoài cửa – nơi vừa vang tiếng nhạc – lại chẳng có ai cả. Hướng Tử Húc ngạc nhiên bật thốt, “Ơ?”


Vừa định bấm gọi lại, cậu chàng vô thức nhìn xuống, thấy một sinh vật bé xíu, lông xù đang ủ rũ ngồi bên chân mình. Là… mèo sao? Mèo con mà cũng có thể tỏ ra ủ rũ thì quả là kỳ lạ, lại càng lạ hơn nữa khi nó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe long lanh nước nhìn cậu hết sức đáng thương.


Hướng Tử Húc: “…?”


Điều quái lạ tiếp theo là chú mèo với bộ lông trắng đen xám ấy… lại đang đeo trên lưng một chiếc túi vải to tướng, nhìn kỹ thì cái túi vải kia thực ra là một chiếc áo phông được gấp gọn lại. Mèo con mở miệng, tay áo phông bung ra, để lộ những món đồ bên trong: chìa khóa, ví tiền, điện thoại. Chú mèo con bé tí chắc hẳn đã phải rất vất vả mới có thể mang theo ba thứ đó… Nhưng bây giờ không phải lúc để ca ngợi sự thông minh của mèo. Hướng Tử Húc dường như bị choáng ngợp, cẩn thận cúi người, từ từ đưa tay ra, ánh mắt không rời con vật kỳ lạ kia. Thế nhưng chú mèo con bí ẩn kia chẳng hề có ý định tấn công, trái lại còn dùng chiếc mũi hồng hồng đẩy điện thoại về phía cậu.


Hướng Tử Húc nhặt chiếc điện thoại quen thuộc kia lên, trên đó hiện thông báo một cuộc gọi nhỡ từ “Tiểu Tưởng”. Tim Hướng Tử Húc đập thình thịch, cậu nhìn quanh hành lang để chắc chắn không có ai khác, rồi cúi xuống nói với mèo con, “Vào trong nhanh đi, chuyện gì thế này?”


Mèo con như chỉ chờ cậu nói câu đó, lập tức ngậm chiếc túi làm từ áo nhảy vào trong. Tìm Hướng Tử Húc quả là một quyết định đúng đắn. Những ai hay đọc tiểu thuyết trên nền tảng Tấn Giang chắc chắn sẽ nhanh chóng hiểu ngay tình huống lạ lùng này. Hướng Tử Húc mời mèo con vào nhà, chú mèo cũng không hề khách sáo, nhảy phóc lên chiếc ghế đôn nhỏ rồi nhún mình một cái, phi thân lên sô pha. “Meo!” Mèo con giơ một chân trước trắng bóc như múi măng cụt, vẫy vẫy Hướng Tử Húc lại gần.


Hướng Tử Húc không cần nói cũng hiểu, liền bước tới. Mèo con lại dùng chân vỗ vỗ, Hướng Tử Húc hiểu ý ngay, trả lại điện thoại cho mèo. Cậu chàng còn chưa hết ngỡ ngàng, sau một thoáng do dự mới lắp bắp, “Nhóc… thành tinh rồi sao? Hay là…”


Chiếc áo phông gói đồ lại một lần nữa được mở ra, bên trong là ví và điện thoại của Thẩm Vụ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. “Lẽ, lẽ nào… nhóc là anh Vụ…”


Cậu chàng run run chỉ vào chiếc mũi hồng hồng của chú mèo, nơi ấy có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt. Trong khi cậu còn đang bán tín bán nghi, mèo con đã thành thạo dùng miếng đệm thịt mềm mại trên chân bấm bấm lên điện thoại, mở khóa rồi vào ghi chú gõ: Là anh.


“…Chuyện này là sao vậy? Sao anh lại biến thành mèo rồi? Để em xem nào… chắc là mèo Mỹ lông ngắn nhỉ, đáng yêu quá.”



Hướng Tử Húc từ kinh ngạc chuyển sang hớn hở, còn chủ động nắm lấy bàn chân nhỏ xíu của sếp mèo, còn định nhéo chiếc mũi hồng đáng yêu kia. Nốt ruồi trên mũi mèo đúng là hiếm thấy thật. Kết quả, sếp Meo Vụ không nhân nhượng mà tặng ngay cho cậu ta một cú cào, đuôi mắt còn giận dỗi dựng ngược. Hướng Tử Húc tiu nghỉu rụt tay lại, thổi thổi vết xước đỏ trên tay mình. Meo Vụ lại tiếp tục gõ: Anh cũng không biết, vừa ra ngoài một lát thì tự dưng thành ra thế này.


Thấy mèo con gõ chữ cực nhọc quá, Hướng Tử Húc cũng không gặng hỏi sâu hơn, chỉ hỏi, “Vậy phải làm sao để biến lại bây giờ?”


Meo Vụ chuyển sang WeChat, dùng móng mèo gửi một sticker: Không biết nữa. (meo meo hu hu)


“Thế anh tới đây bằng cách nào? Không lẽ đi taxi?”


Meo Vụ gõ: Bí mật… (khóc)


Hướng Tử Húc thở dài, đưa tay xoa đầu chú mèo con mềm mại, kết quả là một bàn tay đầy bụi đất đen sì. Meo Vụ lập tức tặng thêm một vết cào để cảnh cáo. Hướng Tử Húc bĩu môi, “Vậy giờ tính sao? Em đưa anh về nhà nhé? Mà sao anh không về thẳng nhà luôn?”


Meo Vụ gõ: Muốn về, nhưng không muốn để anh ấy biết.


Hướng Tử Húc thử diễn giải, “Anh không muốn để anh Mạnh biết mình bị biến thành mèo vì sợ anh ấy sẽ lo lắng, nhưng vẫn muốn về nhà, nên cần em giúp đỡ?”


Lần này Meo Vụ không cần gõ chữ nữa, chỉ gật đầu lia lịa.


“Được rồi, vậy để em dùng điện thoại của anh nhắn cho anh ấy, nói hai chúng ta cùng đi công tác, mấy ngày tới sẽ rất bận, không tiện liên lạc.”


Sau khi xác nhận kế hoạch tác chiến, Hướng Tử Húc dùng đôi tay linh hoạt của con người gõ xong tin nhắn rồi đưa lại cho Meo Vụ gửi. Bàn chân tròn tròn của mèo con nhấn vào nút gửi, đôi mắt long lanh chăm chú dán vào màn hình, nóng lòng chờ đợi hồi âm. Chỉ vài giây sau, điện thoại rung lên, hiển thị dòng chữ “Đối phương đang nhập…”


M: Ừm.



M: Trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì báo cho anh nhé.


M: Đừng để mình mệt quá, xong việc thì về khách sạn nghỉ ngơi sớm. Nếu rảnh thì cứ gọi video cho anh.


Meo Vụ câm nín, đẩy điện thoại cho Hướng Tử Húc, lắc đầu nguầy nguậy. Hướng Tử Húc nhìn ba dòng tin nhắn đúng chuẩn người chồng kiểm soát trong truyền thuyết, nghĩ bụng để sếp mèo gọi điện còn khó, huống chi là gọi video. Cậu chàng tiếp tục tìm cách đối phó với ngôi sao hạng S khó nhằn, chỉ cần nghĩ đến việc mình đang giả làm chồng người ta thôi là đã toát hết cả mồ hôi lạnh. Cậu chàng đưa điện thoại sang, “Anh Vụ, anh xem thử coi sao.” 


Trong khung chat là một hàng dấu ba chấm. Thấy Thẩm Vụ nghiêng đầu thắc mắc, Hướng Tử Húc phân tích, “Anh phải tỏ ra lạnh nhạt một chút, anh Mạnh rất tinh ý mà, nhất định sẽ nghĩ là anh thấy phiền nên giữ khoảng cách.”


Kết quả của một hàng dấu ba chấm là hai dòng phản hồi:


M: Sao thế?


M: Em khó chịu ở đâu à?


Trên đầu Hướng Tử Húc như đang có một dấu chấm hỏi to đùng, “Sao chỉ từ dấu ba chấm mà anh ấy suy ra được là anh khó chịu vậy? Nhưng mà… biến thành mèo chắc cũng khó chịu ha. Chắc chưa có bác sĩ nào từng gặp trường hợp thế này đâu.”


Chú mèo Mỹ lông ngắn đảo tròn mắt, cẩn thận gõ câu trả lời:


TV: Không không.


TV: Chỉ là… mấy ngày tới em phải ở cùng với đội đua, gọi điện hàng ngày không tiện.


TV: Đến tối em sẽ nhắn tin cho anh sau.



TV: (Meo meo mệt mỏi)


Hướng Tử Húc ngồi cạnh nhìn đôi tình nhân nhắn tin cho nhau, thầm nghĩ anh Vụ chọn sticker nhìn y hệt chính mình lúc này. Lần này Mạnh Hoài Chi trả lời rất ngắn gọn.


M: Được rồi.


“Chắc anh ấy sẽ không gọi điện đột xuất đâu ha? Nhưng mà anh vẫn phải về nhà trong bộ dạng này, phải làm sao bây giờ…” Hướng Tử Húc bóp cằm suy nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý, “Hay là thế này, để em lấy điện thoại của em gọi cho anh ấy.”


Meo Vụ gật đầu, lặng lẽ quan sát Hướng Tử Húc bấm máy. Hướng Tử Húc nói vào điện thoại, “…Anh Vụ nói anh quản anh ấy chặt quá nên mấy hôm nay muốn cả hai có thời gian riêng tư vài hôm. Xa cách một chút thì tình cảm cũng mới mẻ hơn. Suốt ngày dính lấy nhau, không gặp thì nhắn tin liên tục… dù yêu đến đâu thì cũng dễ bội thực cảm xúc mà, đúng không?”


Thẩm Vụ nghe mà tim đập thình thịch. Hướng Tử Húc mở loa ngoài, nên cậu có thể nghe rõ phản ứng của Mạnh Hoài Chi. Mạnh Hoài Chi chỉ đáp lại một câu ngắn gọn, không rõ cảm xúc, “Vậy thì sao?”


Hướng Tử Húc hắng giọng, chột dạ lảng sang chuyện khác, “Ờm, thì… trên đường ra sân bay, em và anh Vụ gặp một chú mèo hoang. Anh Vụ nói muốn nuôi nó, nhưng vì không tiện mang ra nước ngoài, mà em thì phải đổi chuyến bay muộn hơn, nên em định đem mèo qua nhà hai anh, có được không?”


Mạnh Hoài Chi đồng ý ngay, “Được, tôi có nhà.”


Hướng Tử Húc tranh thủ dỗ dành thêm, “Là một bé mèo Mỹ lông ngắn màu trắng đấy, đáng yêu lắm, anh Vụ mê tít rồi.” Cậu chàng vừa nói vừa cười, vừa vỗ về bé mèo đã cào mình hai phát, “Nhìn cũng rất sạch sẽ, khỏe mạnh. Nào nào, kêu một tiếng cho anh nghe đi.”


Thẩm Vụ: “……”


Hướng Tử Húc đặt điện thoại lên sô pha. Thấy Mạnh Hoài Chi bên kia vẫn chưa cúp máy, Thẩm Vụ đành phải hạ giọng nũng nịu, “Miu~…”


Ở đầu dây bên kia, Mạnh Hoài Chi khẽ “Ừm” một tiếng, chất giọng trầm đầy mê hoặc như đang dịu dàng đáp lại tiếng gọi của mèo con. “Em đi liền,” Hướng Tử Húc vội cúp máy, không chần chừ thêm giây nào, bế Meo Vụ lên lập tức xuất phát.


Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Truyện Nam Thần Đình Đám Yêu Tôi Story Chương 83: NT 7
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...